Duệ Vương ra khỏi cung, chỉ liếc mắt qua mấy vị ngự sử, rồi thẳng thừng lên xe ngựa.
Lâm Phong đánh xe, thấy bốn phía không có người mới lên tiếng dò hỏi:
“Chủ tử, mọi chuyện thế nào rồi?”
“Rất tốt!”
Lúc Sở hầu gia trở về phủ thì mặt trời đã lên cao.
Bình Dương hầu vừa mới ngồi xuống, hầu phu nhân đã vội vã theo tới:
“Lão gia, ngài về rồi? Mau đi phủ Quốc công tìm bọn họ tính sổ, bắt họ cho chúng ta một lời giải thích!”
Sở hầu gia vừa nghe liền nhức đầu. Hồi nãy ở Ngự Thư Phòng đã bị Hoàng thượng mắng xối xả, còn phải quỳ suốt một lúc lâu.
“Đủ rồi! Hôm nay bản hầu coi như mất hết thể diện, không cho phép nhắc lại chuyện này nữa.”
Ông cảm thấy đầu mình ong ong như có cả đàn ruồi vo ve không ngừng nghỉ trong đó.
Thấy sắc mặt lão gia thay đổi, hầu phu nhân vội đổi giọng, từ nôn nóng chuyển sang dịu dàng nhỏ nhẹ:
“Thiếp thân biết chuyện này chắc chắn khiến lão gia mang tiếng xấu, đúng là Tiêu Nhi có sai…”
“Nhưng lão gia nghĩ kỹ xem, Tiêu Nhi cũng là bị con tiện nhân Sở Từ kia hãm hại, chuyện này để lâu chỉ càng thêm mất mặt!”
“Nói đi cũng phải nói lại, sau này nếu Tiêu Nhi gả qua phủ Quốc công làm chính thất, chẳng phải phủ Quốc công cũng nằm trong tay chúng ta? Huống hồ còn có Sở Sanh, sắp tới sẽ nhập sĩ, hắn chẳng phải đang cần một con đường làm quan thật suôn sẻ sao?”
Sở hầu gia nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ, hai tay lúc nắm lúc buông, cuối cùng vẫn phải thừa nhận tương lai quan lộ của con trai quan trọng hơn, đành gật đầu:
“Ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta đi xem thế nào.”
Hầu phu nhân trở về sân mình sửa soạn tươm tất, rồi cùng Sở hầu gia đến phủ Vinh Quốc công.
Tới nơi, hai người vừa xuống xe, phu xe đã vội lên gõ cửa.
Cộc cộc cộc!
Tên gia nhân giữ cửa ngáp ngắn ngáp dài ra mở, vừa thấy là vợ chồng Sở hầu gia, tưởng mình nhìn lầm.
Hắn dụi dụi mắt nhìn kỹ lại, hóa ra thật là hai người họ. Thế là không nói không rằng, trở tay đóng rầm cửa lại.
Vợ chồng Sở hầu gia sững người, chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Phu xe thấy thế, vội vàng gõ cửa lại lần nữa:
“Mở cửa! Chủ tử nhà ta là Bình Dương hầu, muốn cầu kiến Vinh Quốc công.”
Gõ hồi lâu mà bên trong vẫn im lìm không một tiếng đáp lại.
Ngay khi hai người sắp bốc hỏa đến nơi, cánh cổng đỏ chót bỗng mở ra.
Tên gia nhân thò đầu ra, thấy vợ chồng Sở hầu gia vẫn còn đứng đấy thì rõ ràng không tình nguyện lắm mới miễn cưỡng mở hẳn cửa:
“Thì ra là Sở hầu gia phu nhân, chủ tử nhà ta mời hai vị vào.”
Sở hầu gia vốn đang sẵn cơn tức, bị thằng giữ cửa này làm cho lửa giận như bùng cháy, suýt nữa muốn phát tác.
Vào đến tiền viện, vợ chồng Vinh Quốc công đã ngồi sẵn, bên dưới là thế tử Vinh Tử Ngọc, sắc mặt ba người đều không mấy tốt đẹp.
Sở hầu gia bước lên trước, thi lễ:
“Vi thần xin vấn an Quốc công gia.”
Vinh Quốc công không đáp lời, còn Quốc công phu nhân thì cúi đầu chăm chú nhìn khăn thêu mẫu đơn trên tay, như thể trên đó có gì hấp dẫn lắm.
Qua một chén trà nhỏ, Vinh Quốc công mới “à” một tiếng:
“Ồ, đây chẳng phải Bình Dương hầu sao? Tới lúc nào thế? Mau mau đứng dậy đi, đều là người một nhà, hà tất hành đại lễ như vậy?”
Miệng thì nói khách sáo, nhưng mặt lại khó coi, tay cũng không buồn đưa ra đỡ.
Ông chỉ liếc mắt ra hiệu cho quản gia, tên quản gia liền vội bước lên đỡ Sở hầu gia.
Hắn tự tát mình một cái rồi nói:
“Chủ tử sớm đã dặn nô tài đỡ hầu gia, là nô tài ngu dốt, xin hầu gia thứ lỗi.”
Sở hầu gia cố nén tức giận, gật đầu cho có lệ:
“Quản gia nói nặng rồi.”
Họ cùng ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh để bàn chính sự. Nhưng vừa thấy Vinh Tử Ngọc đang ngồi đó, cơn giận lại trào lên.
Vinh Tử Ngọc đứng lên, hành lễ lấy lệ:
“Tử Ngọc xin vấn an phụ thân, mẫu thân.”
Hành lễ xong, hắn tự ý đứng lên khiến vợ chồng Bình Dương hầu không khỏi khó chịu.
Sở hầu gia quay sang hỏi:
“Chuyện của Tiêu Nhi và Tử Ngọc, không biết Quốc công gia định liệu thế nào?”
Nghe vậy, mặt Vinh Quốc công vốn đã khó coi nay càng đen hơn:
“Sở Tiêu trong ngày đại hôn lại câu dẫn nghiệt tử này làm ra việc cẩu thả ấy, bị bao nhiêu người nhìn thấy, chuyện như vậy còn cần thương lượng gì nữa?”
Quốc công phu nhân buông chén trà, nhìn thẳng vợ chồng đối phương:
“Lão gia nhà ta nói không sai, muốn vào cửa thì chỉ có thể làm tiểu thiếp, chuyện khác đừng mong!”
Nghe đến chữ “tiện thiếp”, Vinh Tử Ngọc trong lòng chấn động. Nghĩ đến Sở Tiêu đã bên cạnh hắn lâu như vậy, hơn nữa mọi chuyện đều do hắn gây ra, lòng cũng thấy không đành.
Hắn vừa định đứng lên nói đỡ cho Sở Tiêu thì bị ánh mắt sắc như dao của Vinh Quốc công quét qua, lập tức cứng đờ.
Quốc công phu nhân cũng lắc đầu ngăn con mình lên tiếng.
Sở hầu gia thấy Tử Ngọc không dám hé răng, thầm mắng hắn là phế vật, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được.
Ông khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý:
“Vinh Quốc công, chuyện này căn bản không thể như vậy được. Sở Tiêu là đích nữ phủ ta, gả sang phủ Quốc công lại chỉ làm tiểu thiếp, chẳng phải là tát thẳng vào mặt ta sao?”
Quốc công phu nhân nghe thế liền nổi giận:
“Hầu gia có ý gì? Làm chính thất thì rước về, chạy theo sau thì làm thiếp. Huống hồ chuyện này còn bị nhiều người nhìn thấy, một vị trí tiểu thiếp đã là quá tốt!”
“Nói trắng ra, cho làm tiểu thiếp cũng là nhục nhã cho phủ Quốc công chúng ta!”
Lời lẽ chua cay khiến hầu phu nhân không chịu nổi nữa, lập tức đứng dậy chỉ vào bà ta:
“Chúng ta đến đây là để mừng cưới, ai ngờ lại bị người hạ dược, người đó còn là thế tử phủ Quốc công. Giờ chúng ta đến đây là để đòi công đạo!”
Lời bà nói khiến vợ chồng Vinh Quốc công nghẹn họng, bởi quả thực bọn họ đuối lý.
Nhưng nếu phải để Sở Tiêu vào phủ, thì bọn họ một vạn lần cũng không muốn.
Hai bên cứ thế giằng co, ai cũng không chịu nhường.
Hầu phu nhân nóng ruột, nghĩ thầm nữ nhi mình sao có thể làm thiếp được? Nếu phủ Quốc công không chịu nhả, xem ra phải ra tay từ chỗ Sở Từ…
Sở hầu gia cuối cùng cũng hỏi một câu dứt khoát:
“Quốc công gia nhất định phải như vậy sao?”
Vinh Quốc công suy nghĩ rồi cho đáp án cuối cùng:
“Cao nhất cũng chỉ có thể là quý thiếp. Phủ Quốc công chúng ta tuyệt đối không để loại nữ nhân này làm chủ gia đình.”
Sở hầu gia thấy đối phương cứng rắn như vậy, tức giận đập mạnh tay lên bàn trà:
“Nếu đã như vậy, vậy chẳng còn gì để nói nữa. Chúng ta đi!”