Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Từ được một tiểu nha hoàn dìu đỡ, cả người trông rất yếu ớt, thân hình hơi khom xuống, sắc mặt tái nhợt.
Hầu phu nhân sững sờ nhìn nàng, vội hỏi:
“Con sao lại ở đây? Đi đâu vậy?”
Sở Từ ôm bụng, bước từng bước khó nhọc tiến lại gần, vừa đi vừa nói:
“Mẫu thân, con ở tân phòng uống một chén nước, bụng không thoải mái, nên ra ngoài rửa mặt chải đầu một chút.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng nhìn dáng vẻ nàng khó nhọc bước đi, lại thêm gương mặt trắng bệch, người tinh ý liếc mắt một cái đã thấy sự tình tuyệt đối không đơn giản như lời nàng nói.
Duệ Vương đứng bên, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt hứng thú quan sát nàng.
Tiểu hồ ly này, diễn cũng không tệ lắm. Rõ ràng biết y thuật, chỉ cần một châm là giải quyết xong, vậy mà còn diễn cho ra vẻ như thế này.
Hắn nghiêng người tựa vào cột nhà, khoanh tay đứng nhìn đám người, khóe miệng còn bật ra một tiếng cười khẽ.
Sở Từ tiến vào giữa đám người, giơ tay chỉ về hai người đang nằm co rút trên giường, bị chăn che khuất:
“Bọn họ là ai vậy? Sao lại nằm trên giường cưới của ta?”
Ánh mắt mọi người lập tức lại dời về phía giường.
“Phải đó, hai người kia còn chưa lộ mặt ra mà!”
“Hầu phu nhân lần này nhất định phải làm rõ, chớ có oan uổng chính nữ nhi của mình.”
“Đúng vậy, còn chưa rõ ràng trắng đen đã vội đổ lỗi cho con gái ruột, thật chẳng ra sao cả!”
Sở Từ nghe xong lời của đám người, khóe môi khẽ cong lên nhưng lập tức thu lại, giấu sau dáng vẻ khổ sở. Nàng cắn răng nhịn đau, thừa lúc mọi người không chú ý, hung hăng véo một cái vào đùi mình qua lớp vải, đau đến mức nước mắt dâng lên.
Nàng hít sâu một hơi, mở to đôi mắt, khóe miệng khẽ run rẩy, nước mắt suýt chút nữa đã trào ra.
Giọng run run, nàng nói:
“Thì ra mẫu thân cho rằng người trong chăn chính là con... Mẫu thân yên tâm, không phải đâu, nữ nhi sẽ không khiến mẫu thân thất vọng.”
Vừa nói, mắt nàng đỏ hoe, ủy khuất vô cùng. Những người xung quanh ai nấy đều nhìn thấy dáng vẻ ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy hầu phu nhân làm việc quá hồ đồ.
Hầu phu nhân nhất thời không biết phải nói gì, đành quay mặt đi chỗ khác, lạnh giọng bảo:
“Lý ma ma, vén chăn lên. Ta muốn xem xem rốt cuộc là ai!”
Lý ma ma vâng lệnh tiến lên, túm lấy một góc chăn, kéo lên một chút, tuy không hoàn toàn lột xuống nhưng cũng đủ để thấy rõ thân phận hai người nằm bên trong.
“Thế tử? Nhị tiểu thư Sở gia? Sao hai người lại ở cùng nhau?!”
Quốc công gia không nói hai lời, sải bước đến bên giường, giơ tay tát mạnh một cái vào mặt Vinh Tử Ngọc.
"Chát!" Một tiếng vang dội cả căn phòng.
“Súc sinh! Nhìn xem ngươi làm ra chuyện gì tốt đây!”
Sở Tiêu sợ đến mức lập tức kéo chăn trốn ra sau Vinh Tử Ngọc, hai tay ôm chặt lấy tay hắn, run rẩy gọi:
“Ngọc ca ca, cứu muội... Ngọc ca ca...”
Mọi người thấy vậy thì lập tức hiểu rõ. Không cần nói nhiều, cảnh này quá mức rõ ràng — chính là vụng trộm tư tình, không kiềm chế nổi mà làm chuyện xằng bậy trong phòng tân hôn, bị bắt quả tang!
Sở Từ thấy vậy, cả người như mất hết sức lực, ngã vào lòng tiểu nha hoàn bên cạnh, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.
“Các ngươi... lại dám ở trong phòng tân hôn của ta, trên giường cưới của ta, làm loại chuyện này... Sở Tiêu, muội là muội ruột của ta đấy!”
Lúc này, Vinh Tử Ngọc mới hoàn hồn, hất tay Sở Tiêu ra, lúng túng kéo lại y phục, vội vã giải thích:
“Không phải! Không phải đâu! Là có người hãm hại ta! Ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra!”
Hắn vừa nói vừa cố gắng tìm lí do để gỡ tội:
“Là tiểu nha hoàn của nàng gọi ta tới!”
Sở Tiêu cũng đã mặc xong y phục, quỳ sụp xuống trước mặt Sở Từ, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Đúng rồi! Muội cũng chỉ là đến tìm tỷ tỷ thôi! Không thấy tỷ đâu nên mới chờ một lúc!”
Mọi người đưa mắt nhìn sang Sở Từ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là nàng bày kế hãm hại hai người kia?” Nhưng mà... chuyện đó có lợi gì cho nàng chứ?
Sở Từ nhíu mày nhìn Vinh Tử Ngọc:
“Ta vừa uống chén nước liền cảm thấy bụng khó chịu, sau đó vẫn luôn ở trong phòng rửa mặt chải đầu. Trong phủ có mấy tiểu nha hoàn có thể làm chứng.”
Lập tức vài tiểu nha hoàn quỳ xuống:
“Nô tỳ có thể làm chứng.”
Sở Từ lại chỉ vào ly nước:
“Mau gọi phủ y tới kiểm tra. Ta muốn biết xem trong nước này có thứ gì không sạch sẽ.”
Chẳng mấy chốc, phủ y được gọi đến, kiểm tra sơ qua rồi bẩm báo:
“Quốc công gia, trong nước này có người hạ thuốc xổ.”
Cả đám người ồ lên.
Sở Tiêu thấy tình thế bất lợi, vội vàng quỳ xuống khóc lóc:
“Không phải đâu, không phải! Ta với Ngọc ca ca bị người ta hạ mị dược, là có người muốn hại chúng ta!”
Vinh Tử Ngọc cũng hùa theo:
“Đúng vậy, phủ y kiểm tra bọn ta là biết ngay!”
Vinh quốc công thấy hai người quần áo còn chưa chỉnh tề, không muốn nhìn thêm, liền quay đầu sang chỗ khác:
“Trước hết mặc cho chỉnh tề vào.”
Sau đó, ông ra lệnh cho phủ y:
“Mau kiểm tra cho bọn họ.”
Phủ y lĩnh mệnh, cẩn thận bắt mạch từng người. Hắn ta hiểu rõ quốc công gia muốn một kết luận rõ ràng.
Chẳng bao lâu sau, hắn gật đầu:
“Bẩm lão gia, hai người bọn họ đúng là có dấu hiệu trúng mị dược, dư dược vẫn còn trong cơ thể.”
Hai người đồng loạt thở phào. Nếu lúc nãy tra không ra gì, bọn họ sẽ mất hết mặt mũi. Giờ thì còn có chút hi vọng cứu vãn.
Phủ y liếc nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở đôi long phượng nến đã bị cháy sém.
“Lão gia, có thể là do đôi nến kia có vấn đề.”
Mọi người lập tức nhìn về phía quốc công gia, bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng. Rất rõ ràng — đôi nến này là do phủ quốc công chuẩn bị.
Lúc này, Sở hầu gia bước ra:
“Tạm gác lại chuyện ai gây ra việc này. Nhưng ngươi phải cho Sở gia chúng ta một lời giải thích. Tiểu nữ nhà ta bị thế tử làm nhục, chuyện này các ngươi tính thế nào đây?”
Mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Đều là đích nữ của Sở gia, bây giờ phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao nữa? Chị em chung chồng, Nga Hoàng Nữ Anh, bái phục!”!”
“Nhưng cũng phải phân ra chính thất và thứ thất. Giờ phải xem Sở gia muốn ai làm vợ cả thôi!”
Hầu phu nhân lập tức nhào đến ôm lấy Sở Tiêu vào lòng:
“Hầu gia, Tiêu nhi từ nhỏ chưa từng chịu ủy khuất, lần này còn chịu nhục lớn như thế, chính thất tất nhiên phải là Tiêu nhi nhà chúng ta!”
Duệ Vương nhìn sang Sở Từ. Chuyện đã tới nước này, hắn rất muốn biết con hồ ly nhỏ này định xử lý ra sao. Lựa chọn tốt nhất hiện giờ là cướp lấy ghế chính thất, còn người kia... làm thiếp cũng đã là nhân từ.
Sở Từ hừ lạnh trong lòng, bước lên một bước, cất giọng trong trẻo mà kiên định: “Vậy để nữ nhi nói một lời đi.”