Đích Nữ Trọng Sinh Được Sát Thần Vương Gia Tận Tình Sủng Ái

Chương 98: Quá mức kích thích

Trước Sau

break

Sở Tiêu kinh ngạc nhìn Vinh Tử Ngọc, nơi đáy mắt mang theo bối rối, nàng thật sự không có sở thích kỳ quái nào.

"Gia, không phải... không phải thần y đã dặn ngài chớ suy nghĩ mấy chuyện này sao?"

Vinh Tử Ngọc liếc nhìn nàng một cái, thần sắc đạm mạc: “Giờ chẳng phải đã bị đẩy lên xe, há có thể lui xuống được nữa?”

“Ta là gia hay ngươi là gia? Là ta nghe ngươi hay ngươi nghe ta? Hiện tại là ta nói ngươi cần gấp, lại không nói ta muốn gấp. Ngươi dùng tay đi.”

Sắc mặt Sở Tiêu lập tức đại biến. Nàng đường đường là thiên kim tiểu thư, làm sao từng học mấy loại kỹ xảo như ở thanh lâu? Nàng không biết, cũng không thể nào làm được.

“Gia, việc này—”

“Nếu ngươi thật sự vô dụng đến mức này, vậy ngươi có thể cút đi.”

Sở Tiêu trầm mặc. Giờ khắc này nàng rốt cuộc lĩnh hội được cái gọi là “bức lương vi xướng” (ép lương dân làm kỹ nữ).

Nàng chậm rãi gật đầu, buông bỏ tôn nghiêm cuối cùng trong lòng. Nàng hiện tại đã thành thân, không còn là tiểu thư cao ngạo của Sở phủ, giờ nàng dựa vào hơi thở của Vinh Tử Ngọc mà sống, có những lúc, có những thứ, phải học cách buông bỏ.

Nghĩ đến đây, Sở Tiêu miễn cưỡng mỉm cười: “Được... thiếp thân nghe theo gia.”

Nàng đứng dậy, đi đến bên người Vinh Tử Ngọc, bắt đầu cẩn thận giúp hắn cởi y sam.

Ánh mắt Vinh Tử Ngọc quét qua toàn thân nàng, không thể không thừa nhận, Sở Tiêu được nuôi dưỡng nơi đại gia đình quả không tầm thường. Dáng người này, quả thực rất mê người.

Làn da toàn thân trắng nõn mịn màng, không hề có chút tì vết, chỉ hận không thể véo ra nước.

Gương mặt kia miễn cưỡng cũng được xem là thuận mắt, toàn thân chỉ kém mỗi cái đầu óc kia, không bằng một móng tay người khác.

Quần áo trên người hắn dần rơi xuống hết, Sở Tiêu đứng tại chỗ, không biết bước tiếp theo phải làm sao.

Nàng luống cuống tay chân nắm lấy đống quần áo, rối rắm tột cùng.

Vinh Tử Ngọc thản nhiên ngồi xuống mép giường, giọng lãnh đạm: “Bắt đầu đi.”

Sở Tiêu nhìn thoáng qua sàn nhà, lại liếc sang Vinh Tử Ngọc, cảm thấy chuyện này quá mức vô lý.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đi tới bên người hắn, dựa theo lời hắn chỉ dẫn mà từng bước từng bước thực hiện. Từ ngượng ngùng lóng ngóng ban đầu, đến lúc dần dần hiểu rõ, không cần dạy cũng biết.

Trong phòng mơ hồ vang lên thanh âm kiều mị, không khí tràn ngập một cỗ hương vị ám muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Dưới gầm giường, Lý hoài nhân đã sắp không nhịn được, vừa nghe thấy tiếng rên rỉ kia liền không tự chủ được mà... tự vận động một mình.

Trên mái nhà, trời xanh trong trẻo, Duệ Vương không biết nên bịt mắt hay bịt tai Sở Từ.

Hắn cuối cùng đành lật mái ngói lên, túm lấy Sở Từ bay sang một bên.

Duệ Vương khoanh tay trước ngực, thần sắc nhàn nhã: “Ngươi cố tình dẫn ta tới xem loại cảnh tượng ‘kích thích’ này? Có phải trong lòng có chút tính toán gì? Nếu là thật, ta cũng không phản đối.”

Mặt Sở Từ lập tức đỏ bừng, nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng trong phòng, nàng cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

“Nếu ta nói không phải cố ý, ngươi tin không?”

Duệ Vương nhìn nàng không nói, ánh mắt mang theo hàm ý, đánh giá nàng từ trên xuống dưới như đang thẩm nhiệt độ cơ thể.

Hắn túm lấy Sở Từ bay lên một cành cây, đặt nàng ngồi đó rồi chính mình nhảy sang nhánh bên kia.

Gió đêm thổi qua, Sở Từ cảm thấy có chút lạnh, liền bước một bước tới gần Thương Mặc, định tựa vào cho ấm.

