Dị Thế Lưu Đày

Chương 163: Anh có thể làm ‘vợ’ tôi

Trước Sau

break
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

tumblr_static_tumblr_static_cbhazk9nhlsksock4080g8s44_640

“Lời nói lạnh như băng của Ngu Vu đã đánh vỡ ý định của Nghiêm Mặc, cũng làm cho lòng Nguyên Chiến nặng dần, chìm sâu vào bóng đêm vô tận.”
Nguyên Chiến còn sống, nhưng cũng chỉ là còn sống mà thôi.

Vẻ mặt Nghiêm Mặc vô cảm, nhìn vết thương trên ấn đường Nguyên Chiến.

“Anh nói anh đã phá hủy cội nguồn sức mạnh chiến sĩ thần huyết của thủ lĩnh bọn tôi?”

“Đúng thế, sau khi trở về cậu có thể chọn ngay một thủ lĩnh khác.” Ngu Vu không thèm để tâm mà cười khẽ.

“Không cách nào chữa khỏi?”

“Cậu có thể tìm Tổ Thần của cậu, nói không chừng ông ta sẽ có biện pháp khôi phục lại đó.”

Hai mắt Nguyên Chiến vốn tràn ngập hung ác và không khuất phục nay đột nhiên nhắm lại.

Tim Nghiêm Mặc đã sớm lạnh lẽo vào lúc này cũng run rẩy.

“Tôi quen biết lão Tát Mã tộc Phong, anh… chắc biết rõ bản thể của lão Tát Mã là cái gì.” Nghiêm Mặc nhớ đến phần thưởng của mình, hắn còn một lựa chọn, nhưng hắn cần phải biết lựa chọn này có giúp được Nguyên Chiến hay không.

“Cậu nói cây Phản Hồn?” Ngu Vu đương nhiên biết rõ bản thể của lão Tát Mã là cái gì, y còn hiểu rõ cậu thiếu niên này đang hỏi điều gì: “Cây Phản Hồn quả thật có thể khiến người chết trong ba ngày sống lại, nhưng nó không nói với cậu là muốn người chết sống lại thì phải cố hết sức giữ cho thi thể hoàn chỉnh sao?”

“Có.”

“Vậy nó có nói với cậu, nếu là chiến sĩ thần huyết, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu, thì cái gì cũng có thể thiếu nhưng chỉ không thể thiếu cội nguồn sức mạnh?”

Lão Tát Mã không có nói với hắn chuyện này, nhưng Nghiêm Mặc nhìn vẻ mặt của con cá lớn kia liền biết y không nói dối.

“Cho dù cậu có đi tìm lão Tát Mã tộc Phong, thì cùng lắm ông ta cũng chỉ khiến thủ lĩnh của cậu đứng lên một lần nữa, nhưng muốn thao túng đất đá ư? Muốn trở thành chiến sĩ thần huyết ư? Cậu chỉ có thể cầu xin thần của cậu.”

Lời nói lạnh như băng của Ngu Vu đã đánh vỡ ý định của Nghiêm Mặc, cũng làm cho lòng Nguyên Chiến nặng dần, chìm sâu vào bóng đêm vô tận.

“Anh làm như vậy không sợ tôi trả thù?” Nghiêm Mặc đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Ngu Vu.

“Cậu đâu có chết, ta cũng đâu có phá hủy cội nguồn sức mạnh của cậu. Cậu uy hiếp ta như vậy, thủ lĩnh của cậu còn dám lấy năng lực của một chiến sĩ cấp năm quèn tới khiêu khích ta, các cậu nên trả giá một chút.” Ngu Vu không hề cảm thấy việc mình làm là quá phận.

Mẹ nó anh muốn cưỡng hiếp tôi, muốn cướp con trai tôi, còn muốn tôi đây không được phản kháng? Nghiêm Mặc nén giận, nén đến ê răng: “Nếu anh không đưa ra yêu cầu quá phận như vậy với tôi, thì tôi sẽ không uy hiếp anh, thủ lĩnh của tôi cũng sẽ không tới tìm anh tính sổ.”

