Xuân Hoa nhìn đôi tay chủ tử mình, còn muốn khuyên nhủ đôi câu, nhưng lại thấy đã nhiều ngày nàng chưa từng cười, cuối cùng đành nuốt lời vào bụng, nghĩ thầm thôi thì mình để ý nhiều một chút là được.
“Được rồi, nhưng mà chủ tử, chúng ta đi xem cái gì vậy? Có thể phát hiện bí mật gì sao?”
Sở Từ cười hì hì: “Đã gọi là bí mật, còn hỏi làm gì. Nhanh lên, đi theo ta.”
Đi được nửa đường, Sở Từ bỗng dưng dừng lại, suýt nữa khiến Xuân Hoa đâm sầm vào người nàng. “Chủ tử, sao thế? Có chuyện gì sao?”
Sở Từ phất tay: “Ngươi đi lấy cái khăn trùm đầu, không thôi bị người của phủ Quốc Công trông thấy, khó ăn nói.”
Xuân Hoa vội vàng lấy khăn trùm đội lên cho chủ tử, hai người liền nhanh chóng đuổi theo hướng Sở Tiêu rời đi.
Vừa ra khỏi đại môn phủ Hầu, còn chưa đi được bao xa thì Sở Từ đã bị một chiếc xe ngựa chặn ngang đường.
Sở Từ cau mày ngẩng đầu, ngân châm trong tay lấp lóe, nàng muốn nhìn rõ người tới là ai.
“Sở đại tiểu thư? Chúng ta đang định đi tìm cô đấy, cô định đi đâu vậy?” Lâm Phong siết chặt dây cương, cười toe toét nhìn nàng.
“Ngươi tìm ta làm gì?” Sở Từ lướt qua Lâm Phong, mắt nhìn về hướng Sở Tiêu đã rời đi, “Có chuyện thì nói mau.”
“Tới đây!” Một giọng quen thuộc vang lên từ trong xe ngựa.
Ban đầu Sở Từ không muốn lên, nhưng nghĩ đến tính cách Duệ Vương xưa nay, nàng đành khẽ gật đầu.
Khi đi ngang qua Lâm Phong để lên xe, nàng không quên dặn: “Ngươi nếu không có chuyện gì, thì đi theo Sở Tiêu.”
Xuân Hoa theo sau cũng ngồi bên cạnh Lâm Phong.
Lâm Phong vén rèm xe, nhìn vào trong rồi thấy Duệ Vương gật đầu, lúc này mới thong thả đánh xe đuổi theo.
Sở Từ ngồi ngay ngắn, tiến lên hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”
Duệ Vương chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt rơi xuống hai tay được băng bó kỹ càng của nàng, không khỏi tò mò: “Ngươi bị thế này rồi mà còn ra ngoài chạy loạn?”
Sở Từ lúng túng giấu tay ra sau lưng: “Không phải, ta có chuyện quan trọng.”
Duệ Vương không đáp lời.
Sở Từ ngồi một bên lúng túng đến mức không biết nên nói gì. Trước mặt vị sát thần này, nàng cũng chẳng dám tùy tiện mở miệng, sợ lỡ lời lại chuốc họa vào thân.
Một thái y ngồi một góc thấy bầu không khí im lặng, chủ động lên tiếng: “Sở đại tiểu thư, hay là vi thần giúp người bôi thuốc trước?”
Sở Từ lúc này mới để ý bên góc còn có một vị thái y, nàng vội gật đầu: “Vâng, làm phiền thái y rồi.”
Xe ngựa đi rất êm, thái y cẩn thận tháo lớp vải trắng quấn quanh tay nàng, rồi bắt đầu bôi thuốc.
Vừa bôi được chút thuốc, toàn thân Sở Từ đã bắt đầu run rẩy, không khống chế nổi mà co người lại, môi trắng bệch đi.
Thái y thấy nàng sợ đau đến vậy, nhìn quanh không thấy gì để nàng cắn, bèn hỏi: “Vương gia, có vật gì để Sở đại tiểu thư cắn không ạ?”
Duệ Vương cũng đã nhìn ra nàng rất sợ đau, bèn đặt chuỗi ngọc trong tay xuống, chủ động ngồi cạnh nàng.
Hắn kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, không dám dùng sức, sợ khiến cánh tay gầy gò này bị thương thêm.
Thái y thấy Duệ Vương hành động như vậy, trợn tròn mắt — cái này mà cũng được à? Không phải nàng là con dâu thế tử phủ Vinh Quốc công sao? Hơn nữa không phải Duệ Vương trước nay không cho nữ nhân lại gần sao?
“Ngươi sao lại sợ đau đến thế?” Duệ Vương hỏi, cố ý dời sự chú ý của nàng, rồi khẽ liếc mắt ra hiệu cho thái y bắt đầu.
Sở Từ đang ngồi trong lòng hắn còn chưa hoàn hồn, vừa muốn trả lời thì chợt cảm thấy cơn đau nhói lan thẳng từ đầu ngón tay tới tim.
“Có lẽ là kiếp trước chịu đau nhiều quá rồi.” Nói xong mấy chữ này, trán nàng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Khi thuốc được bôi xong, từng ngón tay duỗi ra, nàng cảm giác như bản thân sắp chết vì đau đến nơi.
Duệ Vương nâng tay nàng lên trước mặt mình, nhẹ nhàng thổi, một chút một chút, giống như ôm trân bảo dễ vỡ trong ngực, nâng niu cẩn thận từng li từng tí.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Sở Từ gật đầu: “Khá hơn rồi.”
Thái y đứng một bên cũng không biết nên làm gì cho phải, cuối cùng Duệ Vương chìa tay ra: “Đưa băng gạc cho ta.”
Thái y run rẩy đưa băng gạc, mặt mũi như sắp khóc đến nơi — hắn có nhìn thấy thứ không nên thấy không? Liệu có bị giết bịt miệng không đây?
“Được rồi, ngươi có thể lui. Nhớ kỹ, chuyện gì nên nói, chuyện gì không được nói.”
Thái y gật đầu lia lịa, chưa chờ xe dừng hẳn đã nhảy xuống, chạy mất dạng.
Sở Từ thấy vẻ hốt hoảng của thái y, bật cười khẽ một tiếng.
Thương Mặc liếc nàng một cái, băng bó cẩn thận xong thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Ngươi đi theo cái cô kia ——” Thương Mặc định nói “muội muội ngươi”, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ nổi tên nữ nhân kia.
Sở Từ hiểu ý, liền nói thay: “Sở Tiêu, nhị muội của ta.”
“Ừm.” Duệ Vương siết chặt tay nàng: “Ngươi đi theo nàng làm gì?”
Sở Từ lúng túng nhìn tay mình đang bị giữ, ho khan hai tiếng nhắc nhở hắn: “Ta nghi nàng có thai, muốn xác nhận xem có phải thật không.”
“Vậy… ta có thể xuống xe rồi chứ?”
Duệ Vương nhàn nhạt đáp: “Được.” Không hiểu sao trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Sở Từ vội vàng rút tay về, ngồi xuống phía đối diện hắn, giữ khoảng cách an toàn.
Hai người đều không nói gì, Duệ Vương cầm một quyển sách, dựa vào chỗ tựa đọc nghiêm túc.
Sở Từ thì thỉnh thoảng len lén liếc nhìn — nàng chỉ tò mò hắn đang đọc sách gì mà chăm chú đến vậy.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng của Lâm Phong: “Chủ tử, nhị tiểu thư đã vào hiệu thuốc.”
Sở Từ theo bản năng muốn đứng dậy, định lẻn vào nghe lén một chút.
Thật ra nàng biết y thuật, nhưng tay mười ngón đều bị thương, không thể bắt mạch, đành nhìn tướng để đoán, muốn xác nhận lại cho chắc.
Duệ Vương liền kéo tay nàng lại: “Ngươi bị thương như thế mà còn muốn chạy khắp nơi?”
Rồi quay ra ngoài dặn: “Ngươi vào xem cô ta có bệnh gì.”
Lâm Phong liếc nhìn vào trong xe, giao dây cương cho Xuân Hoa, rồi nhảy xuống xe đuổi theo.
Thời gian trôi qua từng chút một, Sở Từ cảm thấy không khí trong xe thật ngột ngạt.
Duệ Vương đặt sách xuống, nhìn nàng: “Sao cứ nhìn ta hoài vậy?”
Sở Từ nuốt nước bọt. Không lẽ nói vì hắn quá đẹp trai? Thèm sắc? Chỉ nghĩ tới nếu nói ra mấy câu đó thì có khi bị hắn đuổi giết giữa phố, nàng liền lạnh toát người.
“Ta chỉ tò mò thôi, ngươi đọc sách gì mà chăm chú như thế.”
Ánh mắt nàng thành thật, Duệ Vương liếc qua tên sách: “《Quốc sách》.”
Sở Từ cạn lời. Thôi được, nàng không xứng. Người tài giỏi lại càng chăm chỉ hơn mình, đúng là đau lòng.
Lúc này, tiếng của Lâm Phong lại vang lên: “Chủ tử, bọn họ vào phòng riêng rồi.”