Sở Từ nhìn thẳng vào gương mặt trước mắt, cố nén suy nghĩ muốn bước lên hôn một cái đầy xúc động, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta thích ai, ngươi quản như vậy làm gì?”
Duệ Vương hai mắt hí lại, miệng hung hăng hôn lên Sở Từ, “Sở Từ, ta thích ngươi, ngươi chỉ có thể thích ta, chỉ có thể làm ta Duệ Vương phi, nghe rõ chưa?”
Sở Từ vẫn còn đang ngỡ ngàng bất ngờ, “Ngươi nói cái gì?”
“Hiểu xem sắc trời, mộ xem vân, hành cũng tư quân, ngồi cũng tư quân.”
Sở Từ mặt lập tức đỏ bừng, ngập ngừng rồi trong bóng đêm cười thầm, nàng không biết, đôi mắt lại lấp lánh sáng lên.
Duệ Vương ở eo nàng nhẹ nhàng ôm một cái, “Ngươi còn chưa trả lời.”
Sở Từ vòng tay ôm lấy cổ Duệ Vương, hai người gắt gao dính lấy nhau.
Nàng nhẹ giọng nói vào tai Duệ Vương, “Xuân thưởng bách hoa, đông xem tuyết, tỉnh cũng tư khanh, mộng cũng tư khanh.”
Thật sự nghe được những lời mình muốn nghe, Duệ Vương lại đột nhiên không biết tiếp theo nên nói gì.
Hắn thậm chí chuẩn bị sẵn tâm lý để bị Sở Từ từ chối, nhưng cuối cùng Kiều gia đã bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự giữa Kiều Thịnh và Sở Từ, tuy chỉ là nghe nói.
Nghĩ đến đây, Duệ Vương trên môi Sở Từ hung hăng hôn một cái, “Kiều gia bên kia, nếu ngươi không nói rõ, vậy ta sẽ ra tay, đến lúc đó….”
Sở Từ gật đầu, “Được!”
Duệ Vương lấy áo ngoài bên cạnh, nâng Sở Từ dậy, chậm rãi mặc áo cho nàng, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem trò hay.”
Duệ Vương ôm eo Sở Từ, bay thẳng lên nóc nhà Sở Tiêu.
Đến nơi, Duệ Vương đỡ Sở Từ đứng vững, đá một cái mái ngói dưới chân, vừa lúc nhìn rõ.
Sở Từ nghi hoặc nhìn về phía Duệ Vương, chỉ vào trong phòng Sở Tiêu, “Đây là gì?”
Duệ Vương ra hiệu im lặng, làm nàng không cần hỏi mà nhìn cho rõ.
Hai người chờ, nhìn Sở Tiêu thay một bộ đồ mỏng manh, bên trong là yếm màu hồng phấn xuyên thấu, trang điểm tinh xảo, thật sự đúng kiểu thu nguyệt cảm.
Duệ Vương trêu đùa nhìn Sở Từ, “Thật đúng là giống người quen cũ, nhưng không bằng ngươi.”
Sở Từ đỏ mặt thật sự, lập tức che mắt Duệ Vương lại, “Mấy chuyện riêng tư tế nhị này… không cần nhìn đâu.”
Cửa phòng đột nhiên kẽo kẹt mở ra, Sở Từ nhìn vào thì thấy Lý Hoài Nhân bất ngờ vào phòng Sở Tiêu, Sở Tiêu không hề đuổi hắn ra.
Nàng nghĩ, “Nàng không phải đã gả chồng sao?”
Lý Hoài Nhân đi đến bên Sở Tiêu, không chào hỏi, hai tay trực tiếp vòng lấy hông nàng, “Tiêu nhi muội muội, biểu ca tới rồi!”
Sở Tiêu quay người, nhào vào lòng Lý Hoài Nhân, “Biểu ca, tiêu nhi rất nhớ ngươi, ngươi không biết, tiêu nhi trong thời gian này rất khổ sở.”
Lý Hoài Nhân vội an ủi, tay liên tục vuốt ve người Sở Tiêu, quần áo nàng không biết khi nào rơi xuống đất, hai người một bên kể lể nỗi khổ, một bên làm chuyện riêng tư.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, hai người dừng lại, nhìn ra cửa, thở cũng không dám thở mạnh.
“Tiểu thư, đây là phu nhân để dành cho biểu thiếu gia ngao thuốc bổ, nô tỳ đặt ở cửa, ngài đừng quên uống hết.”
Sở Từ nhẹ mỉm cười, “Lý thị thật là, cái này cũng quản sao? Không đúng, phải chăng chuyện này Lý thị cũng biết?”
Sở Từ nhìn Duệ Vương, “Ngươi thích xem những chuyện kích thích thế này à? Ngươi thích đi ngang khuê phòng xem kích thích sự tình phải không?”
Duệ Vương bịt miệng Sở Từ, “Nói nhảm, tối nay ta sẽ ở khuê phòng ngươi một đêm.”
Sở Từ không nói gì, một đêm thế này nếu có chuyện gì xảy ra thì không tốt rồi.
Duệ Vương ôm nàng bay lên một cây đại thụ, đứng trên cành nhìn chỗ ánh trăng sáng, “Nhớ kỹ, đừng quên đi nói rõ với Kiều gia.”
Sở Từ gật đầu, “Tìm cơ hội đi, ta không thể không nói, ta sẽ nói không muốn gả cho hắn.”
“Ý kiến hay!”
Sở Từ câm nín.
“Nhưng hai người họ như vậy quấn lấy nhau, Sở Tiêu không sợ quốc công phủ sẽ thu hồi nàng sao?” Sở Từ rất tò mò, hai người đó gan thật lớn.
Duệ Vương chỉ vào miệng mình, “Cho bổn vương điểm hay, bổn vương sẽ giải thích cho ngươi hiểu.”
Sở Từ nhìn Thương Mặc, “Ngươi biết?”
Duệ Vương gật đầu, “Đương nhiên, ngươi không thể nghĩ bổn vương lại mang ngươi tới xem trường lỗ kim được chứ?”
Sở Từ suy nghĩ một lát, nghe một nụ hôn nhẹ trên môi Duệ Vương, hắn không hài lòng, lại hung hăng hôn lại, “Đúng rồi, phải học.”
“Hôm nay ta có tin, Lý thị phái người đi Lý gia, Lý Hoài Nhân theo sát tới Bình Dương Hầu phủ, Sở Tiêu cũng sai tiểu nha hoàn thông báo Bình Dương Hầu thế tử, nói Lý thị không thoải mái, muốn ở phủ mấy ngày hầu phu nhân.”
“Trên đường đi, khắp nơi đều là tin phu nhân Bình Dương Hầu sinh bệnh.”
Sở Từ suy nghĩ kỹ, gom hết các đầu mối, cuối cùng kết luận, “Nói cách khác, tất cả đều là kế hoạch của Lý thị, Sở Tiêu không biết gì, nàng gan cũng lớn lắm, người thường không dám làm thế.”
Sở Tiêu cũng đồng ý, mẹ nàng thật quá điên cuồng, nàng nghi ngờ có phải Lý thị là mẹ ruột Sở Tiêu, bọn họ đúng là mẹ con thật sự.
“Họ hai người đúng là quá điên cuồng.”
Duệ Vương gật đầu tán thành, “Mấy người này đều bị quyền thế mê hoặc đôi mắt.”
Sở Từ đột nhiên cười khẩy, khóe miệng ngậm nụ cười gian xảo, yên lặng rút ra một bình sứ từ trong lòng, “Hay là chúng ta giúp họ một tay.”
Duệ Vương không tin nàng tốt như vậy, nghi ngờ nhìn bình sứ trong tay Sở Từ, “Đó là gì?”
Sở Từ cười gian xảo, giả vờ thiện lương, “Đó là thuốc tránh thai, rắc lên người họ thì như thần tiên giúp, Sở Tiêu cũng không thể có thai.”
Duệ Vương nhéo mũi Sở Từ, “Ngươi đúng là gian tà, được rồi, ta ôm ngươi bay lên, ngươi rắc thuốc đi.”
Duệ Vương ôm eo Sở Từ, bay lên nóc nhà, Sở Từ cười gian xảo, rắc bột thuốc ra, hai người quay người rời đi.
Về đến sân Sở Từ, hai người ngồi xuống ghế cười ha hả, Sở Từ ôm bụng cười, “Nếu họ biết bị ta cho thuốc, chắc muốn giết ta mất.”
Duệ Vương ôm chặt Sở Từ vào lòng, “Khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận hơn, nàng luôn không bình thường, không biết còn nghĩ ra trò gì nữa.”
Sở Từ gật đầu, “Được, ta sẽ cẩn thận. Đã muộn rồi, mọi việc cũng xong, ngươi mau đi đi.”
Duệ Vương im lặng, lợi dụng xong thì trực tiếp bay đi.
“Còn chuyện Kiều gia, mau xử lý, không cần chờ ta ra tay, Kiều gia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.”
Sở Từ cầm lấy thư bên cạnh, Duệ Vương chạy đi.
Sở Từ nhìn về phía ngoài, Sở Tiêu và bọn họ bận việc mấy ngày, nếu biết mình không bình thường, có hỏng chuyện không? Nàng rất tò mò.
Nàng thật tốt, biết bọn họ yêu đương vụng trộm còn cho họ dùng thuốc tránh thai.