Không bao lâu sau, một cỗ xe ngựa đơn sơ liền chậm rãi dừng trước cửa Bình Dương Hầu phủ.
Một nam tử dung mạo thường thường bước xuống từ xe ngựa. Hắn nhìn quanh bốn phía, vỗ vỗ bụi trên áo cho chỉnh tề lại y phục, tiện tay vuốt lại tóc mai.
Một tên sai vặt thấy thế lập tức chạy tới, cười nịnh nọt nói:
“Biểu thiếu gia, nô tài đưa ngài tới chính viện. Phu nhân đã chờ ngài từ lâu.”
Người này chính là biểu thiếu gia của Hầu phu nhân – cháu trai bên nhà mẹ đẻ của bà, tên gọi Lý Hoài Nhân.
Lý Hoài Nhân gật đầu đáp:
“Được, chúng ta đến tiền viện trước. Ta cũng vừa hay muốn gặp cô mẫu chào hỏi một tiếng. Chẳng hay đại biểu muội và nhị biểu muội hiện giờ có ở phủ không?”
Tên sai vặt khựng người trong chốc lát, sắc mặt hơi cứng lại nhưng rất nhanh đã trở lại như thường:
“Bẩm biểu thiếu gia, đại tiểu thư vẫn luôn ở trong phủ. Còn nhị tiểu thư, lần này phu nhân thân thể không khoẻ, nàng cũng đã sớm hồi phủ rồi.”
Lý Hoài Nhân phất tay áo, trong lòng nhớ tới hai vị biểu muội dung mạo khuynh thành, dáng người yểu điệu, không khỏi cười lạnh trong lòng – hai vị muội muội, ta tới rồi.
Tới chính viện, Lý Hoài Nhân phất tay cho bọn tiểu tư lui xuống, một mình đi vào trong phòng.
Lý ma ma đã sớm chờ ở ngoài cửa, vừa thấy hắn lập tức ánh mắt sáng rực:
“Biểu thiếu gia, ngài đến rồi! Phu nhân nhà nô tỳ đã đợi ngài lâu lắm.”
Lý Hoài Nhân bước vào, thấy Hầu phu nhân đang nằm trên giường, sắc mặt liền biến đổi. Lý gia bọn họ bao năm nay đều dựa vào vị cô mẫu này mà yên ổn sống qua ngày. Nếu bà thật sự xảy ra chuyện, nhà hắn chẳng phải không còn chỗ dựa?
Hắn lập tức bước tới bên giường, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy tay Hầu phu nhân, vẻ mặt lo lắng:
“Cô mẫu, người làm sao vậy? Thân thể không khoẻ ở chỗ nào?”
Hầu phu nhân liếc mắt nhìn Lý ma ma. Lý ma ma hiểu ý, lập tức dẫn tiểu nha hoàn lui ra, trong phòng chỉ còn lại Hầu phu nhân – tức Lý thị, cùng cháu trai Lý Hoài Nhân.
Lý thị nhích người vào trong, vỗ vỗ mép giường:
“Hoài Nhân à, dạo này ngươi thế nào?”
Lý Hoài Nhân thấy cả Lý ma ma cũng bị đuổi ra ngoài, trong lòng lập tức khựng lại. Cô mẫu làm vậy chứng tỏ chuyện sắp nói không phải tầm thường, hắn thầm cân nhắc từng lời mình sắp thốt ra.
“Cô mẫu, ta cứ ngồi xổm thế này cũng tiện trò chuyện. Dạo này ta vẫn ở nhà đọc sách, phụ mẫu dặn ta cố gắng học hành để sau này có tiền đồ, cũng mong được cô mẫu giúp đỡ kiếm một chức quan nhỏ nho nhỏ là đủ rồi.”
Hắn mỗi một câu đều đã tính toán kỹ lưỡng trong đầu, nói năng khéo léo lấy lòng, nhưng tuyệt không lộ sơ hở.
Lý thị gật đầu:
“Phụ mẫu ngươi nói đúng. Cứ chuyên tâm học hành, đến lúc đó cứ tới tìm cô mẫu, để dượng ngươi giúp ngươi kiếm việc làm.”
Lời dạo đầu coi như xong, Lý thị cũng không dài dòng nữa, liền vào thẳng vấn đề:
“Hoài Nhân, lần này gọi ngươi tới không phải vì cô mẫu bệnh thật, mà là có chuyện khác.”
Lý Hoài Nhân thoáng run rẩy, môi mấp máy mấy lần nhưng vẫn không nói ra lời. Cuối cùng Lý thị cũng không đợi nổi, mở miệng thẳng thắn:
“Hoài Nhân à, kỳ thực hôm nay là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”
Lý Hoài Nhân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô mẫu, chờ bà nói tiếp.
“Ngươi cũng biết, biểu muội Tiêu Nhi ở Quốc Công phủ sống không dễ dàng gì. Dạo trước khó khăn lắm mới mang thai, nhưng…”
Lý thị thở dài một hơi:
“Thế tử Quốc Công phủ hiện giờ tình hình ra sao, ta nghĩ ngươi cũng rõ. Tiêu Nhi bị tiện thiếp hãm hại, mất đi đứa con. Mà hiện tại, nàng... không thể mang thai nữa.”
“Nếu không có con, nàng cả đời sẽ bị tiểu thiếp đạp dưới chân.”
Lý Hoài Nhân gật đầu:
“Đứa bé không còn, tương lai của Tiêu Nhi muội muội quả thật sẽ rất thảm.”
Thấy hắn đã đồng tình, Lý thị tiếp lời ngay:
“Kỳ thực ta có một biện pháp, chỉ là cần ngươi giúp.”
Lý Hoài Nhân lập tức cảnh giác, trầm giọng hỏi:
“Cô mẫu, người muốn ta làm gì?”
Lý thị liền hạ giọng:
“Chuyện Tiêu Nhi sẩy thai, chúng ta vẫn chưa công bố ra ngoài. Người bên ngoài đều chưa biết. Nếu hiện tại nàng lại mang thai, thì đứa bé này mặc nhiên là con ruột của Quốc Công phủ.”
“Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Lý Hoài Nhân đứng phắt dậy, kinh hãi nhìn chằm chằm cô mẫu.
Chuyện này không phải tầm thường! Trước khi đến đây, cha mẹ hắn còn căn dặn phải hầu hạ cô mẫu chu đáo, hiển nhiên bọn họ cũng không biết kế hoạch này.
Nếu chuyện thành, Lý gia sẽ một bước lên mây. Nhưng nếu bại lộ, hậu quả ắt là chọc giận Quốc Công phủ – báo ứng e rằng khó mà gánh nổi.
Lý Hoài Nhân nhìn Lý thị, mắt đỏ ngầu:
“Cô mẫu...”
Lý thị vỗ nhẹ tay hắn, dịu giọng:
“Ta biết chuyện này khiến ngươi sợ hãi. Nhưng vì tương lai của Tiêu Nhi, cũng vì tiền đồ của cả Lý gia, Hoài Nhân à, nếu ngươi thật sự không thể, thì ta lại nghĩ cách khác.”
Lý Hoài Nhân như bị sét đánh, há miệng thở hổn hển, bản năng muốn cự tuyệt. Nhưng khi nghĩ tới cơ hội đổi đời, cuối cùng hắn cúi đầu, khẽ gật:
“Hoài Nhân... nguyện ý.”
Lý thị nghe xong mừng rỡ, liên tục dặn dò:
“Tối nay, ta sẽ để Tiêu Nhi chờ ngươi ở viện nàng. Ngươi yên tâm, mọi việc ta đều an bài thỏa đáng. Nhưng thời gian này rất gấp, các ngươi nhất định phải nắm chắc!”
Lý Hoài Nhân lúng túng gật đầu:
“Cô mẫu, ta biết rồi. Ta đi chuẩn bị trước một chút.”
“Đi đi.”
Lý Hoài Nhân vừa rời đi, Lý ma ma liền tiến vào, im lặng đứng hầu một bên.
Lý thị nhìn bóng lưng khuất dần của hắn, trầm tư chốc lát:
“Lý ma ma, ta nhớ không lầm thì Hoài Nhân ở Lý gia còn chưa từng có phòng thiếp hay nha hoàn gì phải không?”
Lý ma ma gật đầu:
“Bẩm chủ tử, đúng là chưa có. Phu nhân và lão gia nhà họ quản rất nghiêm. Vốn định gả nhị tiểu thư cho hắn, nhưng nay nhị tiểu thư đã gả cho người khác rồi, bọn họ còn chưa tìm được người thích hợp.”
Lý thị mím môi, giọng lạnh đi:
“Như vậy có nghĩa là hắn không có kinh nghiệm. Hơn nữa lại là lần đầu, thời gian và chất lượng đều không bảo đảm, thì làm sao thụ thai được? Thôi thì... ngươi đi nấu canh bổ như canh hầm thường ngày cho lão gia uống, đưa cho biểu thiếu gia đi.”
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không để ai biết!”
Lý ma ma cúi đầu đáp:
“Nô tỳ lập tức đi làm.”
Chờ trong phòng khôi phục yên tĩnh, Lý thị nhìn lòng bàn tay mình – đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tương lai của Lý gia và Tiêu Nhi, đều đặt cả vào canh bạc này.
Trăng đã lên cao, đầu cành liễu lay động giữa đêm mờ. Một thân ảnh áo đen, lặng lẽ leo lên phòng ngủ của tiểu thư Sở gia...