“Biểu ca!” Ta quay đầu, thản nhiên buông người kia ra, hướng về phía Ám mà không có cách nào đưa tay ra, vừa cười vừa nói với Ám: “Thực sự là ngại quá a! Nhưng mà, ta trước sau là người họ Nhan, tất nhiên ta phải đứng về phía ca ca rồi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ hiểu được!”
Đột nhiên cảm thấy mình thực sự rất vô dụng, nói xong câu đó, lại hao tổn hết rất nhiều sinh lực của mình, ta nâng tay xoa xoa môi, quả nhiên, đã chảy máu rồi!
“Tử nhi!” Giọng nói của Ám khàn khàn.
“Dạ?” cố gắng chống lại cảm giác càng ngày càng choáng váng, ta vô thức muốn bắt lấy vạt áo của người kia, nhưng trong nháy mắt đã tỉnh ngộ, gắng sức đứng thẳng người, trong thâm tâm nhắc nhở bản thân—— nhất định, nhất định không được chạm vào người của người kia nữa!
“Đem y phục ở trên người thay ra đi. Sáng sớm ngày hôm nay nàng vừa mới bị phát bệnh, tiếp tục mặc y phục ướt chỉ sợ cơ thể sẽ lại phát hàn độc một lần nữa.” Ám bình tĩnh nói.
Ta kinh ngạc nhìn về phía người kia đang chìa tay về phía ta.
“Đến đây!” Ám lại duỗi tay kia ra, rộng mở hướng ta về trong lòng hắn.
Mắt ta bỗng thấy chua xót, cái ôm ấp kia thoạt nhìn thực sự rất ấm áp, rất ấm áp!
Không biết nên nói gì nữa, ta thực sự không biết, nhìn ánh mắt của Ám, ta không cách nào nói ra bất kỳ lời nói nào thương tổn hắn hơn nữa, không được, ta không được lại để hắn thương tâm!
“Ám ~~~” Ta chậm rãi gọi mà nhớ kỹ tên của hắn.
Trong lúc ta sững sờ nhìn chằm chằm Ám, sau lưng bỗng trở nên căng thẳng, ta bị kéo vào trong lòng người kia.
Ngẩng đầu, ta đã đối diện với đôi mắt thâm tình của hắn, ha ha, thực sự là giống như thật!
Cơn đau trong ngực còn đau đớn hơn, nhắc nhở ta rằng, thời gian đã không còn nhiều, phải mau chóng để hắn mang theo ba thanh kiếm rời khỏi nơi đây.
Gắng gượng lấy lại tinh thần, ta chăm chú nhìn Ám, dịu dàng nói: “Ám, ngươi đã từng nói, chỉ cần là mong muốn của ta, ngươi nhất định sẽ giúp ta thực hiện đúng không? Lần này là lần đầu tiên ta xin ngươi, cũng là một lần sau cùng xin ngươi, xin ngươi, để ca ca đi!”
Tay đang chấn động phía sau lưng, chậm rãi nắm chặt.
“ŧıểυ ŧıểυ tỷ, bây giờ còn kịp, cô đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, chẳng lẽ phủ chủ cùng Ám thiếu gia ở trong lòng cô còn không hơn được cái người này sao? Cô làm sao có thể cứ như vậy mà phản bội U Minh Ám phủ chứ?” Phiêu Vũ không nhịn được lớn tiếng nói.
Ta không biết làm sao mà hướng Phiêu Vũ cười cười, cùng không đáp lại, rồi lại quay đầu, nhìn Ám, lại nói một lần nữa: “Ám, xin ngươi!”
“Không được cầu hắn, muốn đi thì cùng nhau đi!” Người nọ ở đằng sau bỗng nhiên cúi đầu nói bên tai ta.
Ta quay đầu, đối diện với cặp mắt đen kịt vô cùng lạnh nhạt kia. Thế nào, còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ là bởi vì thấy Ám cũng không căm phẫn cùng chán ghét ta như trong dự đoán của hắn, nên hắn mới mất hứng phải không? Rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới có thể thỏa mãn đây?
Việc đã đến nước này, không bằng dứt khoát diễn tiếp nữa cho rồi, nếu Ám có thể thực sự chán ghét ta, biết đâu với ta mà nói cũng là chuyện tốt, nếu vậy, cho dù hiện giờ ta có chết đi, thì hắn cũng sẽ không phải quá đau lòng!
Thở dài, ta nâng tay khẽ vuốt ve khuôn mặt đang gần trong gang tấc, vừa khẽ cười vừa nói: “Ngươi còn không rõ sao? Mang ta theo sẽ liên lụy ngươi mà thôi, để ta lưu lại, chờ cữu cữu phát hiện ra hết, tất cả mọi chuyện cũng có ta gánh chịu! Dù sao ta cũng không thể nói là địch, chỉ cần ngươi bình yên là đủ rồi, thực sự, như vậy là đủ rồi!”
“Huynh muội tình thâm thật là khiến người ta cảm động! Tiếc là, hai người các ngươi ai cũng đừng nghĩ đi khỏi!”
Trong phút chốc, ta cảm giác trên người dường như có một thùng nước đá dội thẳng xuống, rốt cuộc đã không kịp rồi!
Chậm rãi quay đầu, đứng ở nơi đó với vẻ mặt tức giận chính là Minh Ngự!
Sợ nhất chính là bị hắn biết, hiện tại phải thế nào mới có thể khiến Nhan Ngạo Hành mang ba thanh kiếm bình yên vô sự rời khỏi đây? Đầu của ta bắt đầu đau nhức!
Cái gì tới sẽ tới, dù sao đi nữa cũng phải tiếp tục kiên trì!
“Cữu cữu!” Ta gọi một tiếng, giọng ai oán van cầu: “Nể mặt của mẫu thân, để lại cho ca ca một con ngựa đi! Tử Nhi ra sao cũng không có vấn đề gì, Tử Nhi có thể ở lại tùy ý cữu cữu trừng phạt!”
“Hừ, thật ra ngươi rất thông minh, biết dùng Nguyệt Dạ để ép ta! Đáng tiếc, ta đã sớm nói hết với ngươi rồi! Trên đời này ta hận nhất chính là người của Nhan gia đã hại chết Nguyệt Dạ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua con trai của Nhan Vô Địch sao? Nếu hắn tự chui đầu vào lưới, ta còn để trơ mắt thả hắn rời khỏi thì còn gì là đa͙σ lý? Về phần ngươi ~~~~” Trên mặt cữu cữu lộ ra vẻ khinh miệt: “Cái dạng này của ngươi hẳn là chỉ còn chống đỡ được ba ngày thôi, ngươi có đi hay không trái lại không quan trọng. A, được rồi, ngươi có lẽ cũng cút đi thì tốt hơn, để khỏi chết ở U Minh Ám phủ ta, ô uế chỗ của ta!”
Lời nói sắc bén như lưỡi kiếm của cữu cữu hung hăng đâm vào tim ta, đúng vậy, đây ắt hẳn mới là sự trừng phạt của ta!
Ta cắn môi, ra sức áp chế huyết khí cùng nỗi đau lòng cuồn cuộn, phải nhịn xuống, thừa dịp cữu cữu còn chưa động thủ, nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để hắn rời khỏi!
Một hồi choáng váng, thân thể không chịu được đã mềm nhũn, ta nhắm mắt lại trong lòng thầm kêu không xong, nghìn vạn lần đừng phát tác vào lúc này nha!
Bàn tay đang ôm thắt lưng ta bình tĩnh chống đỡ thân thể của ta, miệng ta bị khiêu mở, một viên thuốc được đưa vào miệng, mùi vị mát lạnh theo yết hầu truyền thẳng đến khắp cơ thể, thần trí đang mơ hồ của ta cũng trở nên trấn tĩnh.
Mở mắt ra, ta phát hiện mình hoàn toàn bị ôm trong lòng người kia, hắn đang tựa ở trên vách đá, một tay lại còn quyến luyến vỗ về môi của ta.
Thấy ta xem hắn, hắn lại có thể khẽ cười: “Có cảm thấy tốt lên chút nào hay không? Thuốc này là do Thanh cùng Nghê đại phu chung sức nghiên cứu chế tạo ra, mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng có thể ức chế được phát tác.”
Ta nghi hoặc trừng mắt nhìn hắn, vô thức liếʍ liếʍ môi, ừ, nơi đó rõ ràng còn lưu mùi vị của tay hắn.
Chỉ thấy con ngươi của hắn tối sầm lại, khẽ cười nói: “Không cho phép liếʍ, nàng như vậy ta không nhịn được muốn hôn nàng đó nha!”
Trên mặt ta nhất thời nóng lên, mặc dù biết rõ hắn đang đóng kịch, nhưng giờ đây bị hắn ôm ám muội như vậy, khiến ta không khỏi nhớ tới hết các loại chuyện trước đây từng phát sinh với hắn, chỉ cảm thấy chỗ đó trên mặt càng nóng lên.
“Hừ, hai người các ngươi vẫn còn tranh thủ thời gian liếc mắt đưa tình, mà thôi, hôm nay ta cũng muốn làm người tốt, tiễn đôi uyên ương đồng mệnh các ngươi xuống địa phủ!” Minh Ngự dường như đã rất giận, khoát tay tấn công lại đây.
“Khoan đã! Minh Ngự, ngươi không nghĩ muốn chuôi Nhật kiếm này nữa sao?” Trong tay Nhan Ngạo Hành đang cầm chính là thanh Nhật kiếm ta giao cho hắn.
Vẻ mặt của Minh Ngự biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi làm sao có được?”
“Hừ, Nhật kiếm này vốn chính là Nhan gia ta giữ, nếu không phải năm đó Minh Nguyệt Dạ dùng mỹ nhân kế dụ cha ta, đánh cắp Nhật kiếm, thì hiện tại Nhật kiếm vẫn còn được cung phụng trong từ đường Nhan gia ta. May mắn, ngày hôm nay, nó vẫn về trên tay ta, sao nào? Võ công của ngươi đích thật là cao hơn ta, nhưng nếu ta muốn hủy diệt Nhật kiếm trước khi ngươi xuất thủ thì dễ dàng vô cùng. Minh phủ chủ là một người thông minh, nên biết bảo toàn đồ vật nào quan trọng đối với ngươi, chỉ sợ ngươi biết rõ điều này hơn ta rồi!” Nhan Ngạo Hành bình tĩnh nói.
“Của nhà các ngươi? Hừ, Nhật kiếm này lúc đầu chính là của Minh gia ta, là chi bảo hoàng gia thất truyền của chúng ta để lại đời sau, các ngươi ngày đó nhân danh chính nghĩa nhưng thực ra cũng là loạn thần tặc tử muốn soán quyền đoạt vị, các ngươi mới thực sự là vừa ăn cướp vừa la làng! Nếu như ngươi muốn chết nhẹ nhàng thì lập tức biết điều để ba thanh kiếm lại, nếu không ~~~~” Minh Ngự không nói thêm gì nữa, nhưng sát ý lạnh thấu xương trong mắt của ông ta đã lại càng thêm đặc hơn.
Người của hai bên nhất thời cũng không mở miệng, dường như đều đang chờ đợi, suy cho cùng hai bên đều có chút dè chừng, Nhan Ngạo Hành đối mặt hai đại cao thủ Minh Ngự cùng Minh Ám, rất khó toàn thân trở ra, còn cậu cũng vô cùng để ý đối với Nhật kiếm trong tay Nhan Ngạo Hành, việc này cũng khó trách, dù sao đối với cậu mà nói, Nhật kiếm có thể xem như là di vật của mẫu thân để lại, đương nhiên ông ta phải coi trọng rồi.
Cứ giằng co như vậy cũng không phải cách hay, trong lúc không chú ý, ta phiêu mắt thấy khối vách động ở phía sau, đúng rồi, như thế nào lại không để ý, cánh cửa không phải ở ngay sau lưng sao?
Ta lặng lẽ vươn tay, dựa vào trí nhớ, rất nhanh liền tìm được cơ quan để mở cửa, thật khéo, ngay chỗ ta đưa tay ra là có thể đụng đến.
Việc này không nên chậm trễ, trong lòng ta khẽ run lên, quay đầu, ôm lấy cổ của người nọ xong, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta mở cửa ra.”
Cũng không để ý đến phản ứng của hắn, ta đẩy tay hắn ra, tay chạm vào vách động.
Ta dịu dàng cười nói với Minh Ngự: “Cậu quả là không quên tình cũ, nể mặt mẫu thân, xem như đến nay chưa từng có gì xảy ra đi!”
Vừa nói, ta vừa lặng lẽ ấn xuống cái cơ quan kia ~~~
Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng gầm lên, thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh đè ép đến.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, Minh Ngự lúc đầu còn đang đứng cách hơn mười bước, lúc này đã lui ra phía sau vài bước, thần sắc trên mặt kỳ lạ, trừng mắt nhìn người ở đằng sau ta.
“Ta rõ ràng đã xem thường ngươi là ŧıểυ bối! Không tệ, có thể ngăn được của ta một chưởng, xem ra ngươi cũng không tồi! Tiếc là, tiếp sau đây, ngươi nhất định không đỡ được!” Giọng nói lạnh giá vô tình, dường như ngay cả không khí ở xung quanh cũng đều bị đông cứng.
“Đa tạ Phủ chủ!” Vừa dứt lời, người này một tay kéo eo lưng của ta qua, nhanh chóng chuyển thân vào bên trong sơn động phía sau vách động.
Nhanh như chớp, chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, thân hình cứng cáp của người này dừng lại.
Sau khi thấy rõ người đang nắm cổ tay ta, ta không khỏi hô lên một tiếng: “Ám!”
Tình hình hiện tại thật đúng là kỳ lạ, hai người bọn họ. một người trong một người ngoài, một người ôm thắt lưng của ta, một người lôi kéo tay phải của ta, còn ta vừa lúc chắn ở tại cửa động.
“Buông tay!” người kia ở đằng sau lạnh giọng quát.
“Nên buông tay chính là ngươi! Ngươi muốn dẫn nàng đi chờ chết sao?” Người đằng trước một bước cũng không nhường.
Hai người đều không chịu nhượng bộ, nhưng cũng không có dùng lực, không biết có phải là do sợ kéo đau ta không.
Không biết làm sao, ta cười cười quay đầu lại, nhìn người nọ một cái: “Ngươi đi đi, mang theo ba thanh kiếm, đi được càng xa càng tốt, cho dù ta có đi hay không cũng không còn quan trọng rồi, không phải sao? Dù sao ta cũng chỉ sống được ba ngày nữa! Ngươi, còn không chịu buông tay ra sao?”
Nói xong lời cuối cùng, trong tâm ta đau nhói, cắn môi run rẩy không thôi: “Ngươi, còn không chịu buông tha ta sao?”
Không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người kia, chỉ cảm thấy cánh tay mạnh mẽ đang còn ở trên lưng ta mặc dù không có nắm chặt, nhưng cũng không có chút ý nào muốn buông lỏng.
Trong lòng thở khổ, thầm nghĩ không bao giờ muốn dây dưa không dứt với tên ma quỷ này nữa, ta cắn răng một cái, hung hăng đẩy người kia ra, hắn bị bất ngờ không hề đề phòng, bàn tay kia rốt cuộc cũng buông lỏng ra, còn ta cũng bị nắm lôi ra khỏi cửa động.
Vừa ra tới, ta nhanh tay lẹ mắt ấn xuống cơ quan, nhìn khối vách động đóng cửa trước mắt, trong lòng tảng đá lớn rốt cục rơi xuống!
Tựa trên vách động, sức lực toàn thân giống như thoáng cái đã bị rút ra hết, kết thúc, rốt cục đã kết thúc!
Ta cố sức mở mắt ra, thấy được chính là vẻ mặt lãnh khốc kia đang càng ngày càng tới gần, “Cữu cữu!”
“Nhan Tử Sa! Ngươi đáng chết!”
Nhìn tay hắn chậm rãi vung lên, bỗng nhiên ta có một loại giác ngộ được giải thoát, cũng được, có thể chết trên tay của chính cữu cữu ruột thì cũng có thể coi như là một loại may mắn được rồi.
Nhắm mắt lại, đợi phút chốc sau, đau đớn trong dự liệu cũng không tới, chỉ nghe thấy Phiêu Vũ đã kinh hô: “Ám thiếu gia!”
Ta mở phắt mắt ra, phát hiện có người giúp ta đỡ một chưởng của cữu cữu!
Ám!
“Nghĩa phụ! Tử nhi nghìn sai vạn sai, nhưng hãy nể mặt nàng là máu mủ duy nhất của Nguyệt di, mà tha cho nàng đi!” Giọng nói của Ám khàn khàn, nghe ra được, vết thương của hắn nhất định không nhẹ, cho dù là như vậy, hắn vẫn kiên quyết đứng trước mặt ta, làm bình phong che chở cho ta.
“Đừng!” Vì sao? Rõ ràng ta đã phản bội ngươi cùng cữu cữu, vì sao ngươi không hận ta chứ? Vì sao còn muốn bảo vệ ta như vậy? Bảo vệ người sắp chết như ta làm gì?
Ta vừa sợ vừa tức, chỉ cảm thấy cường lực kiềm chế đến bây giờ đã đau đớn giải phóng ra, một trận lạnh lẽo quen thuộc đang trải rộng toàn thân!
Giữa lúc lơ mơ dường như nghe thấy Ám đang kinh hô, chỉ có một màn đen tối vô tận bao trùm!
Lạnh quá! Máu toàn thân hình như đều bị đông lại hết, nɠɵạı trừ lạnh vẫn là lạnh!
Vì sao? Là cái gì nóng như thế, ta giống như đã bị ném vào giữa nồi chảo đang sôi sùng sục, chỉ cảm thấy toàn bộ máu đang đóng băng trong nháy mắt đều bị đun sôi hết!
Lạnh, nóng, không ngừng luân phiên, có phải ta đang ở trong địa ngục hay không?
Đừng, vì sao, chẳng lẽ ta chết rồi còn phải chịu cực hình như vậy sao? Vì sao? Vì sao không để cho ta lặng lẽ đi theo phụ thân cùng mẫu thân trong bóng tối chứ?
Ta mệt mỏi quá, đau quá, lạnh quá, nóng quá!
Đày đọa như vậy lúc nào mới kết thúc được đây?
“Mở mắt ra! Nhanh lên, ngươi đã ngủ mê mệt tròn mười ngày rồi, nếu như hôm nay không tỉnh lại nữa, liền vĩnh viễn không tỉnh lại nữa!” Có ai đang không ngừng lặp lại câu nói này bên tai ta, thật ầm ĩ, đừng ầm ĩ nữa, để ta ngủ, để ta ngủ một giấc thật ngon đi!
“Tỉnh lại nhanh lên! Nếu như ngươi không tỉnh lại nữa, người đầu tiên ta sẽ giết chết chính là Minh Ám! Không phải ngươi rất xem trọng hắn sao? Còn nữa, con ŧıểυ nha đầu Phiêu Vũ kia, ngươi cũng rất thích nó giống như vậy có đúng không? Ta đây sẽ giết nó làm bạn với ngươi!” Giọng nói lãnh khốc vang lên bên tai.
Đừng, đừng vì ta mà làm hại thêm bất kỳ người nào nữa hết!
Ta liều mạng mở mắt ra, đối diện một đôi mắt tràn đầy tơ máu, không ngờ, lại có thể là —— Minh Ngự!
“ Cữu cữu!” Ta vừa mở miệng, mới phát hiện ra giọng nói của mình khàn khàn như nuốt một cân hạt cát.
“Cuối cùng cũng tỉnh!” Người kia không chút nào che giấu được tình cảm mừng rỡ bộc lộ trong lời nói.
Ta trừng mắt nhìn, nhất thời vẫn không cách nào tiếp nhận, dường như ngày hôm qua ông ta xuống tay giết ta không chút lưu tình, làm sao vừa tỉnh lại mà thái độ đã thay đổi lớn như vậy?
“Người đâu! Mau, người đâu!”
Ta mới phát hiện, thì ra toàn thân đang ở bên trong động hỏa liên!
Không nghe thấy tiếng bước chân, một trận gió xẹt qua, trước mắt liền xuất hiện thêm một người nữa.
Thấy người đến, ta bất giác mỉm cười: “Ám, thương thế ngươi tốt lên nhiều chưa?”
Vẻ mặt Ám lo lắng, thấy ta nói chuyện thì mặt lập tức giãn ra, trong mắt tràn đầy mừng rỡ: “Ta không sao! May mà, may mà, nàng cũng không có chuyện gì!”
Tươi cười một cách gượng gạo, ta thoáng mở mắt ra: “Không phải là ta đã phải sớm chết rồi sao? Làm sao lại kéo dài đến nhiều ngày thế này?”
“Ngươi sẽ không chết đâu!” Minh Ngự đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: “Hàn độc trên người của ngươi đã hoàn toàn được ta đẩy ra hết, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày thật tốt sẽ không có chuyện gì nữa, sau này ngươi có thể sống như người bình thường!”
Từng chữ của hắn nói giống như là pháo hoa, đang nổ tung trong ngực ta!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao không những ta không chết, trái lại còn là trong họa có phúc, hàn độc đã theo ta mười mấy năm nay đã được chữa hết!
Toàn bộ việc này giống như không phải là sự thật, tại sao vậy?
“Được rồi, bây giờ ngươi hãy ở chỗ này nghỉ ngơi cho thật khỏe đi!” Minh Ngự thản nhiên nói xong, xoay người chuẩn bị rời khỏi, vẻ mừng rỡ xúc động vừa mới nãy dường như chỉ là ảo giác của ta, hiện tại đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Bỗng ta phát hiện một đầu tóc trắng của cữu cữu đã nhuốm một lớp đỏ sậm, trên khuôn mặt tuấn dật khí khái kia cũng mơ hồ hiện lên một tầng hắc khí!
“Cữu cữu! Người làm sao vậy?” Còn chưa kịp có phản ứng, lời nói đã thốt ra.
“Ha ha ha, hỏi rất hay! Bé Tử nhi, nếu không phải Minh Ngự lấy công lực cả đời của hắn tống đi hàn độc cho ngươi, ngươi làm sao có thể từ quỷ môn quan trở về đây? Nhưng mà, đáng tiếc, tuyệt đỉnh cao thủ của U Minh Ám phủ – phủ chủ đại nhân, hiện giờ toàn bộ võ công đã không còn, quả thực chính là một kẻ phế nhân!”