Đích Nữ Trọng Sinh Được Sát Thần Vương Gia Tận Tình Sủng Ái

Chương 50: Thương Lượng

Trước Sau

break

Quốc Công gia nâng chén trà, trầm ngâm hồi lâu, vẫn không nghĩ ra cách nào để mở lời cho khéo léo, cuối cùng đành phải nói trắng ra:

“Bình Dương Hầu, nhi tử nhà ta tam đại đơn truyền, hôn sự tốt đẹp bị tiểu nữ nhi nhà các ngươi phá hỏng, ngay cả thanh danh cũng bị bôi nhọ không còn gì, thân thể lại bị đại nữ nhi nhà các ngươi hủy hoại, các ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc nên giải quyết thế nào? Thế tử phi của Quốc Công phủ, rốt cuộc là nên lấy từ nhà ai?”

Phu thê Bình Dương Hầu liếc mắt nhìn nhau, mặt mày đều ủ rũ. Sở Từ và Sở Tiêu đã hủy hôn, huống hồ Bình Dương Hầu cũng còn muốn giữ lại một nữ nhi coi như có thể đem ra làm mối hôn sự tốt, thuận tiện nâng cao chức quan cho mình.

Hai người nhìn nhau, chẳng ai biết nên ứng đối thế nào.

Đột nhiên, ánh mắt Hầu phu nhân sáng lên, dường như chợt nghĩ ra biện pháp, vừa hay cũng có thể giải quyết cảnh ngộ khó khăn hiện tại của Tiêu Nhi, biết đâu còn có thể khiến vợ chồng Quốc Công gia xem trọng hơn.

Hầu phu nhân đầy hy vọng nhìn sang: “Quốc Công phu nhân, nếu hiện tại còn chưa chọn được người tốt, chi bằng cứ để Tiêu Nhi chính thức được nâng làm chính thê? Trong bụng nàng vốn đã mang thai cốt nhục của Quốc Công phủ, cho dù có tìm được tiểu thư nào khác chịu gả, nhưng sau này Thế tử gia sinh hạ hài tử cũng vẫn là con của nhà ta. Nói như vậy thì chẳng bằng trực tiếp lập Tiêu Nhi làm chính thê, cũng đỡ sinh chuyện về sau.”

Bình Dương Hầu nhìn phu nhân nhà mình, trong lòng không khỏi thấy bà bỗng trở nên thông minh hiếm thấy. Phải rồi, tình hình bây giờ đã khác xưa.

Thế tử Quốc Công phủ hiện giờ đã là phế nhân, muốn truyền hương nối dõi, tất phải dựa vào đứa bé trong bụng nữ nhi hắn. Gần như ngay lập tức, Bình Dương Hầu cảm thấy mình như được tiếp thêm sinh khí, sống lưng lập tức thẳng lên.

“Phải đó! Quốc Công gia, bản hầu thấy phu nhân nhà ta nói cũng có lý. Tương lai hài tử trong Quốc Công phủ chắc chắn là do Tiêu Nhi sinh ra, còn đi tìm chủ mẫu khác chẳng phải là tự chuốc phiền phức?”

Lúc này, hai vợ chồng Bình Dương Hầu đã hoàn toàn bỏ qua đứa bé của Mị Nương, hoặc giả, từ đầu họ vốn không cho rằng đứa trẻ ấy có thể sống sót.

Quốc Công phu nhân lắc đầu, dứt khoát bác bỏ: “Không thể nào. Quốc Công phủ chúng ta xưa nay không có chuyện nâng thiếp làm chính, ta tình nguyện để trống vị trí chính thất cũng không phá quy củ.”

Quốc Công gia gật đầu tán thành, ánh mắt nhìn sang phu nhân đầy tín nhiệm. Vị trí chính thê này, nhất định phải là Sở Từ.

Hầu phu nhân bị nghẹn lời, bị cự tuyệt bao nhiêu lần như vậy rồi, xem ra lần này thật sự vô vọng. Trong mắt bà, tia sáng hy vọng cuối cùng cũng tắt ngấm.

Nghĩ đến nữ nhi mình vẫn còn nằm trên giường bệnh, hài tử mất rồi, Thế tử cũng thành phế nhân, e là sau này không thể mang thai được nữa. Vậy cuộc sống sau này của nó sẽ ra sao? Người ta còn có một tiểu thiếp đang mang thai nữa cơ mà...

Nghe nói Tiêu Nhi và tiểu thiếp kia vốn không hòa thuận, cuộc sống sau này e là thật khốn đốn...

Càng nghĩ, Hầu phu nhân lại càng lo lắng bất an.

Im lặng một hồi lâu, thấy phu nhân mình không nói gì, Bình Dương Hầu đành phải tự mở miệng dò xét: “Vậy ý của hai vị là?”

Quốc Công phu nhân không quanh co nữa, nói thẳng: “Chúng ta không có yêu cầu gì khác. Hiện tại Sở Từ vẫn chưa lập gia thất, chi bằng cứ để nàng gả cho nhi tử nhà ta. Dù sao sai lầm là từ phía Hầu phủ các ngươi, chúng ta cũng không chê.”

Dứt lời, Quốc Công phu nhân liếc nhìn hai người bọn họ, chậm rãi nói tiếp: “Như vậy là đôi bên đều tốt. Vả lại, hài tử trong Quốc Công phủ tương lai chắc chắn sẽ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa chính thất. Như vậy dù là với Sở Tiêu hay với hài tử kia, cũng đều tốt đẹp.”

Đôi mắt Hầu phu nhân lập tức trợn to. Nghe vậy thì thấy cũng không tệ, ít nhất tương lai Tiêu Nhi cũng không quá khổ. Có lẽ chuyện đứa nhỏ kia cũng có thể giấu được.

“Được!” Hầu phu nhân lập tức đồng ý, nhưng Bình Dương Hầu thì lại không thật cam tâm. Hắn còn trông mong vào việc gả Sở Từ ra ngoài để mưu cầu chức vị.

“Được rồi, nếu Hầu gia không muốn, thì chờ mai Thánh thượng gọi tới đối chất cùng ngôn quan cũng không muộn.” Quốc Công gia đứng dậy, trường tụ phất mạnh, chuẩn bị rời đi.

Hầu phu nhân sốt ruột kéo tay trượng phu khuyên nhủ: “Lão gia, quan lộ vẫn là quan trọng hơn, những việc khác sau này từ từ tính toán.”

Bình Dương Hầu ngẫm nghĩ, thấy mình vẫn còn vài nữ nhi khác, cũng đành gật đầu đồng ý một cách miễn cưỡng.

“Được, bản hầu đồng ý. Nhưng mà bên Sở Từ không dễ đối phó, nếu nàng thật lòng đồng ý, thì đã chẳng có chuyện từ hôn hay xảy ra nhiều rắc rối như vậy.” Hắn đem toàn bộ lỗi đổ lên đầu Sở Từ, nghĩ rằng như vậy có thể làm giảm ác cảm của Quốc Công phủ.

Quốc Công phu nhân mỉm cười đứng dậy: “Vậy thì tốt rồi. Nếu ta nhớ không nhầm, ngày mai là ngày dâng hương phải không? Dạo này Hầu phủ hình như không được yên ổn, nên đi dâng hương cầu phúc đi thôi.”

“Đúng vậy, e là trước kia các ngươi không đủ thành tâm.”

Nói xong, Quốc Công phu nhân đỡ lấy trượng phu rồi xoay người rời đi, đến cả hạ nhân cũng không sai bảo đưa tiễn vợ chồng Bình Dương Hầu.

Hầu phu nhân không hiểu được hàm ý trong lời nói kia, vừa định hỏi lại thì đã thấy Bình Dương Hầu lắc đầu, bước nhanh rời khỏi.

Trở về viện, Hầu phu nhân thu dọn hộp gấm trong tay, nhìn lá cây ngoài cửa sổ đong đưa theo gió, lại nghĩ đến câu “dâng hương” cuối cùng kia của Quốc Công phu nhân.

Bà xoay người phân phó: “Lý ma ma, ngươi đi báo với Sở Từ, nói là ngày mai là ngày tốt, gần đây Hầu phủ cũng lắm chuyện không yên, chúng ta đi chùa cầu bình an, để tĩnh tâm một chút.”

Lý ma ma gật đầu: “Dạ, lão nô lập tức đi.”

Lý ma ma đến viện của Sở Từ, thấy nàng đang ngồi dưới giàn tử đằng, nhàn nhã uống trà.

Thấy cảnh này, trong lòng Lý ma ma chợt dâng lên cảm giác khác lạ. Đại tiểu thư hình như đã thay đổi từ lúc nào, khí chất cao quý, tựa như người đứng trên cao, hoàn toàn khác với trước kia.

Bà nhẹ ho một tiếng, chậm rãi bước đến trước mặt Sở Từ, hành lễ nói: “Lão nô xin thỉnh an đại tiểu thư. Phu nhân nói gần đây Hầu phủ không yên, nên muốn đến chùa dâng hương cầu phúc, sáng mai phải dậy sớm để xuất phát.”

Sở Từ nghi ngờ liếc nhìn bà: Dâng hương? Làm gì có chuyện đó? Từ khi nào bà ta lại có lòng thiện như thế? Hay là gần đây làm chuyện gì thất đức nên mới muốn tụng kinh chuộc tội?

“Được, ta biết rồi. Gần đây đúng là nhiều việc thật. Muội muội ta hôn sự không thuận, rõ ràng là tiểu thư đích nữ của Hầu phủ, giờ lại thành quý thiếp của Quốc Công phủ, thật là quá mức không suôn sẻ.”

Lý ma ma nghe xong cũng không biết phải đáp lại thế nào. Chủ tử uy hiếp người ta cũng không quá đáng như vậy, đại tiểu thư thì nói gì cũng dám nói. Nếu để phu nhân nghe được, không biết sẽ tức đến cỡ nào nữa.

Truyền đạt xong tin tức, Lý ma ma xoay người rời đi.

Sở Từ nhìn theo bóng dáng bà rời đi, nhớ lại những lời vừa rồi, cảm thấy có gì đó bất thường, trong lòng vẫn còn rối loạn và hoang mang.

Xuân Hoa vội chạy đến bên nàng, đưa ra một mảnh giấy: “Chủ tử, đây là thứ chúng ta vừa mới lấy được.”

Sở Từ mở ra nhìn, khóe môi liền hiện lên nụ cười giảo hoạt. Nàng đã nói chuyện này không đơn giản như vậy, thì ra là muốn đi dâng hương cho đứa bé đã mất kia.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc