Nụ cười của Vân Tuyết Phi cứng lại ở miệng, chắc hẳn ngày hôm qua chọc giận hắn, đã như vậy,nàng đưa khay trên tay cho Đông Hủy: "Ngươi cầm vào đi, để cho hắn nhanh ăn lúc nóng, bổn vương phi đi trước ~"
Đông Hủy chỉ đứng cung kính, không có đưa tay nhận khay: "Vương gia đã ăn rồi, xin vương phi bưng trở về đi thôi!"
Vân Tuyết Phi nhìn nha hoàn đúng mực trước mắt, nhìn kỹ hồi lâu, nàng cười lạnh nói: "Đã như vậy, ta cũng không phiền toái!"
Xoay người trở về đường cũ, lông mày như núi tản ra ưu sầu và tức giận.
"Ai chọc Vân tiểu thư của chúng ta tức giận đây?"
Một vóc dáng cao gầy tao nhã, áo khoác màu trắng thêu hoa văn lá trúc lịchsự tao nhã, đường viền tuyết trắng bọc người, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn mộtcây trâm ngọc thượng hạng buộc tóc dài lên, phong lưu lười biếng, phephẩy quạt giấy, Hạ Hầu Cảnh bảnh bao chạm mặt đi tới.
Vân TuyếtPhi không có tâm tình trêu đùa với hắn, không thèm để ý, muốn bỏ đi từbên cạnh, bất đắc dĩ, người bảnh bao trước mắt vẫn ngăn nàng.
"Quả nhiên có gì đó, thơm quá!" Hạ Hầu Cảnh kinh ngạc hỏi, trong mắt không che giấu được tò mò!
"Cho ngươi!" Lười phải nói nhảm, bưng khay này cũng mệt người, còn khôngbằng trực tiếp cho hắn giải quyết xong, coi như tạ lễ hắn đưa mìnhkhuyên tai đi!
"Thì ra tiểu thư biết bổn vương chưa ăn cơm, đặcbiệt chuẩn bị cho bổn vương, bổn vương rất cảm động!" Hạ Hầu Cảnh chengực cảm động, tiếp theo giọng nói chuyển một cái, chỉ vào cách đó không xa: "Đứng chỗ này không có cách nào ăn, chúng ta cùng đến đình đối diện hưởng dụng đi ~"
Vân Tuyết Phi liếc mắt, làm ơn, nàng để cho hắn tự mình cầm lấy qua ăn được không? Về phần đi đâu ăn, nàng g không xen vào!
Nhưng nhìn Hạ Hầu Cảnh mở to đôi mắt long lanh như nước kỳ vọng nhìn mình,Vân Tuyết Phi không cự tuyệt được,