Dị Thế Lưu Đày

Chương 560: Cốt binh bán thần

Trước Sau

break
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

12038349_1643523159253569_2066168913585657858_n

“Nguyên Chiến không thể tin được, đòn tấn công của hắn lại không có hiệu quả với cốt binh?”
Đáp án chính là: Hai thứ này dính vào nhau!

Thật sự dính vào nhau, sáu sợi xúc tu của đĩa bay nhỏ quấn chặt lấy thân Mặc Sát, mà Mặc Sát cũng cắm vào trong đĩa bay nhỏ hết phân nửa.

Hai cái dính vào nhau rồi cắn nuốt lẫn nhau, thân thể cả hai đang không ngừng hao mòn. Mà chúng nó đang so về mặt tốc độ, xem xem mày phân giải nhanh hơn hay là tao hấp thu nhanh hơn.

Đĩa bay nhỏ còn kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc và sợ hãi: “Vũ khí sinh mệnh!”

Nghiêm Mặc nhướng mày.

Nguyên Chiến phản ứng cực nhanh, vừa thấy tình huống không đúng, lập tức quyết định, điều khiển Mặc Sát tự bẻ gãy phần thân đao bị cuốn lấy, phần còn lại thì bay ra ngoài.

Mặc Sát và Nguyên Chiến đã có mối liên hệ trên mặt tinh thần, có thể nói là tâm ý tương thông, tuy nó không có ý thức quá rõ ràng, nhưng trực giác và nhạy bén đối với nguy hiểm lại rất cao, khi thân đao bị cuốn lấy, nó liền cảm thấy nguy hiểm cực độ, vừa lúc sức mạnh linh hồn của Nguyên Chiến truyền đến, nó liền phối hợp theo của đối phương mà tự bẻ thân mình, cuối cùng chỉ còn lại chuôi đao và một đoạn thân bên trên còn chưa dài bằng một bàn tay.

Đoạn đao gãy bị đĩa bay nhỏ đang cuốn vào nhau lúc này đã không nhìn ra bộ dáng vốn có của nó.

Đĩa bay nhỏ hận muốn chết! Bọn dân bản xứ này quá giảo hoạt, sau nhiều năm đã tiến hóa đến mức có thể tạo ra vũ khí sinh mệnh!

Nếu nó biết cây đao kia không phải đao bình thường, mà là món vũ khí có sinh mệnh, bản năng và ý thức, thì nó nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy, cũng sẽ không dùng thân thể tiếp xúc trực tiếp với nó, mà áp dụng phương thức tấn công từ xa.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn! Nó đã bị đối phương cắm vào.

Mặc Sát rất giảo hoạt, khi nó phát hiện ra mình bị phân giải, nó không vội vã hấp thu, mà là dùng chút năng lượng cuối cùng để càng cắm mình vào sâu trong thân thể đĩa bay nhỏ.

Cứ như vậy, đĩa bay nhỏ nếu muốn tiếp tục phân giải đoạn đao gãy của Mặc Sát, thì sẽ phân giải cả những linh kiện trong người nó, nhưng ở xung quanh không có vật dẫn thích hợp để giúp nó chạy thoát. Nếu thân thể này của nó mà biến mất, thì nó sẽ không có cách nào tiếp tục hoạt động ở bên ngoài.

Bởi vì mức độ tổn thương của phi thuyền rất nghiêm trọng, bản thể của nó cũng vậy, nghiêm túc mà nói, nó chỉ là một chương trình trí năng của phi thuyền, ngay cả việc tự phục chế cũng không được. Lúc ấy trí năng chủ điều khiển phi thuyền phát hiện ra mình bị thương nghiêm trọng, tạm thời soạn một chương trình có chức năng đơn giản hoá trình tự, chuyển dời nó vào người máy đĩa bay ở gần một cách hoàn hảo, bao gồm cả quyền điều khiển phi thuyền cũng nằm trong tay nó.

Trí năng chủ liền chìm vào giấc ngủ say, trên thực tế là cưỡng chế mà tắt máy, để tránh cho nhiều chương trình bị tổn hại hơn nữa, nó đang chờ mong trong tương lai sẽ có một ngày người của gia tộc chủ nhân phái tới có thể mang theo những kỹ thuật viên tốt để chữa trị cho nó.

Là người mang trách nhiệm bảo vệ phi thuyền, điều khiển, sửa chữa, liên lạc, truyền tin cho người của gia tộc chủ nhân, đĩa bay nhỏ đương nhiên không muốn biến mất như vậy, nó do dự, dù thời gian chỉ rất ngắn.

Đĩa bay nhỏ hơi dừng tấn công một chút, thời gian tạm dừng cũng cực kỳ ngắn ngủi, nhiều lắm chỉ là một giây.

Nhưng với một giây này, đoạn đao gãy của Mặc Sát đã bắt đầu hấp thu năng lượng.

Chờ khi đĩa bay nhỏ phát hiện nếu mình không tiếp tục tấn công đoạn đao đứt gãy kia, thì nó sẽ bị đối phương hút khô mất, nó mới hạ quyết tâm tiếp tục tấn công đoạn đao gãy, dù là phân giải cả bản thân cũng không tiếc, nhưng vì chưa đến một giây do dự, nó đã mất tiên cơ, cũng mất đi cơ hội hoàn toàn phân giải đoạn đao gãy.

Năng lượng nhanh chóng bị hấp thu, đĩa bay nhỏ chẳng những không thể tiếp tục tấn công được nữa, ngay cả bay lên cũng không làm được.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn chằm chằm Mặc Sát và đĩa bay nhỏ, hai người không có ai chú ý tới quái vật khổng lồ đang ngồi trong một góc của đại sảnh chậm rãi nâng đầu lên.

Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc, thấy hắn bình yên vô sự, lạnh lùng trong đôi mắt hẹp dài lập tức biến thành ý cười. Dù ngoại hình của Nghiêm Mặc có thay đổi thế nào, hắn cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Nghiêm Mặc vẫy vẫy tay với hắn, rồi ngồi xổm xuống trước cái đĩa bay đang cuộn lại thành một nùi với thân đao gãy của Mặc Sát.

“Đây là cái gì?” Nguyên Chiến đi tới, ngồi xuống đất.

Nghiêm Mặc vừa quan sát vừa trả lời: “Một người máy trí năng… tức là một loại công cụ có trí thông minh nhân tạo như sinh vật có trí tuệ, biết tự hỏi và suy nghĩ ở mức cơ bản, biết thực hành mệnh lệnh của chủ nhân, giúp chủ nhân làm việc.”

Nguyên Chiến hiểu sơ sơ: “Sao nó lại đột nhiên đánh tôi?”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn người nọ: “Nghe nói anh trộm năng lượng mà nó giấu?”

“Tôi trộm… A!” Nguyên Chiến bật cười, lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong ngực: “Em nói cái này hả? Đây là thứ duy nhất tôi lấy được từ tòa thành ngầm này, thoạt nhìn rất giống nguyên tinh, nhưng có thể ăn, còn khá ngon, cái này là để dành cho em đó.”

Nghiêm Mặc nhận lấy cái túi: “Anh ăn rồi?”

“Ừ.”

Nghiêm Mặc nhíu mày, kéo cổ tay hắn qua, kiểm tra thân thể hắn.

“Không sao đâu, có thể bổ sung năng lượng, năng lượng có chút khác với nguyên tinh, nhưng cũng là năng lượng, còn rất tinh khiết.” Nguyên Chiến không rút tay lại, vẫn tùy ý để Nghiêm Mặc nắm.

Nghiêm Mặc cất cái túi chứa mấy viên tinh thể năng lượng màu lam kia vào để mai mốt đem đi kiểm tra, sau đó nghiêng người, vươn tay sờ sờ bụng người yêu, thuận tiện nhéo một cái: “Về sau có cái gì nhớ đừng ăn bậy, tốt nhất là đưa tôi xem trước cái đã.”

Nguyên Chiến mỉm cười: “Ừ.”

Bầu không khí thân thiết lan ra giữa hai người.

Nghiêm Mặc nhịn không được tới gần người nọ, muốn hôn lên môi hắn.

Nguyên Chiến vui vẻ sáp tới, muốn dán toàn thân lên người Nghiêm Mặc.

Bên cạnh, tiếng nhắc nhở máy móc bỗng nhiên vang lên, phá hỏng bầu không khí: “Nguy hiểm… chuyển dời…, rà quét phụ cận… vật dẫn thích hợp…”

Hai người lại dời mắt về phía cái nùi kia.

Nghiêm Mặc sờ sờ cằm: “Thứ này giữ lại là một phiền toái, nếu có thể thay đổi chương trình của nó, khiến nó nghe lời chúng ta thì tốt rồi.”

“Nó sắp chết.” Đây là lần đầu tiên Nguyên Chiến phát hiện Mặc Sát sau khi bị gãy mà còn có tính xâm lược mạnh như thế, cái mâm tròn có râu kia lúc này nhìn qua trông như một cái mâm đã để mục không biết bao nhiêu năm, độ bóng của vật liệu làm ra nó không còn nữa, trên thân đầy vết rách. Mà đoạn đao gãy cắm vào thân cái mâm tròn đã bị phân giải hơn một nửa, màu xanh sẫm của nó dần sáng hơn, càng lúc càng tươi.

Trong đầu Nghiêm Mặc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn mật: Nếu mình trực tiếp đụng vào trí năng chủ, vậy mình có thể rà quét được tất cả cấu tạo của nó rồi tái lập lại mô hình trong biển hồn không? Nếu mình biết…

Nghiêm Mặc phát ra tiếng cười nhạo, dù hắn có thể rà quét ra các chương trình cài trong trí năng, nhưng hắn lại không học về lập trình, thấy được thì cũng chẳng biết nên sửa như thế nào. Lại nói, loại chương trình của trí năng ngoài hành tinh này, dù là thiên tài ở trái đất tới, chỉ sợ cũng sẽ không nhìn ra được cái gì.

Nhưng biến cố lại đột nhiên xảy ra vào lúc này!

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đồng thời quay đầu lại, một cánh tay bằng xương thật lớn quất về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc lăn một vòng tránh thoát, Nguyên Chiến phóng ra một quả cầu lửa về phía cánh tay xương xẩu nọ, đồng thời tấn công vào chân đối phương.

Cánh tay xương xẩu vốn định tóm Nghiêm Mặc lại trúng phải quả cầu lửa, ngón tay hợp lại, quả cầu lửa kia thế mà thu nhỏ rồi tắt ngóm trong lòng bàn tay nó. Ngọn lửa bắn về phía chân nó cũng bị giẫm tắt.

Nguyên Chiến thất thố mà há hốc mồm trong một giây, nhưng thân thể vẫn không tạm dừng mà nhào về phía đối phương, dán tay vào xương đùi đối phương.

Hóa cát!

Cốt binh cúi đầu, khom lưng, dùng hai ngón tay xách Nguyên Chiến lên như xách một con sâu nhỏ, tùy ý ném ra xa.

Tổ Thần tại thượng! Nguyên Chiến không thể tin được, đòn tấn công của hắn lại không có hiệu quả với cốt binh?

Cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, cốt binh đứng yên trong chốc lát, xương đùi và ngón tay của nó đều chịu một tổn thương nhất định, nhưng không lâu sau, xương đùi và ngón tay của nó đã tự động lành lại.

“A Chiến, tạm thời đừng tấn công.” Nghiêm Mặc kêu, hắn không cảm nhận được địch ý từ cốt binh.

Nguyên Chiến dừng tay, nhảy đến bên người Nghiêm Mặc cảnh giác.

Cốt binh quay đầu về phía Nghiêm Mặc, hai hốc mắt đen ngòm như đang quan sát hắn, ở giữa lồng ngực nó có một viên nguyên tinh không màu hình trứng như tượng trưng cho quả tim.

Cốt binh bước ra một bước, đi về phía Nghiêm Mặc, bước đi của nó rất thong thả, động tác rất chậm.

Nghiêm Mặc cảm thấy tốc độ này không phải vì hình thể to lớn của nó, mà giống như kiểu sắp hết pin, năng lượng không đủ để khiến máy móc hoạt động nhanh.

Cốt binh dừng lại trước mặt Nghiêm Mặc, khom lưng, duỗi tay về phía hắn.

Nghiêm Mặc không né tránh, tùy ý để nó nhấc mình lên.

Cốt binh nâng tay muốn nhét Nghiêm Mặc vào con mắt thứ ba ở giữa trán của mình, nhưng không nhét vào được, đành phải cẩn thận đặt hắn lên đầu vai, rồi lại lần nữa trở về cái góc tối của đại sảnh, chậm rãi ngồi xuống, có điều lần này nó không gục đầu, mà quay sang nhìn đầu vai mình như đang nhìn Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều có chút ngơ ngác, con cốt binh này rốt cuộc muốn làm gì?

“Đương nhiên là vì cảm nhận được sự tồn tại của tôi!” Trong biển hồn, cây non xanh biếc bò lên đỉnh đầu một con cốt binh thật lớn, kiêu ngạo mà lúc ẩn lúc hiện: “Mỗi một thể năng lượng không có sự sống đều khát vọng có đủ năng lượng sinh mệnh để giúp mình có được một sinh mệnh thật sự, chúng nó sẽ luôn muốn tới gần cội nguồn năng lượng sinh mệnh, đây là ý thức bản năng!”

Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến tạm thời đừng qua đây, còn mình thì chìm vào biển hồn.

Nguyên Chiến hơi phân tâm liếc ra ngoài, hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đúng rồi! Cái mâm tròn sắp chết kia đâu?

Trong biển hồn.

Nghiêm Mặc hỏi cây non: “Cho nên nó không có địch ý với tao? Chỉ muốn đến gần tao? A, năng lượng của nó đã sắp hết, đây là nguyên tinh cấp mười?”

“Nếu không phải nguyên tinh cấp mười thì nó đã không duy trì được một thời gian dài như vậy. Anh xem, nó vì muốn đến gần chúng ta mà tình nguyện hao phí số năng lượng không còn nhiều lắm kia, hiện tại chỉ sợ nó ngay cả nâng cánh tay cũng không có đủ năng lượng.” Cây non nằm nhoài trên đầu bộ xương khô, nói chuyện với Nghiêm Mặc đang đứng trên vai cốt binh.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn nó, vẻ mặt vi diệu: “Ý mày là?”

Cây non giơ rễ cây lên đung đưa: “Năng lượng tiến hóa. Hiện giờ tôi chính là anh, anh chính là tôi. Bao gồm cả cội nguồn năng lượng sinh mệnh, các loại năng lượng đã hoàn toàn dung hợp với biển hồn của anh.”

“Mày cũng là ý thức của tao?”

“Phải, tục xưng là tiềm thức, tôi có hết thảy những gì mà anh đã quên, còn có những kiến thức và các điểm mấu chốt mà anh không ý thức được. Tôi thông minh hơn anh nhiều!” Cây non đắc ý.

Nghiêm Mặc làm như không nghe thấy câu cuối: “Có phải con cốt binh này chỉ cần có năng lượng là có thể khởi động lại không?”

“Anh muốn lấy nó? Vậy thì phải dựa vào sức mạnh linh hồn của anh nữa, vì nó đã có chủ.” Cây non bò xuống mặt cốt binh, chỉ chỉ con mắt thứ ba của nó, nơi đó có một quả cầu ánh sáng nhạt.

Nghiêm Mặc không thèm để ý mà nói: “Vậy tiêu diệt sức mạnh linh hồn đó là được.”

Cây non rầm rì: “Cũng không phải dễ đâu, cái cốt binh này cũng là cốt khí, tôi vừa mới kiểm tra toàn thân nó, nếu chúng ta cưỡng ép tiêu diệt sức mạnh linh hồn mà nguyên chủ trước kia để lại, thì con cốt binh này sẽ tự bạo, đến lúc đó những người ở đây… Được rồi, anh và Nguyên Chiến không chết được, nhưng các anh sẽ bị thương nặng, mà cái xác phi thuyền này là trụ cột tạo nên tòa thành ngầm, các sinh vật sống trong nó sẽ biến thành tro bụi.”

“Lợi hại như vậy? Chẳng phải nó hết năng lượng rồi sao?” Nghiêm Mặc giật mình.

“Nó là thể bán thần, hài cốt luyện chế ra nó là từ bốn vị bán thần tuẫn lạc, năng lượng ẩn chứa trong xương cột sống của nó thậm chí còn nhiều hơn xương của bán thần, theo như tôi đoán, xương cột sống của nó rất có thể được lấy từ một vị cổ thần nào đó tuẫn lạc. Thế nên, khi nó tự bạo, anh tự nghĩ hậu quả đi.”

“Chẳng trách Diệu Hương kia cố sống cố chết muốn tiến vào tầng mười một, mục đích của cô ta có phải là vì cốt binh này?”

“Tám chín phần mười là vậy.” Cây non chui ra chui vào hai hốc mắt của cốt binh.

“Đệt! Tuyệt đối không thể để cô ta có được con cốt binh bán thần này! Thân ái, có biện pháp gì để tiêu diệt sức mạnh linh hồn để lại kia mà không khiến cốt binh tự bạo không?”

Cây non thân ái bò ra từ hốc mắt trái, ngồi xuống bên vành mắt, siêu cấp kiêu ngạo mà nói: “Tôi, cũng là anh, chính là cội nguồn sinh mệnh, còn là cội nguồn sinh mệnh được dung hợp với năng lượng tiến hóa!”

“Có ý gì?”

Cây non rũ cái rể cây xuống đung đưa: “Đương nhiên là dùng năng lượng của chúng ta trao sinh mệnh thật sự cho nó, để nó có được ý thức của mình, rồi để nó tự nguyện tiêu diệt sức mạnh linh hồn còn để lại khống chế nó, sau đó chúng ta lập khế ước với nó, để nó làm việc cho chúng ta.”

“Chúng ta… có thể trao sinh mệnh cho nó?” Đồng tử Nghiêm Mặc co lại.

Hình như cây non không cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, hoặc là nó cảm giác được nhưng không để bụng, chỉ ờ một tiếng.

“Nó là bán thần! Nếu chúng ta trao sinh mệnh cho nó, nó…”

“Anh nghĩ đi đâu vậy? Tôi chưa nói là tạo ra một thân thể khác cho nó, tạo ra một thân thể cho bán thần anh có biết phải tốn bao nhiêu năng lượng sinh mệnh không? Loại chuyện mua bán không có lời này đương nhiên không thể làm!” Cây non nói như chém đinh chặt sắt.

Đến bây giờ Nghiêm Mặc mới tin cây non này thật sự là bản thân mình, đều ích kỷ như nhau: “Khụ, vậy là nó sẽ không trở thành một sinh vật sống thật sự, nó vẫn là cốt binh, bề ngoài của nó sẽ không có bất cứ thay đổi gì, chúng ta chỉ cho nó ý thức mà thôi?”

“Đúng thế! Bản thân nó cũng đã có ý thức bản năng, việc chúng ta cần làm là thúc đẩy cho cái ý thức bản năng này trưởng thành, để nó trở thành một linh hồn hoàn chỉnh.”

Nghiêm Mặc siết nắm tay phải, vỗ vào lòng bàn tay trái: “Làm thôi!”

***

Ý thức của Nghiêm Mặc trở về, nhảy xuống khỏi vai cốt binh.

Đầu cốt binh chậm rãi quay theo, ba hốc mắt đen chỉa thẳng vào Nghiêm Mặc, ngón tay nó giật giật, tựa hồ như muốn giữ Nghiêm Mặc lại, nhưng nó lại không thể nâng tay lên.

Nguyên Chiến không đợi Nghiêm Mặc đang chạy tới với vẻ mặt đầy hưng phấn mở miệng, đã nói trước: “Cái mâm tròn kia và đoạn Mặc Sát gãy biến đi đâu mất rồi.”

Nghiêm Mặc sửng sốt, chuyển tầm mắt, quả nhiên không thấy chúng đâu: “Tạm thời kệ nó đi, cái con kia nếu là trí năng của chiếc phi thuyền này thì chắc chắn sẽ không cam lòng biến mất như vậy, hoặc là đã chuyển dời đi đâu rồi, hoặc là đang nghĩ cách giải quyết đoạn Mặc Sát gãy. Nguồn năng lượng của nó hầu như đã bị đoạn Mặc Sát gãy hấp thu hơn phân nửa, nếu nó không thể lấy lại năng lượng và vì có được năng lượng mới, chắc chắn sẽ còn trở lại tìm tôi. Trước tiên gác nó qua một bên, chúng ta thu phục con cốt binh bán thần này đã rồi nói tiếp.”

Nghiêm Mặc giải thích cho Nguyên Chiến nghe chỗ lợi và hại của con cốt binh này cùng những việc phải làm.

“Hài cốt của bán thần?” Trong mắt Nguyên Chiến dâng lên chiến ý nóng rực, hắn cho rằng mình đã bước vào ngưỡng cửa bán thần, nhưng hài cốt của người ta lại không phá hủy được bao nhiêu, hắn không bị đả kích, ngược lại còn cảm kích con cốt binh bán thần này xuất hiện thật đúng lúc.

Không thể không nói, dù tính cách của Nguyên Chiến có ổn trọng, ý chí có sắt đá, thì khi sức chiến đấu tăng tiến với tốc độ nhanh như vậy, bây giờ còn có thể đánh ngang tay với Côn Bằng vương trong truyền thuyết, dù là bất cứ ai cũng sẽ nhịn không được mà lâng lâng.

Nguyên Chiến dù không tự đại tới mức cho rằng ta đây vô địch thiên hạ, nhưng khí khái bễ nghễ đã sinh ra, hắn vẫn còn rất trẻ, vẫn chưa học được cách giấu đi tài năng và mũi nhọn của mình.

Nhưng sự xuất hiện của con cốt binh bán thần này, tuy bọn hắn chỉ mới giao thủ một hai chiêu ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Nguyên Chiến nhận thức được sức mạnh của mình vẫn chưa đủ, đồng thời giúp hắn đè được tâm tính đang giương cao.

Chỉ trong chốc lát, khí thế của hắn đã càng thêm trầm ổn, thật sự giống như vũng nước sâu trong núi.

Nghiêm Mặc là người thân với hắn nhất đương nhiên cảm giác được khí thế của người yêu đã thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt vẫn vậy, nhưng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác an tâm kỳ lạ.

“Trước khi tôi khởi động con cốt binh này, tôi không có bất cứ năng lực gì để tự vệ, khi sử dụng năng lượng sinh mệnh cần hết sức tập trung. Trao linh hồn cho một vật thể là việc không được phép sơ xuất dù chỉ một chút, nghĩa là tôi không thể dùng nguyện lực để bảo vệ mình, A Chiến, mạng tôi giao cho anh.”

Trao linh hồn cho một vật chết, đây là việc không thể tưởng tượng đến cỡ nào! Nội dung chẳng những vượt quá phạm trù y học của hắn, mà chỉ sợ ngay cả vu giả thật sự cũng chưa chắc đã có thể làm được. Trong cơn hưng phấn, thật ra Nghiêm Mặc vẫn có chút không đủ tự tin, còn có hơi thấp thỏm.

Nguyên Chiến không nhẹ không nặng mà nhéo tay hắn: “Làm ngay ở đây?”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Ngay ở đây, trí năng của phi thuyền không có năng lượng, những người khác cũng vào không được nơi này, nơi này bây giờ có thể xem là nơi an toàn nhất.”

“Được, em làm đi. Tôi sẽ canh chừng cho em, dù tôi có chết, cũng sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại đến em.” Người đàn ông cao lớn nói.

Nghiêm Mặc trở nên an lòng.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc