Đích Nữ Trọng Sinh Được Sát Thần Vương Gia Tận Tình Sủng Ái

Chương 6: Bão tố trong phủ

Trước Sau

break

Sở Từ tuy rằng không tiện mở lời, nhưng nàng khẽ đưa mắt cảm tạ Duệ Vương. Ai ngờ, Duệ Vương lại hừ lạnh một tiếng đầy ngạo nghễ, ngẩng đầu lên, chẳng thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.

Sở Từ nháy mắt cảm thấy vô cùng chán nản.

Tiểu nhị nghe tiếng hét chói tai, theo bản năng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng thì thấy Đỗ Quyên.

Hắn hoảng hốt bò dậy, chỉ vào Đỗ Quyên rồi lớn tiếng hô to: “Chính là nàng! Chính là nàng đi mua hàng!”

Tiểu nha hoàn nghe thấy mình bị lộ thân phận, thất thần ngã lăn trên đất, không biết nên làm sao.

Sở Tiêu nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, mặt đầy phẫn nộ.

Nàng ta lập tức tiến đến tát một cái vào mặt tiểu nha hoàn trước mặt, “Tiểu tiện nhân, dám cõng ta đội nồi cái chuyện này, ngươi còn dám đối diện với tỷ tỷ sao?”

Tiểu nha hoàn dùng tay che mặt, kinh ngạc nhìn chủ tử, ánh mắt đầy không tin.

“Tiểu thư!”

Hầu phu nhân bước ra, tát thẳng một cái vào mặt bên kia của tiểu nha hoàn, nói: “Tiểu thư cái gì tiểu thư, nếu không phải vì ngươi làm chuyện này, Tiêu nhi đã không rơi vào hoàn cảnh này, còn bị nhiều người hiểu lầm như thế!”

“Bổn phu nhân xem cha mẹ ngươi còn hầu hạ trong hầu phủ, có mặt mũi gì mà dám gây chuyện, ta nguyện xin Quốc Công gia ban cho cái chết toàn thây.”

Tiểu nha hoàn che mặt cười lạnh, nàng ra tưởng tiểu thư sẽ xem mình như người thân, nhưng không ngờ lúc này chủ tử lại muốn giết mình.

Ai cũng biết hầu phu nhân rất nghiêm khắc, nhưng không có chứng cứ cụ thể.

“Được, nếu tìm ra đầu mối gây họa, thì cứ thế làm, còn không thì tiểu nha hoàn này phải bị xử phạt nặng.”

Quốc Công gia nói xong, sai người đến áp giải Đỗ Quyên đi.

Sở Từ bước lên một bước chắn trước mặt nàng, nói: “Quốc Công gia, hôm nay là ngày thành thân của ta, tuy có nhiều điều không thuận lợi, nhưng ta không muốn gây thêm phiền phức, xin hãy giao nàng cho ta xử lý.”

Quốc Công gia nhìn nàng rồi nhìn hầu phủ.

Hầu phu nhân khẽ gật đầu, giao người kia cho Sở Từ. Bọn họ vốn rất sẵn lòng, dù sao Sở Từ vẫn là người biết cân nhắc.

Quốc Công gia gật đầu, “Việc này cứ làm như vậy, chuyện còn lại tính sau.”

Nói xong, Quốc Công gia cùng người ra về.

Nhà cửa vắng lặng, những người của tân phòng cũng trở nên lặng lẽ, gió lạnh thổi qua khiến lòng Sở Từ càng thêm lạnh lẽo.

Xuân Hoa đến bên Sở Từ, chỉ vào tiểu nha hoàn còn quỳ trên đất, “Chủ tử, phải làm sao với tiểu nha hoàn này bây giờ?”

Sở Từ nhìn Đỗ Quyên, suy nghĩ rồi nói: “Đưa nàng đến phòng chứa củi, sáng mai trời sáng sẽ lo việc đưa nàng đi.”

“Nhớ kỹ, tối nay phải cẩn thận cảnh giác.”

Xuân Hoa thấy chủ tử biểu tình nghiêm trọng, biết chuyện lớn, liền đi tìm mấy bà tử thô sử để cùng đi.

Xuân Hoa đứng bên Sở Từ, nhìn nàng, cuối cùng không nói gì.

Sở Từ nhìn thấy bộ dạng Xuân Hoa, biết nàng ấy có chuyện muốn nói, nên mở lời: “Có gì cứ nói đi, giữ trong lòng sẽ không dễ chịu.”

Xuân Hoa là tiểu nha hoàn theo Sở Từ từ nhỏ, trải qua nhiều chuyện, biết được nhiều bí mật trong phủ, nhưng trước đây những người thân đều bị Sở gia và Quốc Công phủ giết chết vì các lý do khác nhau.

Nàng ấy nhìn từng người chết đi, cuối cùng chỉ còn lại mình Sở Từ.

Xuân Hoa hít sâu, nước mắt rơi, “Chủ tử, lão gia và phu nhân, cùng nhị tiểu thư thật quá đáng, ngài là con gái vợ cả Sở gia mà họ lại đối xử thế sao?”

“Còn có cô gia cũng không ra gì.”

Sở Từ vỗ vai nàng, nghĩ về chuyện hôm nay, lòng cũng đau đớn không nói nên lời. Dù đã trải qua một đời, lại gặp chuyện thế này, nàng vẫn không nguôi được nỗi đau.

Nàng đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy chim non ríu rít bay quanh tổ, cảm thấy lòng trống trải.

Xuân Hoa thấy chủ tử đang suy nghĩ, im lặng lui xuống.

Không lâu sau, Xuân Hoa mang đến một chén mì nóng hổi, “Chủ tử, hôm nay ngài chưa ăn gì, nô tỳ đã nhờ bếp nấu cho một chén mì.”

Sở Từ xoay người nhìn chén mì, ngồi xuống ăn, nước mắt không kìm được mà rơi.

Một chén mì đơn giản, ấm lòng giữa tâm hồn lạnh lẽo của nàng.

Ở bên kia, Vinh Quốc công đưa thế tử tiễn khách xong, trong sân phạt một cái tát vào mặt Vinh Tử Ngọc.

Một cái tát khiến mọi người kinh hãi, “Súc sinh, ngươi muốn khiến Quốc Công phủ bị người ta cười chê sao?”

Vinh Tử Ngọc che mặt, nói: “Phụ thân, con cũng bị người hại.”

Vinh Quốc công thở hổn hển, muốn tát thêm, nhưng Quốc Công phu nhân chạy đến ngăn lại, ôm chặt tay chồng.

“Lão gia, Ngọc nhi không cố ý, cũng là bị tiểu tiện nhân Sở Tiêu làm hại, bây giờ không phải lúc trừng phạt hắn, mà là phải nghĩ xem kế tiếp làm sao.”

Vinh Quốc công không cam lòng liếc Vinh Tử Ngọc, rồi quay lưng bước vào trong viện.

Về đến nhà, ông ngồi xuống, nghĩ kế tiếp xử lý chuyện này ra sao.

Quốc Công phu nhân trừng mắt liếc chồng, theo sau ông.

Vinh Tử Ngọc đau đầu nhéo giữa mày, nghĩ đến sự tình vừa xảy ra kia cứ như đang nằm mở:, “Tất cả đều do Sở Tiêu tiểu tiện nhân phá hỏng kế hoạch của ta.”

Thấy bóng phụ thân biến mất, Vinh Tử Ngọc vội chạy theo.

Vào sân, Vinh Quốc công vừa ngồi xuống, Quốc Công phu nhân cũng theo vào, thở hổn hển, “Lão gia, sao ngài đi nhanh thế, cũng không đợi thiếp thân.”

Nói xong, bà ngồi xuống ghế, tiểu nha hoàn chạy lên dâng trà.

“Lão gia, sau này chúng ta phải làm sao? Tân phòng kia tính sao?”

Vinh Quốc công nhìn hướng tân phòng lạnh lùng nói: “Ngươi không nghe sao? Người ta đã nói muốn từ hôn, để cho muội muội nàng gả vào Quốc Công phủ.”

Quốc Công phu nhân suy nghĩ, nói: “Lão gia, thực ra chuyện đó cũng không tệ, nói như vậy—”

Chưa nói hết câu, Vinh Quốc công gầm lên quát: “Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì! Phụ nhân ở đây sao mày dám lên tiếng? Ngươi nghĩ ta muốn thân phận đích nữ Hầu phủ hay sao? Ta chỉ muốn Sở Từ mà thôi!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc