Duệ Vương thấy Sở Từ ánh mắt đầy lo lắng, chỉ đạm nhiên cười, “Vậy các ngươi cứ ở lại nơi này trước, bổn vương còn có việc phải làm.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy rời đi không chút do dự.
Nghe Lâm Phong kể lại, Sở Từ lập tức hiểu rõ, Vinh Quốc công nhất định đã đến chỗ Hoàng thượng cáo trạng. Lần này Duệ Vương chỉ sợ không chết cũng bị lột một tầng da. Hắn đã giúp nàng nhiều như vậy, nàng tuyệt không muốn liên lụy đến hắn.
Huống chi, hắn là hoàng tử, ấn tượng trong lòng Hoàng thượng, trong mắt bá quan và bách tính đều quý như vàng, không thể dùng tiền mua được. Nếu khiến bọn họ nảy sinh ác cảm, đối với tiền đồ của hắn tuyệt đối là tai họa lớn.
Nghĩ vậy, Sở Từ nhân lúc mọi người còn đang trầm mặc, lặng lẽ đuổi theo Duệ Vương.
Ra đến Ngự Hoa Viên, nàng gọi một tiếng, ý định leo lên xe ngựa của Duệ Vương.
“Chờ một chút.”
Duệ Vương vừa định lên xe thì nghe thấy tiếng nàng, quay lại, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, như gió xuân lướt qua, khiến tâm hồn Sở Từ khô khốc lại như hồi sinh.
“Còn có chuyện gì sao?”
Sở Từ chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, do dự một lúc mới dám mở miệng, “Ngươi đánh Vinh Thế tử ra nông nỗi này... hắn chắc chắn không thể bỏ qua. Hắn chắc chắn sẽ đi cáo trạng ngươi trước mặt Hoàng thượng, ngươi... ngươi tính sao?”
Duệ Vương nghiêng người tựa vào xe ngựa, tay quấn chuỗi Phật châu, nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc trên trán nàng, “Không sao cả. Trên người ngươi còn vết thương, để Lâm Phong đưa ngươi về phủ trước.”
Sở Từ lắc đầu, “Không cần, ta vừa gặp Kiều Vũ, ta ngồi xe nàng là được.”
Nàng đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng Duệ Vương rời đi. Nàng không biết chuyến đi này của hắn sẽ đem lại hậu quả ra sao.
Sau núi giả phía xa, có một đôi mắt âm trầm gắt gao dõi theo nàng, mãi đến khi Duệ Vương rời khỏi, ánh mắt kia mới tan biến.
Sở Từ đứng bất động, tâm thần không yên. Đây không phải nhà dân thường, không phải có tiền là giải quyết được. Huống chi Vinh Quốc công phủ chỉ có một nhi tử, lại bị hủy cả đời.
Nếu chỉ là gãy tay gãy chân còn dễ nói, nhưng tình trạng bây giờ... nàng thật sự không dám đoán Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào.
“Sở tỷ tỷ, đang nghĩ gì vậy? Ta gọi mãi mà ngươi không để ý tới người ta.” Kiều Vũ chạy đến, kéo tay nàng làm nũng.
Sở Từ thấy Kiều Vũ, mới giật mình tỉnh lại, “Không có gì, đang nghĩ chút chuyện. Ngươi sao tìm được ta? Có việc gì à?”
Kiều Vũ kéo tay nàng xoay nhẹ một vòng, “Dĩ nhiên là có việc, nhưng không có việc gì chẳng lẽ không được tìm Sở tỷ tỷ?”
Sở Từ mỉm cười sủng nịch, nhéo má nàng một cái, “Được rồi, nói xem là chuyện gì.”
Kiều Vũ kéo một nam tử từ phía sau lại gần, “Muốn giới thiệu một người cho Sở tỷ tỷ, đây là ca ca ta, Kiều Thịnh.”
Sở Từ nhìn người kia, là một thư sinh mặt trắng, dung mạo thanh tú, cử chỉ ôn hòa, nhìn qua đúng là công tử thế gia.
Nhưng lại khiến nàng liên tưởng đến Lại Bộ Thượng thư, rõ ràng không cùng một kiểu người.
Một bên là lão cáo già ăn nằm trong quan trường, xử án như nghiền vụn từng chữ; một bên là thư sinh sạch sẽ như trang giấy trắng, để người tùy ý viết nên vận mệnh.
“Kiều công tử.” Sở Từ hành lễ một cái rất mực quy củ.
Kiều Thịnh đứng ngây như phỗng, mãi không có phản ứng.
Kiều Vũ ở bên cạnh lấy tay che miệng cười lén, lén túm áo ca ca nhỏ giọng thúc giục: “Ca ca, ca ca, ngươi làm gì thế, mau đỡ Sở tỷ tỷ dậy đi!”
Kiều Thịnh như vừa hoàn hồn, vội vàng đỡ nàng đứng dậy: “Sở tiểu thư, thất lễ, ta... ta không cố ý.”
Sở Từ mỉm cười nhẹ, “Không sao,” rồi lùi lại một bước.
Kiều Thịnh nhìn tay mình trống không, có chút thất thần.
Kiều Vũ cũng chẳng để tâm ca ca ngẩn người, liền kéo tay Sở Từ hỏi, “Sở tỷ tỷ, ngươi đứng đây làm gì? Chúng ta qua bên kia chơi đi!”
Sở Từ gật đầu, “Được, chúng ta đi.”
Ba người cùng đi dạo một vòng trong hoa viên. Nhưng trong lòng Sở Từ vẫn không khỏi nhớ đến Duệ Vương.
Trở về hoa viên, liền thấy bên cạnh Trưởng Công chúa có một thái giám đang nói chuyện, dáng vẻ hình như đang truyền lời.
Sở Từ tò mò chỉ về phía đó, nhỏ giọng hỏi, “Kiều Vũ, thái giám kia là ai vậy?”
Kiều Vũ rướn cổ nhìn thử, còn chưa kịp trả lời thì Kiều Thịnh đã lên tiếng: “Sở đại tiểu thư, đó là Triệu công công, người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng.”
Sở Từ nhìn theo hướng ấy, thầm nghĩ vị công công kia tám phần là đến điều tra chuyện vừa rồi.
Nàng quay sang hỏi Kiều Thịnh: “Kiều công tử quen vị Triệu công công đó sao?”
Kiều Thịnh ngạc nhiên, thế gia tiểu thư bình thường rất ít hỏi thăm chuyện cung đình, nhất là người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, “Không quen biết. Người bên cạnh Hoàng thượng, ai dám đi làm quen hay lấy lòng?”
Sở Từ gật đầu, “Vậy thôi, chúng ta ——”
Chữ cuối chưa kịp dứt, đã thấy Lâm Phong đang ngồi trên xe ngựa.
Sở Từ lập tức nắm tay Kiều Vũ, “Ta còn có chuyện, ngươi ở lại với ca ca cho tốt.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Vòng qua đường nhỏ, tìm đến cạnh xe ngựa, nàng bước tới, hỏi thẳng: “Chủ tử ngươi đâu? Chuyện xử lý thế nào rồi?”
Lâm Phong đang lo lắng cho chủ tử, thấy nàng đột nhiên xuất hiện liền ngạc nhiên: “Sở đại tiểu thư? Sao người còn chưa về phủ?”
Sở Từ không muốn vòng vo: “Yến hội chưa tan. Duệ Vương đâu?”
Lâm Phong thấy nàng căng thẳng như vậy, nghĩ đến lời dặn của chủ tử, cũng không dám giấu nhiều.
“Hoàng thượng đang tra chân tướng. Nhưng Quốc công Thế tử đúng là bị phế thật rồi. Đúng rồi, chủ tử vẫn chưa nói rõ thân phận người, người phải tự mình cẩn thận.”
Sở Từ còn định hỏi thêm thì Triệu công công đã đi tới. Vừa trông thấy nàng, ánh mắt đã lộ rõ nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền nhớ ra thân phận Sở Từ.
“Nô tài bái kiến Sở đại tiểu thư.” Triệu công công vừa mở lời đã muốn hành lễ.
Sở Từ vội nghiêng người đỡ lấy, “Công công đừng như vậy, mau đứng lên.”
Nàng giúp Triệu công công đứng dậy, rồi lại cúi người hành lễ một cách chỉnh tề.
Triệu công công cũng chỉ cúi nửa lễ, sau đó lập tức nâng nàng lên.
Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn Triệu công công, âm thầm cảm thán: vẫn là Triệu công công có bản lĩnh. Nếu không phải người thân cận bên Hoàng thượng, hắn thật sự không dám để Sở đại tiểu thư hành lễ cho mình. Phải biết ngay cả các đại thần khi gặp Triệu công công cũng đều phải khách khí ba phần.
Sợ Triệu công công nhiều lời, Lâm Phong vội vàng chen lời: “Nô tài và Triệu công công còn có việc, Sở tiểu thư xin trở về đi.”