Thương Mặc lập tức nhận ra điều gì, cởi áo ngoài phủ lên người nàng, sau đó lại lùi về nhánh cây nàng vừa ngồi.

Hành động của hắn rõ ràng là muốn giữ khoảng cách, Sở Từ cau mày đứng thẳng, “Ngươi có ý gì?”

Thương Mặc hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: “Ngươi đừng nhúc nhích nữa... nếu ngươi lại chạm vào, ta cũng sẽ... không nhịn được.”

Sở Từ ngẩn ra, sau đó nhớ đến cái gì, vội lùi hai bước, ánh mắt mang theo xấu hổ.

Khoảnh khắc xấu hổ luôn kéo dài rất lâu, nhưng chẳng bao lâu sau, trong phòng bỗng im bặt.

Sở Từ kinh ngạc nhìn vào phòng, miệng há hốc đến mức có thể nhét cả cái màn thầu, “Nhanh vậy? Dùng thuốc rồi mà vẫn... Vinh Tử Ngọc cũng quá vô dụng đi?”

Nói đến đây, nàng chợt nhớ còn một nam nhân đang ở đối diện, liền xoa xoa mũi, hạ giọng hỏi: “...Bình thường sao? Với hắn ấy?”

Một câu hỏi như dao sắc đâm vào lòng tự tôn của Thương Mặc, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

Thật sự không biết phải trả lời thế nào. Nói là bình thường chẳng khác nào thừa nhận bản thân cũng vô dụng như vậy. Nói không bình thường thì lại lộ ra bản thân có kinh nghiệm, đến lúc đó sợ là bị vứt bỏ chính là hắn.

Thương Mặc mặt mày âm trầm, không nói một lời.

Sở Từ thấy hắn không nói, tưởng rằng hắn còn đang giận, cũng không dám lên tiếng thêm nữa.

Đúng lúc ấy, trong phòng bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, tựa hồ như bị dọa cho khiếp sợ.

Ngay sau đó là tiếng Sở Tiêu điên cuồng gào thét gọi Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên nghe thấy, hoảng sợ đến mức cả người mềm nhũn, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

Nàng cứ tưởng biểu thiếu gia bị phát hiện, nếu vậy thì ngày lành của họ cũng coi như chấm hết.

Trên người chỉ kịp khoác đại một cái áo ngoài liền chạy ra, vừa tới trước cửa phòng đã định đẩy cửa, nhưng tay vừa chạm đến then, thân thể lại khựng lại — Thế tử gia đang ở bên trong, nàng không dám tùy tiện xông vào.

“Chủ tử, nô tỳ đang ở ngoài... trong phòng xảy ra chuyện gì sao?”

Tiếng của Sở Tiêu như cuồng loạn: “Mau lên! Mau đi gọi phủ y! Nhanh! Càng nhanh càng tốt!”

Nghe vậy, Đỗ Quyên thở phào nhẹ nhõm — may mà không phải biểu thiếu gia bị bắt.

“Nô tỳ lập tức đi ngay!”

Lúc Đỗ Quyên quay lại dẫn phủ y tới, Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân cũng vừa vặn tới nơi.

Hai vợ chồng họ nhìn nhau, giữa đêm khuya thế này, họ thật muốn xem xem cái “tiểu tiện nhân” Sở Tiêu lại bày ra trò gì.

Quốc công gia biết đây là viện của con dâu, hơn nửa đêm lại đến, cũng biết giữ lễ nghĩa nam nữ, nên không đi theo vào trong.

Người vừa vào cửa liền chứng kiến một màn hỗn loạn: Vinh Tử Ngọc trần truồng nằm trên giường, trong phòng loang lổ mùi hoan ái, tấm chăn lụa tơi tả không chịu nổi.

Phủ y chưa kịp bước lên, Quốc công phu nhân đã xoay người giáng xuống Sở Tiêu một bạt tai thật mạnh.

“Tiện nhân! Ta sớm đã nói không nên giữ ngươi lại. Cả đời này sai lầm lớn nhất của ta, chính là để ngươi bước qua đại môn Quốc công phủ!”

Một cái tát khiến Sở Tiêu ngã nhào xuống đất. Nàng vẫn còn chưa hoàn hồn từ cơn khiếp sợ ban nãy, cho đến khi thấy Lý hoài nhân lộ ra từ dưới giường, lý trí mới dần trở lại.

Nàng quỳ bò đến trước mặt Quốc công phu nhân, ôm chân bà ta, khóc lóc kêu gào: “Mẫu thân! Không phải ta! Là Thế tử gia! Là Thế tử gia đến tìm ta!”

Một bạt tai khác lại giáng xuống, lần này khóe miệng Sở Tiêu rướm máu.

“Tiện nhân! Dù là Thế tử tự mình đến viện ngươi, cũng là do ngươi quyến rũ hắn! Chuyện này, bản phu nhân tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc