“Các người trò chuyện rất vui vẻ a!” Vũ Văn Huyên không biết đã đứng ở cửa lúc nào.
“ Uh, huynh đã trở lại! Ngạo Hành thế nào rồi?” Thanh hướng hắn vẫy tay.
“ Ta thấy là không chết được!” Hắn tức giận nói.
“ Hắn thực sự không có chuyện gì sao?” Ta nhịn không được hỏi lại một lần.
“ Thực sự không có chuyện gì!” Huyên tiến lên đây. Đưa tay đẩy Thanh ra, chiếm vị trí bên người của ta, uất ức nói: “ Không công bằng, ŧıểυ Sa nhi cũng không có hỏi chuyện ta! Mở miệng liền hỏi hắn, hắn, hắn đâu!”
Ta thấy Huyên làm dáng như tâm trạng của Tây Thi, không nhịn được cười nói rằng: “Huynh sẽ có chuyện gì! Muội thấy huynh rất khỏe mạnh!”
“Người ta đây là bị tâm bệnh a!!!!!” Huyên lớn tiếng kháng nghị.
“ Huynh khi nào thì tâm không tốt hả?” Thanh ở bên cạnh thờ ơ nói: “Nếu như là lương tâm cắn rứt thì đáng lắm.”
“Mộng Hàn Thanh! Hôm nay đệ muốn cùng ta đối nghịch tới cùng sao!” Huyên quay đầu lại hung hăng nói.
“Vũ Văn Huyên, huynh không cần lôi hết cả tên họ ta ra có được không!” Thanh đào đào lỗ tai, dửng dưng nói: “Hiện tại tâm không tốt chính là việc nhỏ, đến lúc ngay cả mệnh cũng muốn mất, ta xem huynh muốn khóc cũng không kịp rồi!”
“Hừ, đệ không nghe ŧıểυ Sa nhi nói hả, dù sao cũng là bản thân cái tên kia không muốn nàng, chẳng lẽ còn không thể thay đổi người khác! Hơn nữa, lúc đầu ŧıểυ Sa nhi nên gả vào nhà của ta, chúng ta mới là trời sinh một đôi, muội thấy có đúng không? ŧıểυ Sa nhi?” Huyên lấy lòng nhìn ta nói.
“Muội ~~~~” lời còn chưa nói ra miệng, đột nhiên bị ngắt lời.
“Vương gia, trang chủ mời ngài đi phòng nghị sự, có chuyện quan trọng cần trao đổi!” Có người ở ngoài cửa cung kính nói, xem ra lời cảnh cáo của Huyên đã có hiệu quả, người nọ chỉ dám xa xa đứng ở ngoài cửa.
“Biết rồi, trở về bẩm báo trang chủ của các ngươi, nói bản vương lập tức ra!” Huyên trầm giọng nói.
“Huynh thấy thế nào?” Thanh đột nhiên hỏi.
“Rất có thể là tìm ta bàn bạc nên xét hỏi Ngạo Hành thế nào.”
“Huynh xem ai khác có hiềm nghi lớn?”
“Ta cảm thấy mỗi người đều có hiềm nghi.Chỉ là, không biết bọn họ có thông đồng với nhau không, hay là ~~~~~”
“Cho dù nói như thế nào, ta nghĩ cũng phải đề phòng với mọi người. Bây giờ bọn họ còn không rõ mục đích huynh đến đây, mặc dù không ai dám mạo phạm huynh, nhưng mà, nếu như có người có mục đích là “Thích đà hoa kinh”, nếu thời gian chín muồi đã tới, không dám đảm bảo hắn sẽ không chó cùng rứt giậu*.” (*câu này đại loại như câu bí quá hóa liều)
“Việc này bản thân ta hiểu rõ, nhưng còn ŧıểυ Sa nhi ~~~” Huyên nói, nhìn ta một cái: “Không bằng đệ mang nàng rời khỏi đây trước!”
“Vì sao?” Ta nhịn không được mở miệng hỏi nói: “Muội rất vướng víu sao?”
“Không phải vướng víu!” Thanh nói: “Chính muội cũng nói, người tập kích các ngươi căn bản là muốn mạng của muội, mặc dù muội tránh được lúc này, ngộ nhỡ tiếp theo không có may mắn được như vậy? Thân thể của muội không tốt, lại thêm không có võ công, hai người chúng ta cũng không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh muội, ngộ nhỡ nếu như muội rơi vào tay bọn họ, vậy thì nguy rồi!”
“Đúng vậy, vấn đề là chúng ta không rõ đến cùng ai là kẻ chủ mưu, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, địch ở trong tối, không bằng chúng ta tách ra trước thì tốt hơn!”
“Muội, có đúng là thực sự rất vô ích sao?” Ta cười khổ một chút.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời lại nói không ra lời.
“Muội hiểu, muội sẽ không gây trở ngại các huynh đâu, các huynh đi làm chuyện của các huynh đi!” Ta cười giục bọn họ: “Muội mệt mỏi, để muội nghỉ ngơi một chút đi!”
“Vậy muội cố gắng nghỉ ngơi một chút!” Thanh ôn nhu nói: “Chúng ta đi ra trước!”
“Không bằng ta ở chỗ này cùng muội!” Huyên vội vàng nói.
“Huynh ở đây còn không bằng ta ở đây! Huynh ở chỗ này càng thêm nguy hiểm!” Thanh đánh tay ngăn cản Huyên.
“Đệ đây là có ý gì hả?” Huyên khiêu khích nhìn Thanh.
“Hừ, đệ sợ người nào đó khó kiềm chế tình cảm!” Thanh vừa cười lạnh vừa nói.
“Tốt xấu ngươi cũng là đệ đệ ruột của ta. Đệ sao lại luôn chĩa mũi nhọn vào ta hả?” Huyên bất mãn hét lên.
“Huynh toàn thích chơi đùa!” Thanh bĩu môi.
Khuôn mặt của Huyên thoáng cái đã trầm xuống: “Đệ làm sao biết ta là chơi đùa?”
Thanh ngây người ngẩn ngơ, quái lạ nhìn Huyên một chút, khống nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
“Đừng lo lắng.” Huyên khẽ cười: “Huynh đã nói huynh sẽ bảo vệ muội thật tốt, hiện tại nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Ta gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Ngủ rất chập chờn, dường như lúc nào cũng tại nửa mộng nửa tỉnh, giữa ánh trăng lờ mờ đột nhiên cảm giác có người đi đến.
Cố gắng muốn mở mắt, lại cảm thấy trên người bị người nào điểm nhẹ một cái.
Thần trí của ta đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể động đậy, ngay cả mí mắt cũng không mở nổi.
Ta bị điểm huyệt rồi!
Là ai? Chẳng lẽ là những người muốn hại chúng ta sao?
Ngoài dự đoán của ta, bên tai truyền đến lại chính là giọng nói của Thanh: “Nàng ngủ rất say, vừa uống thuốc. Đã lo lắng cho nàng thì không cần chọc giận nàng, biết rõ thân thể của nàng không tốt, còn ăn hiếp nàng, vừa vặn nếu Huyên không kịp thời giúp nàng ngăn chặn hàn độc, hậu quả chính là không thể tưởng tượng nổi a!”
“Nàng thực sự không có việc gì chứ?” Một thanh âm chậm rãi nói.
Trái tim của ta thoáng cái loạn nhịp, giọng nói này lại rất quen thuộc! Nhưng mà, vì sao hắn lại ở chỗ này?
“Bây giờ còn rất khó nói, chờ nàng tỉnh lại mới biết được.” Thanh âm của Thanh rất nặng nề: “Hàn độc của nàng đã ăn mòn hết kinh mạch, thời gian không còn nhiều lắm!”
Một tay khẽ vuốt trên hai gò má của ta, bên tai truyền đến một tiếng khe khẽ thở dài.
“Ngươi biết không? Nàng vừa nói ngươi rất hận nàng, chỉ đem nàng làm món đồ chơi. Ngươi cần gì phải bức nàng đến tình trạng này! Ngươi rõ ràng biết rõ, cho dù mẹ nàng giết cha ngươi, nhưng đều không phải lỗi của nàng! Ngươi đối nàng như vậy, đều không phải rất không công bằng rồi sao? Huống hồ, nàng đã là người của ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi thực sự đối nàng chỉ có hận sao?”
“Đây là vấn đề của chúng ta!” Hắn trầm giọng nói.
“Vấn đề của các ngươi? Hừ, ngươi đừng quên, Tử nhi hiện tại chẳng qua là muội muội của ngươi mà thôi, yểu điệu thục nữ,quân tử hảo cầu, nam nhân khác chẳng lẽ cũng không có mắt nữa sao? Thích Thiểu Thương, Minh Ám, bây giờ tình thế thay đổi, ngay cả Huyên đều đã~~~~ Haiz, thật không biết nên nói với ngươi như thế nào mới tốt! Nếu như có một ngày nàng yêu nam nhân khác, vậy ngươi làm sao bây giờ?”
“Yêu nam nhân khác? Nàng sớm đã có người trong lòng rồi!” Vì cái gì trong thanh âm của hắn lại có chút đau khổ.
“Cái gì? Làm sao có thể?”
“Minh Ám, người nàng thích chính là Minh Ám!” Tay đang phủ trên hai gò má của ta dừng một chút: “Nàng lại có thể yêu người của U Minh ám phủ!”
“Sẽ không phải là ngươi nghĩ sai đi! Ta thế nào không có nghe nàng nói đến?”
“Chính miệng nàng nói vậy với ta, chẳng lẽ đây cũng là giả bộ sao?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn đem nàng nhượng cho Minh Ám?”
“Nhượng? Làm sao có thể! Nàng là của ta! Ta sẽ không nhượng cho bất luận kẻ nào, trừ khi ta chết!” thanh âm lạnh lùng, trái tim của ta cũng thoáng lãnh đạm xuống, thế nào, vẫn còn không chịu buông tha ta sao?
“Của ngươi? Ha ha, dựa vào cái gì? Chỉ bằng nàng là nữ nhân của ngươi?” Lần đầu tiên phát giác, Thanh cũng sẽ nói lời như vậy.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hắn không kiên nhẫn mà hỏi thăm.
“Ngươi là huynh đệ tốt của ta, giống vậy, Huyên là ca ca ruột của ta. Huyên mặc dù lưu tình khắp nơi, nhưng mà lần này, ta xem hắn đối Tử nhi là nghiêm túc! Lúc trước nhà ngươi cùng nhà ta có hôn ước, Tử nhi phải gả vào nhà của ta cũng là danh chính ngôn thuận. Nếu như lần này Huyên xin phụ hoàng đồng ý hôn sự của hai nhà chúng ta, phụ hoàng nhất định sẽ không từ chối. Ta cảm thấy, Tử nhi là một cô gái rất tốt, nều như nàng làm ngũ tẩu của ta, ta cũng sẽ không phản đối đâu!”
“Ngươi nói bậy bạ cái gì! Ngươi biết nàng đã sớm là người của ta rồi!” Giọng nói của hắn rất lạnh, nhất định là tức giận rồi!
“Người của ngươi thì sao? Để nàng cho ngươi đối xử như vậy, còn không bằng gả cho Huyên! Ít nhất Huyên có thật tâm yêu nàng!”
“Huyên sẽ không chịu đâu! Nếu như hắn biết nàng~~~~”
“Ngươi làm sao biết ta sẽ không chịu?” Một thanh âm thong thả nói.
“Huyên?!”
“Thanh nói rất đúng, ta là thật tâm yêu mến ŧıểυ Sa nhi, con người của ta vốn sẽ không để ý mấy thứ này, chỉ cần ŧıểυ Sa nhi đồng ý gả cho ta, ta sẽ không để ý các ngươi trong lúc đó có chuyện gì! Nếu như ngươi đồng ý đem nàng tặng cho ta, ta bảo đảm sẽ đối đãi nàng thật tốt! À! Được rồi, không phải ngươi không quan tâm đến sống chết của nàng sao? Kỳ thực ta vốn không cần xin ý kiến với ngươi không phải sao? Từ trước đến nay ngươi vốn không có đem nàng coi như muội muội của ngươi!” Huyên nói tựa như một cây châm, một chữ một chữ đâm vào tâm của ta!
“Ngươi thực sự nghĩ muốn nàng như vậy?”
“Đúng, ta chưa từng có nghiêm túc như vậy! Chúng ta lảm huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi không cần phải vì một nữ nhân cùng ta hủy giao tình chứ? Hơn nữa, bây giờ chính là lúc ngươi rất cần sự trợ giúp của chúng ta, nều như không nghĩ qua, vị trí võ lâm minh chủ khó giữ được là chuyện nhỏ, chỉ sợ toàn bộ Vô Địch sơn trang đều sẽ trở thành chỗ chôn của ngươi!” Tuyển An tĩnh vương Vũ Văn Huyên lạnh lùng nói.
“Nếu như ta không buông tay thì sao?”
“Ngươi là một người thông minh, việc gì nặng nhẹ ngươi còn phân không rõ ràng sao? Về tình về lý, nàng vồn là muội muội của ngươi, cũng trúng mục tiêu nhất định làm phi tử của bản vương, ngươi là nghĩa huynh của bản vương, lại là cữu tử (*anh vợ) của bản vương, sau này địa vị cùng quyền thế của Vô Địch sơn trang tự nhiên là không thể giới hạn! Như thế nào? Ta nói đủ rõ ràng rồi chứ! Huống hồ ngươi đối với người nữ nhân này chính là căm hận vì cái gì muốn cố chấp như vậy chứ? Ngươi nếu như muốn mỹ nữ, ta có thể đền ngươi mười người!”
“Không sai, trên đời này mỹ nhân có rất nhiều, nhưng mà, Nhan Tử Sa lại chỉ có một! Vũ Văn Huyên! ngươi hãy nghe cho kỹ! Trừ khi ta chết, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ có được nàng!”
“Hừ, ngươi cũng đừng hối hận!” Nghe thanh âm, Huyên dường như tức giận rồi!
Một lát sau đó truyền đến là tiếng đóng cửa, dường như có người đã đi ra ngoài.
“Ngươi tội gì phải như vậy? Thế lực của Ngũ ca tại triều đình rất lớn, lại là niềm vui của phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu, ngươi cùng hắn rạn nứt, e rằng~~~, ngươi đã không thương nàng, vì cái gì không chịu buông tha nàng chứ?” Thanh nhẹ giọng nói.
“Buông ra? Nếu có thể thả được ra, ta cần gì phải đối nàng như vậy?” Hắn cười khổ nói.
“Ôi ~~~~ Thực sự là không hiểu nổi ngươi! Quên đi, ta đi trước khuyên nhủ Huyên, ngươi lo lắng xem nàng đi!” Thanh không có cách nào nói, cũng đi ra ngoài.
Cánh cửa ba một tiếng đóng lại, trong phòng lập thức tĩnh lặng xuống.
Vốn dĩ tay đang vuốt ve hai gò má của ta ngược lại cầm lên tay của ta, một cái hôn nhẹ nhàng rơi trên mặt.
“Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Hẳn là đem ngươi giấu thật kín, mới sẽ không để người khác hy vọng có được ngươi sao? Thế nhưng, ngươi nói rất đúng, ta giam được người của ngươi, giam không được lòng của ngươi! Tử nhi, lòng của ngươi rốt cuộc cho ai? Hay là ai cũng không chịu cho? Ta đây? Tại trong lòng ngươi ta rốt cuộc tồn tại ra sao? Ngươi chắc chắn rất hận ta đi? Chắc chắn rất muốn từ bên người ta chạy trốn đúng không? Huyên nói đúng, ta từ trước đến nay sẽ không đem ngươi coi như muội muội! Ngươi là của ta, cho dù ngươi hận ta, muốn từ bên người ta né ra, cho dù ngươi~~~~ ngươi thích Minh Ám! Ta cũng sẽ không buông tay!”
“Làm sao lại khóc rồi? Tại trong mộng cũng sẽ đau sao?” Nụ hôn tinh tế rơi trên mặt của ta, hắn thì thào nói: “Đừng khóc, đừng khóc~~~~ hử, ngoan ngoãn ngủ đi!”
Nước mắt của ta, giống như tự hiểu biết, ngừng trượt rơi xuống, có được thanh âm dịu dàng nỉ non cùng nụ hôn mềm mại của hắn, cả đời này nước mắt có rơi cũng mặc!