Buổi sớm, khi Sở Từ tỉnh dậy, bên giường đã chẳng thấy ai.
Nhìn chăn nệm hỗn độn bên cạnh rồi lại nhìn chiếc chăn đơn được gấp gọn gàng, nàng nghiêm túc hoài nghi tên nam nhân khốn kiếp Thương Mặc kia đã ngủ bên cạnh mình.
Sở Từ đứng dậy, bên ngoài Xuân Hoa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng bước vào, trong tay bưng một bát nước ấm: “Chủ tử, người dậy rồi? Nô tỳ đến hầu hạ người rửa mặt.”
Sở Từ gật đầu, mái tóc đen dài như thác đổ buông xõa trên vai, ngồi xuống chờ Xuân Hoa hầu hạ rửa mặt.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng mình trong gương, đưa tay chạm vào khuôn mặt, cảm giác giờ đây đã khác hẳn kiếp trước.
Sau khi trang điểm sơ qua, nàng rời khỏi phòng, đến ngồi dưới đình hóng gió.
Sở Từ ngẩng đầu nhìn tán tử đằng bên trên, cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Sau khi dùng xong bữa sáng, nàng ngồi dưới tán tử đằng rất lâu, chậm rãi nghiên cứu quyển y thư mà sư phụ phái người đưa đến.
Xuân Hoa đứng một bên, thấy gần đến giữa trưa, mới tiến lên nhắc nhở: “Chủ tử, giờ cũng không còn sớm, giữa trưa người còn có hẹn đi tửu lâu.”
Sở Từ nhìn ánh nắng giữa trưa, quả nhiên đã đến giờ.
Nàng thu lại y thư, đứng dậy, cười khẽ với Xuân Hoa: “Cũng vừa hay đói bụng, đi thôi, chủ tử dẫn ngươi đi ăn ngon.”
Hai người đến tửu lâu, gã tiểu nhị bên trong ra đón: “Sở đại tiểu thư, người ngài hẹn đã đến, ta lập tức dẫn ngài đi.”
Sở Từ đi theo tiểu nhị vào trong, đến chỗ rẽ thì chớp mắt ra hiệu với Xuân Hoa, nàng liền lặng lẽ ẩn thân.
Khi Sở Từ bước vào phòng, tiểu nhị liền tiện tay đóng cửa lại.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai, vừa định cất tiếng gọi thì sau cánh cửa truyền đến thanh âm: “Sở đại tiểu thư, ta đến rồi.”
Sở Từ quay người, chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp, toàn thân toát ra mị ý, trời sinh đã là kẻ khiến người mê muội.
Nàng khoanh tay trước ngực, buồn cười nhìn nữ nhân trước mặt: “Vị tiểu thư này, nói đi, ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu cô nương kia đỡ Sở Từ ngồi xuống trước bàn, sau đó liền quỳ gối trước mặt nàng: “Có lẽ tiểu thư còn chưa quen biết ta, ta là Mị Nương, vốn là ngoại thất của tên súc sinh Vinh Tử Ngọc, hiện tại là tiểu thiếp trong Vinh Quốc Công phủ.”
“Thân này biết rõ mình có thể giữ được đứa con trong bụng, có thể sống những ngày như hiện tại, đều là nhờ ân đức của tiểu thư, nay ta nguyện nhận người làm chủ, về sau tất sẽ nghe theo hiệu lệnh của chủ tử.”
Nghe nàng nói vậy, Sở Từ mới nhớ ra, khi trước là nàng bảo người báo tin cho vị ngoại thất này, quả thật nàng đúng là ân nhân của Mị Nương. Nếu không có nàng, chẳng biết giờ Mị Nương đã ra sao, càng không nói đến việc giữ được đứa nhỏ trong bụng.
Sở Từ gật đầu: “Được, ngươi ta thu. Nhưng nói trước, ta chưa chắc có bản lĩnh giúp ngươi một bước lên mây.”
Mị Nương dập đầu nhận lệnh, rồi đến bên cạnh rót chén trà ngon dâng lên trước mặt Sở Từ, một lần nữa quỳ xuống: “Nô tỳ dâng trà thỉnh an chủ tử.”
Sở Từ không nhận chén trà, chỉ nghiêm giọng nhìn nàng: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, đứa nhỏ trong bụng ngươi là tiểu thiếu gia hoặc tiểu thư tương lai của quốc công phủ, so ra cũng chẳng đến mức phải làm nô tài như vậy.”
Mị Nương cúi đầu tỏ rõ cung kính: “Chủ tử nếu còn nghi ngại, chén trà này xin để sau này người tin tưởng rồi hãy uống.”
Sở Từ nhìn chén trà kia, cuối cùng cũng không uống.
Nàng đỡ Mị Nương dậy: “Ngươi rốt cuộc muốn gì, còn cần thời gian chứng minh. Nhưng hôm nay ngươi đến thỉnh an, ta cũng không thể để ngươi tay không mà về, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một tin tức.”
Nói đoạn, Sở Từ ghé sát tai Mị Nương thì thầm: “Ta nhận được tin, hiện tại Vinh Tử Ngọc đã không còn khả năng chăn gối, quốc công phủ sắp tới ai sinh được con trai, kẻ đó sẽ chiếm ưu thế.”
“Ta cho các ngươi hai người một cơ hội công bằng, đều là nam hài, thì xem ai thủ đoạn hơn.”
Mị Nương mắt sáng rỡ, nhưng khi nhìn đến sắc mặt nghiêm nghị của Sở Từ liền thu liễm lại: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ không tranh giành với muội muội người.”
Sở Từ liếc nàng một cái: “Ngươi không cần cố kỵ ta, mọi sự dựa vào bản lĩnh. Có điều, ta thực sự xem trọng ngươi.” Nói xong, nàng vỗ vỗ vai Mị Nương, rồi xoay người rời đi.
Mị Nương nhìn bóng lưng nàng, trong mắt sáng rực: “Chủ tử yên tâm, ta đã biết nên làm thế nào rồi.”
Mị Nương tiễn Sở Từ rời đi, sau đó đứng sững tại chỗ. Tuy hiện tại nàng chưa biết làm sao để trừ bỏ cốt nhục trong bụng Sở Tiêu, nhưng nàng hiểu rõ một điều — đó là chuyện nhất định phải làm. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể nắm quyền trong quốc công phủ.
Không biết qua bao lâu, Mị Nương mới bước ra khỏi phòng, dắt theo tiểu nha hoàn rời tửu lâu: “Chúng ta đi hiệu thuốc, tìm đại phu xem thân thể ta thế nào, rồi mua ít thuốc an thai.”
Thúy Hoa khó hiểu: “Chủ tử, phủ chúng ta có phủ y, sao còn phải ra ngoài mua thuốc? Không bằng mời phủ y xem cho tiện.”
Mị Nương trừng mắt uy hiếp: “Thúy Hoa, khế bán thân của ngươi còn trong tay ta, nhớ kỹ, không cần nhiều lời. Tuy ta chỉ là một tiểu thiếp, nhưng muốn lấy mạng ngươi cũng dễ như trở bàn tay.”
Thúy Hoa vội vàng quỳ xuống: “Chủ tử, nô tỳ một lòng trung thành với ngài, khế bán thân còn trong tay người, lại còn vì tiểu thiếu gia trong bụng người, nô tỳ đương nhiên phải trung thành tận tụy.”
Mị Nương thấy nàng nói có lý, nghĩ trong thời gian qua nàng cũng trung thành, có lẽ có thể tạm thời tín nhiệm.
“Phủ y, ai biết sau lưng hắn có người nào chống lưng? Ngươi quên rồi à? Người kia là đại tiểu thư dòng chính Hầu phủ, dù bản thân không ra tay, cha mẹ nàng cũng sẽ vì nàng mà ra mặt.”
Tiểu Thúy Hoa lúc này mới gật gù tỏ vẻ hiểu ra, trong lòng càng thêm khâm phục chủ tử thông minh.
Hai người vừa định bước vào hiệu thuốc gần đó, thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thúy Hoa nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ tử!”
Mị Nương vội kéo nàng nép vào một bên, nhìn bóng lưng quen thuộc kia.
Là Đỗ Quyên? Nàng ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ Sở Tiêu xảy ra chuyện? Nhưng sắc mặt nàng ta lại trông rất tốt!
Mị Nương ghé tai Thúy Hoa: “Lát nữa ngươi mang nhiều ngân lượng một chút, đi tìm đại phu, nói Đỗ Quyên mua thiếu đồ, kêu ngươi đến mua thêm.”
“Ta muốn biết nàng mua gì, dáng vẻ lén lút thế kia, nhất định không đơn giản.”