“Vậy cậu cứ coi như các cậu chưa đủ mạnh đi. Lúc Đại Địa Chi Thần xoay người cũng sẽ không quan tâm sinh vật trên lưng ngài có khiêu khích gì ngài hay không.”

Một câu đó đánh vỡ mọi lời nói của Nghiêm Mặc.

“Được lắm.” Nghiêm Mặc gật đầu: “Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của anh, sớm muộn gì cũng có ngày tôi khiến anh và thủ lĩnh các anh phải quỳ xuống cầu xin tôi.”

Nghiêm Mặc lại lần nữa tự nhủ với bản thân: Đây là xã hội nguyên thuỷ tôn sùng vũ lực, chỉ khi mày mạnh hơn người khác, mạnh hơn thật nhiều, thì mày mới có quyền lên tiếng, mày mới có địa vị ngang hàng mà bàn chuyện công bằng cùng các chủng tộc cường đại khác.

Ngu Vu cười nhạo, căn bản không xem những gì cậu thiếu niên nói là thật, kẻ yếu rất hay ảo tưởng cường giả sẽ quỳ dưới chân hắn vào một ngày nào đó, nhưng người thật sự làm được có mấy ai?

“Tôi muốn biết tộc Người Cá có phải chủng tộc biết giữ lời hay không.” Nghiêm Mặc đổi đề tài.

Ngu Vu nhướng mày, lá gan tên nhóc này đúng là to.

Nghiêm Mặc: “Trước đó chúng tôi đã trả tiền muối đỏ, để thuê một số chiến sĩ của các anh giúp chúng tôi thủ thành, hiện tại, các anh có còn định thực hiện lời hứa của mình hay không? Đương nhiên, các anh mạnh hơn chúng tôi, nếu các anh đổi ý, chúng tôi cũng không có biện pháp bắt ép gì các anh.”

Ngu Vu thiệt tình rất muốn đổi ý, bởi vì y rất muốn nhìn cảnh cậu thiếu niên này đỏ mắt.

Nhưng trước khi y mở miệng, trong nước bỗng truyền ra một giọng nam trầm thấp dễ nghe: “Tộc Người Cá nói là giữ lời, bọn ta đã nhận muối đỏ, thì sẽ làm theo ước định lúc trước, phái chiến sĩ thủ thành cho các cậu một năm. Còn về phần khác, sau này sẽ bàn lại. Ngu Vu, anh nên trở về thôi.”

Ngu Vu cười cười với Nghiêm Mặc, xoay người nhảy vào hồ nước.

Y nhất định sẽ nếm được mùi vị của cậu thiếu niên này, và nhất định sẽ có được quả Vu Vận.

Quả Vu Vận xuất thế đương nhiên sẽ khiến rất nhiều giống loài tham lam có trí tuệ tìm đến, không có nhiều dân cư, không có nhiều chiến sĩ mạnh, tư tế nhỏ muốn bảo vệ được con dân của mình cũng chỉ có thể cầu cứu tộc Người Cá, thật ra tộc Người Cá không có hứng thú đứng nhìn cả bộ lạc Cửu Nguyên bị tiêu diệt.

Chỉ cần tư tế nhỏ không ngu ngốc, mất đi một chút và mất đi toàn bộ, nên chọn cái nào, y tin cậu ta nhất định sẽ đưa ra lựa chọn lý trí nhất.



Khi con dân Cửu Nguyên nghe thấy tiếng ưng kêu quen thuộc, bọn họ đồng thời thở phào một hơi, cuối cùng chỗ dựa đã trở lại.

Lúc bọn họ thấy Cửu Phong đáp xuống từ không trung, mà trên lưng nó là tư tế đại nhân của bọn họ, thì rất nhiều con dân Cửu Nguyên cùng phát ra tiếng hoan hô, giờ khắc này bọn họ không còn gì phải sợ nữa.

Ngay cả Tranh đứng ở trên trạm gác cổng cũng mỉm cười, đây là cảm giác mà lão tư tế Thu Thực tuyệt đối không thể nào mang đến cho anh, Nguyên Tế không thể thiếu tư tế, nhưng chỉ cần có tư tế mới, bọn họ hoàn toàn không ngại đổi Thu Thực, nhưng Nghiêm Mặc, cậu tư tế thiếu niên này đã là trái tim của người Cửu Nguyên, thiếu ai cũng được chứ không thể thiếu cậu ấy.

Rất nhiều người thấy Cửu Phong và Nghiêm Mặc, cũng thấy thứ trong móng vuốt của Cửu Phong.

Đó là một khúc vải bố, trong vải bố có bọc cái gì đó, máu thẩm thấu qua lớp vải khiến người nhìn biết bên trong chắc chắn là một sinh vật, chẳng biết sống hay chết. Cửu Phong quắp khúc vải bố, bay thẳng vào nội thành Cửu Nguyên.

Cửu Phong và Mặc đại nhân đã trở lại, vậy Chiến đâu?

Sắc mặt Tranh khẽ biến, anh nhìn chằm chằm khúc vải bố, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy nghĩ đáng sợ, nhưng ngay sau đó anh liền bật cười, chiều dài khúc vải thoạt nhìn không dài lắm, tên to con như Nguyên Chiến không thể nào bọc vào được, thậm chí ngay cả mũi chân cũng chẳng lộ ra chút nào.

Trong khúc vải bố chắc chắn không phải Nguyên Chiến, chắc chắn không phải!

Nghiêm Mặc vỗ vỗ Cửu Phong, bảo nó bay về phía rừng cây nhỏ ở trung tâm thành, nơi đó có một mái nhà hình tam giác, còn có một cái sân thượng không biết có ích lợi gì.

Cửu Phong nghiêng thân, chậm rãi đáp trên cái sân thượng.

Nghiêm Mặc thấy cách mặt đất không cao, liền tung người nhảy xuống, sau đó cẩn thận đỡ lấy khúc vải bố, sau khi đỡ vững mới để Cửu Phong buông móng vuốt ra.

“Kiệt.” Mặc, hắn chết rồi sao?

“Chưa, còn sống, Anh ta rất ngoan cường. Cửu Phong, mày có thể xây tổ trên cái sân thượng này, về sau tao làm cho mày cái nóc nhà, kết hợp với mái hiên tứ giác, mày sẽ không phải sợ trời mưa. Cái phòng dưới mái nhà còn thiếu một mặt tường cũng là của mày, tiện cho mày ở khi trời lạnh. Bây giờ mày chơi ở đây thôi, tao phải cứu Nguyên Chiến cái đã.” Nghiêm Mặc ra hiệu cho Đại Hà và đội hộ vệ, bảo bọn họ mau chóng lên đây.

Cửu Phong đi dạo hai bước trên sân thượng, ục ục kêu, nó rất hài lòng với kích thước của cái sân thượng.

Hai hộ vệ canh giữ dưới lầu, Đại Hà dẫn hộ vệ Đinh Ninh và Đinh Phi chạy lên sân thượng: “Mặc đại nhân, ngài đã về.”

“Lại đây hỗ trợ, giúp tôi đưa anh ta vào phòng thuốc, đừng chạm vào thân thể anh ta, cầm bốn góc khúc vải ấy, cứ như vậy đưa anh ta xuống.”

“Người này là?” Đại Hà nghi hoặc, trong vải bố túi còn một tầng che kín, nên căn bản không thấy được bên trong là thứ gì, chỉ biết đó là một sinh vật hình người đang cuộn tròn.

Nghiêm Mặc không trả lời: “Mau!”

Đại Hà lập tức ngừng hỏi, bốn người mỗi người nắm một góc, cẩn thận nâng xuống cầu thang, tới phòng thuốc ở lầu một.

Khúc vải bố được để trên giường đá trong phòng thuốc.

“Đại Hà, anh dẫn người thủ ở bên ngoài, ngoài rừng cây nhỏ và ngoài cửa nhà đều phải sắp xếp người canh chừng. Từ giờ trở đi, không có lệnh của tôi thì không cho bất luận kẻ nào tới gần khu rừng này, càng không được phép đến gần ngôi nhà.”

“Vâng.”

“Đưa Thảo Đinh, Ô Thần, Vu Thanh đến, bảo bọn họ chờ ở bên ngoài đợi tôi giao việc bất cứ lúc nào.”

“Vâng.”

“Nói cho Tranh biết, rút các chiến sĩ gác ở bờ hồ Thanh Uyên về, tộc Người Cá sẽ tiếp tục thực hiện ước định với chúng ta, chiến sĩ tộc Người Cá sẽ trở lại sông đào phụ trách bảo vệ Cửu Nguyên.”

Hộ vệ vừa nghe thế liền hơi thay đổi nét mặt: “Vâng.”

“Nhớ kỹ, trừ phi bộ lạc bị công phá, bằng không thì không cho phép bất luận người nào tới quấy rầy tôi.”

“Vâng.”

Đại Hà dẫn hộ vệ đi ra ngoài, Nghiêm Mặc đi qua cài then cửa, rồi vén rèm cửa sổ.

Sau đó trở lại bên giường đá, Nghiêm Mặc giở nhẹ tấm vải bố. Theo lớp vải bố bị giở ra là một khối cơ thể hình người đã teo nhỏ bớt, thảm trạng kinh khủng, máu thịt nát tươm, trước tiên hắn cầm máu, rồi đút cho người nọ một ít thuốc viên củng cố thể lực.

Xương toàn thân đã gãy, thịt trên người nát bét, người nọ mở to mắt, trong mắt là sự u ám sâu thẳm. Hắn rất đau, đau đến mức muốn chết đi ngay lập tức, nhưng đau đớn thể xác so ra còn kém hơn cảm giác tuyệt vọng khi nghe nói cội nguồn sức mạnh đã bị phá hủy.

Mặc của hắn đưa hắn về, rồi sẽ xử lý hắn như thế nào?

Nếu là ở Nguyên Tế, nếu là Thu Thực, chút thịt thà còn dư lại của hắn sẽ bị mang đi tế thần, cũng có lẽ Thu Thực sẽ chia thịt của hắn cho các chiến sĩ cấp ba để thức tỉnh năng lực huyết mạch.

Vậy còn Mặc thì sao? Cậu ấy sẽ cho hắn một cái chết dứt khoát và có tôn nghiêm? Hay cứ như vậy nuôi hắn, thẳng đến khi chính hắn cũng chịu không nổi? Hay là giải phẫu hắn như lũ quái vật và động vật khác?

Nếu có thể, hắn muốn chọn cái thứ ba, hơn nữa hắn muốn Nghiêm Mặc giải phẫu sống mình, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Mặc của hắn cắt hắn ra, khoét thịt hắn, ngắm nghía mỗi một tấc thịt hắn thật kỹ càng.

Hắn còn muốn Mặc ăn hắn luôn, nhưng phải ăn đầu hắn cuối cùng, nhất là đôi mắt, phải ăn cuối cùng, hắn nghĩ hắn có thể cố gắng sống được đến khi đó.

Nghĩ tới cảnh Mặc của hắn dùng con dao nhỏ đó cắt thân thể hắn ra, xẻo thịt hắn, cho vào miệng nhấm nuốt, máu của hắn chảy ra từ khóe miệng Mặc, Nguyên Chiến đột nhiên… cương.

Nghiêm Mặc đang kiểm tra thân thể cho hắn, lập tức phát hiện ra cái tên này lại động dục.

“Ê, tôi hỏi này… anh đang nghĩ cái gì vậy hả? Thằng cha người cá đó bắt anh ăn cái gì kỳ quái sao? Tôi từng thấy người cương lên khi xăm hình, chứ chưa thấy ai xương cốt nát bét mà còn có thể chào cờ. Anh thật sự có máu gia súc đúng không?”

Nguyên Chiến không có phản ứng. Gia súc thì gia súc, hắn không đợi được đến khi Mặc mười tám tuổi! Hắn không cam lòng, hắn muốn mang tư tế của hắn đi cùng mình.

Nghiêm Mặc ngừng tay lại, cố ý chọc chọc cái cột cờ đang dựng đứng: “Chắc là anh không nghĩ tới, người xây nên phòng thuốc lại là bệnh nhân đầu tiên tiến vào đâu ha?”

“Cái giường đá này không tồi, quả thật rất giống giường giải phẫu mà tôi vẽ cho anh xem.” Nghiêm Mặc quay đầu nhìn gian phòng thuốc, tán thưởng một câu: “Không tồi, bố cục sắp xếp rất tốt, vừa sạch sẽ vừa thoáng mát, có một phòng phẫu thuật, một phòng chứa thuốc, và một phòng chế thuốc nữa, chính là những gì mà tôi muốn.”

Nghiêm Mặc lại quay đầu, nhìn cặp mắt đang hơi hơi nheo kia mà bật cười: “Đúng vậy, tôi đã tiến vào xem rồi, mỗi phòng đều đã xem qua. Trong rừng cây nhỏ đột nhiên xuất hiện một căn nhà như vậy, tôi đương nhiên rất tò mò, kỳ thật anh cũng muốn để tôi tự phát hiện, sau đó chủ động dọn từ sảnh nghị sự sang đây đúng không?”

Nguyên Chiến trợn mắt như đang bất mãn.

Nghiêm Mặc sờ sờ lông mày hắn: “Được rồi, tôi biết anh đã chuẩn bị toàn bộ để dẫn tôi sang xem, có điều nhà anh xây cho tôi ở, đương nhiên phải nghe theo ý kiến chủ nhà là tôi, đúng chứ? À, anh còn nhớ tới Cửu Phong, điểm này rất là đáng khen.”

Vẻ mặt Nguyên Chiến lập tức thối ra.

Nghiêm Mặc cười ha hả vài tiếng, sau đó tiếng cười dần nhỏ lại, rồi biến mất, hắn nhìn vào mắt người nọ, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên trên, đến giữa ấn đường người nọ, nơi đó có một vết nứt hình thoi màu đen.

“Giết tôi.” Giọng nói khàn khàn, khô khốc nhưng rất rõ ràng vang lên.

“Cái gì?”

“Tôi không muốn trở thành kẻ vô dụng. Cậu muốn chọn thủ lĩnh khác, thì chọn Tranh. Tôi biết cậu có cách giúp anh ta thức tỉnh, chờ khi anh ta trở thành chiến sĩ thần huyết, nhất định sẽ nhanh chóng lên được cấp năm, thậm chí là cao hơn.”

“À.”

À?! Nguyên Chiến không biết đã nghẹn bao lâu, khó khăn lắm mới nói ra được những lời đó thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nếu hắn còn có thể nhảy được.

Tư tế của hắn, Mặc của hắn, vậy mà không thèm an ủi hắn một chút nào!

Cậu ấy, cậu ấy chắc chắn đã sớm muốn đổi thủ lĩnh khác! Chắc đã ước gì hắn sớm gặp nạn! Hắn biết tư tế đại nhân của mình vẫn luôn muốn trả thù mình!

Nghiêm Mặc cúi đầu, mặt kề thật gần gương mặt đầy mùi vị đàn ông và nét ngang ngược kia, gương mặt này không đẹp như người cá, mà hoang dại như một con dã thú.

Nguyên Chiến không biết hắn muốn làm gì, vươn lưỡi liếm liếm môi.

Nghiêm Mặc đùa giỡn mà thổi thổi miệng hắn, rồi cũng vươn lưỡi liếm môi hắn, còn cắn hắn một cái nhẹ, sau đó mới thấp giọng nói: “Anh sao có thể trở thành kẻ vô dụng được? Tôi sẽ cứu anh, chẳng qua chỉ là không thể làm chiến sĩ thần huyết nữa mà thôi, không thể làm chiến sĩ thần huyết, thì còn có thể làm vợ tôi mà, về sau anh cứ ở trong nhà chờ tôi đi làm về, khi tôi muốn thì ngoan ngoãn mở hai chân ra hầu hạ tôi, tôi sẽ đút cho anh ăn no thật no, mùa đông cũng sẽ không để anh bị lạnh, bị đói.”

“…Chỉ một mình tôi?”

“Còn phải xem biểu hiện của anh thế não đã.” Nghiêm Mặc nhéo nhéo mặt Nguyên Chiến, ngẩng đầu, ngồi thẳng dậy.

“Tôi sẽ giết sạch đám nam nữ dám đến gần cậu.” Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Chiến lại lần nữa bắn ra tia sáng ngoan độc, tàn nhẫn.

“Tôi đột nhiên cảm thấy vẫn là nên giết anh theo lời anh nói, như vậy tôi có thể tìm một cô gái sinh con cho tôi.”

“Cậu dám!” Vẻ mặt Nguyên Chiến quả thực hận không thể nhào sang hắn một ngụm cắn chết tươi.

“Anh nghĩ xem tôi có dám không.” Nghiêm Mặc đột nhiên phát hỏa. Hắn cứu tên gia súc này làm cái gì? Hắn hoàn toàn có thể tìm một cô gái. Cho dù là trả thù, hắn cũng có thể trực tiếp hiếp tên này ngay bây giờ, hiếp xong rồi thì giải phẫu. Cần gì phải phí lời, trước tiên cứu người, rồi xem người này như phụ nữ mà sử dụng, này là rảnh quá tìm việc làm nè!

Cái tên cao lớn thô kệch như vậy, hắn cứng lên được mới là lạ!

Nghiêm Mặc xoay người, không để người nào đó thấy cái lều đã nhô lên ở váy da thú của mình. Hắn không phải biến thái! Đời trước hắn không có hứng thú với đàn ông, đời này cũng sẽ không!

Nguyên Chiến cũng không thật sự muốn chết, từ đầu hắn vốn đã không có ý định chết!

Hắn chỉ thử tư tế của mình mà thôi!

Nếu Mặc thật sự định giết hắn, vậy hắn sẽ nghĩ cách truyền tin để Tranh và Liệp cứu hắn ra, sau đó hắn sẽ rời khỏi Cửu Nguyên, nghĩ cách khôi phục lại, chờ sau khi mạnh lên rồi, thì trở về xử lý tên người cá đó, đánh bại Nghiêm Mặc, cướp người làm vợ! Để trừng phạt, hắn sẽ cân nhắc xem có nên thiến Mặc hay không, để Mặc sau này có muốn ngủ với đàn bà cũng không được.

Không thể làm chiến sĩ thần huyết? Hắn vẫn còn vũ lực và cơ bắp! Hắn cũng không tin luyện thân thể đến cấp mười mà còn không bằng chiến sĩ thần huyết cấp năm cấp sáu. Về phần có thể luyện đến cấp mười hay không, căn bản không nằm trong suy xét của Nguyên Chiến.

Hiện giờ Mặc nhà hắn muốn hắn làm vợ, hắn liền ảo tưởng đến cảnh ban ngày cái gì cũng nghe lời Mặc, đến tối thì đè Mặc đại nhân mà mọi con dân Cửu Nguyên đều sùng kính trên giường bạch bạch bạch, nghe Mặc vừa khóc nấc vừa mắng chửi, vừa ư ư a a vừa kêu hắn gia súc này gia súc nọ, cảnh tượng hình như … rất đẹp?

Tức khắc, Nguyên Chiến như được bơm đầy máu mà sống lại, ít nhất bây giờ trong mắt hắn đã tràn ngập khát vọng mãnh liệt. Hắn muốn sống, hắn muốn đứng lên một lần nữa, hắn muốn mạnh hơn! Mặc chỉ có thể là của hắn!
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc