Dị Thế Lưu Đày

Chương 156: Quả thổ nguyên bị mất cắp

Trước Sau

break
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

b03abce6b7dfd015342d8f5d79423594

“Cửu Phong đã về, người của bộ lạc Nguyên Tế sẽ không còn xa!”
“Bốn vị, tôi nghĩ tôi đã cho các người thấy được thành ý của tôi.” Nghiêm Mặc nhìn về phía bốn người lùn.

Lạc Kiền thích kêu gào nhất vào lúc này cũng chỉ nhìn các tộc nhân bên dưới không nói được lời nào, niềm vui này quá lớn, làm gã có chút không thể chịu đựng.

Áo Mạt và Tạp Đế cũng vậy. Có thể tin được không? Hai người mới vừa rồi còn định dùng bất cứ giá nào, không màng tất cả mà lấy sinh mệnh và linh hồn, cùng sức khỏe của hậu đại hai tộc ra để nguyền rủa Cửu Nguyên, khi hai người ôm tâm tình chuẩn bị hy sinh bước lên đây, thì hai người lại nhìn thấy những tộc nhân mà mình cho rằng đã chết lại còn sống sờ sờ.

Thậm chí Tạp Đế còn có chút ngượng ngùng nhìn tổ vu Áo Mạt, bởi vì tình trạng của tộc Mạc Mạc rõ ràng tốt hơn tộc Lạc Lạc rất nhiều.

Vẻ mặt bốn người lùn hết sức phức tạp, cả bốn đều nhìn về phía hai nhân loại cao lớn hơn mình. Lúc trước hận bao nhiêu, nay rối rắm bấy nhiêu.

“Tôi tin các người đã thấy sự khác biệt giữa Cửu Nguyên chúng tôi và các bộ lạc khác, chúng tôi không thích lạm sát, cũng không thích xâm lược hay tấn công tộc khác, nhưng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ địch của mình.”

Mỗi lần tạm dừng Nghiêm Mặc đều chừa chút thời gian cho các người lùn hiểu và ngẫm nghĩ.

“Bốn vị, đây là cơ hội cuối cùng, các người chọn làm bạn với Cửu Nguyên, để tộc nhân của các người dùng lao động trả lại nợ nần, hay chọn làm kẻ địch của Cửu Nguyên?”

Khi vẻ mặt của Tạp Đế còn có chút giãy giụa, thì Áo Mạt đã nhìn về phía Nghiêm Mặc, như thể bà đã đưa ra quyết định, có điều trước đó, bà cần xác định lại một lần nữa: “Là địch thì sẽ như thế nào? Giết sạch bọn ta?”

“Chuyện đó còn phải tùy thuộc thủ lĩnh của chúng tôi muốn như thế nào đã.” Nghiêm Mặc vừa nói, ánh mắt lạnh như băng và đầy tàn khốc của Nguyên Chiến liền lướt qua mặt bốn người họ, không chút giấu diếm sát khí của mình.

Áo Mạt: “Để các tộc nhân của ta dùng lao động trả lại nợ nần là có ý gì? Cậu muốn biến tộc nhân bọn ta thành nô lệ?”

“Không, tôi nghĩ bà ở cùng bọn Tạp Đế lâu như vậy, hẳn là biết rõ phương pháp làm việc của Cửu Nguyên, Cửu Nguyên chúng tôi không có nô lệ, cũng không cần nô lệ.”

Áo Mạt thầm thở phào một hơi.

Nghiêm Mặc: “Cửu Nguyên cho hai tộc các người nơi ở và sự bảo vệ, các người phải trả lại cái giá tương ứng. Cho nên, các người gây rối ở Cửu Nguyên, mang đến phiền phức lớn cho đời sống sinh hoạt và phát triển của con dân Cửu Nguyên, thì các người cũng phải trả cái giá tương ứng. Trong lúc trả nợ, chúng tôi sẽ không hạn chế tự do của hai tộc các người, các người chỉ cần dựa theo chỉ định và thời gian mà chúng tôi yêu cầu, hoàn thành việc chúng tôi bảo các người làm.”

“Nếu không làm được?”

“Nếu không làm được, vì để lấy lại của tổn thất của mình, chúng tôi sẽ xem tộc nhân các người như nô lệ mà trao đổi với tộc khác, đưa người khác về thay các người lao động, rồi cho bọn họ thân phận tự do.”

“Thế thì có khác gì bắt bọn ta làm nô lệ cho các cậu?” Tổ vu Áo Mạt cười khổ.

“Khác nhau lớn.” Nghiêm Mặc kiên nhẫn nói: “Đầu tiên, ngoại trừ trả nợ, thành quả các người săn thú, gieo trồng hoặc những thứ khác đều là của các người. Thứ hai, không có ai dùng roi quất các người cả, chỉ có người đi kiểm tra thành quả lao động, cũng chính là công việc trả nợ của các người, chỉ cần đạt chất lượng đủ điều kiện thì không ai quản các người cả. Thứ ba, các người sẽ không bị tách ra, vẫn có thể sống cùng bộ lạc của mình, tộc trưởng và tổ vu đều cho các người giữ lại.”

Nếu nói trước kia tổ vu Áo Mạt cảm thấy cuộc đời là bóng đen u ám, thì lúc này bà bắt đầu hoài nghi những gì tên tư tế thiếu niên nói, là thật hay giả, nếu theo như những gì hắn nói, vậy việc tộc Tế Tổ sống ở chỗ này, sau đó giao dịch với Cửu Nguyên thì có gì khác nhau? Chẳng qua bọn họ phải làm việc để trả nợ cho đối phương trong một khoảng thời gian, nhưng chỉ như thế, mức độ tự do cũng đã rất lớn.

Cho nên tổ vu Áo Mạt nhịn không được run giọng hỏi: “Bọn ta phải làm bao nhiêu việc?”

“Không nhiều lắm, tương đương với mỗi một người trong các người muốn xây ba căn nhà.”

Tổ vu Áo Mạt không suy nghĩ kỹ, lập tức vui mừng nói: “Thật sao?”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Nếu bà đồng ý, thì từng người chúng ta lấy danh nghĩa tổ tiên và thần linh thề ra trước mặt các tộc nhân ở đây.”

Các người lùn không chần chừ nữa, đây đã là lựa chọn tốt nhất trước mắt bọn họ, nếu những gì Nghiêm Mặc nói là sự thật.

Bốn người Áo Mạt, Tạp Đế, Lạc Kiền và Lãng Lãng, cả Nghiêm Mặc cùng lấy danh nghĩa tổ tiên và Tổ Thần ra thề trước mặt tộc Mạc Mạc, tộc Lạc Lạc, người Cửu Nguyên và người cá.

Chuyện này đến đây xem như đã được giải quyết, nhưng người Cửu Nguyên không vui lắm, họ cứ cảm thấy Mặc đại nhân quá nương tay với lũ người lùn.

Nhóm người cá cũng không thích cách làm của tư tế Cửu Nguyên lần này cho lắm, không có quản chế, không có ép buộc, không có đe dọa, thì lũ người lùn đã từng nếm qua vị ngọt của sự phản bội làm sao có thể cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn làm việc cho Cửu Nguyên?

Có thể nói rất nhiều người đều không rõ tại sao Nghiêm Mặc lại làm như vậy, bao gồm cả Nguyên Chiến là người gần với hắn nhất cũng có chút không thể hiểu rõ, bởi vì cậu tư tế thiếu niên thậm chí còn không để bụng việc đám người lùn này nhân cơ hội này trốn khỏi Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc thì lười giải thích, hắn cũng không thể kể cho người khác nghe các quốc gia và dân tộc ở thế giới cũ của hắn từng làm chuyện như vậy rất nhiều, cũng không thể nói với bọn Nguyên Chiến rằng, vì người lùn chưa giết một người Cửu Nguyên nào, nên hắn cũng không thể quá mức tàn nhẫn với bọn họ. Đây là kinh nghiệm hắn rút ra được sau vài lần trừng phạt nhẹ khi ra tay xử lý bốn người lùn.

Cơ mà, người khác có thể cho qua, nhưng Nguyên Chiến thì không. Hắn muốn biết, thì nhất định phải biết.

Nghiêm Mặc bị Nguyên Chiến quấn lấy làm phiền, đành phải nói với hắn: “Hơn ba trăm người muốn sống yên ổn trên mảnh đất này là hoàn toàn không có khả năng, chúng ta cần giao dịch và giao lưu. Người cá, người lùn, sau này sẽ là bộ lạc Nguyên Tế, bao gồm cả tộc Cách Lan Mã bây giờ đang cắm lều trước cửa nhà chúng ta, dân cư sống trên mảnh đất này càng nhiều thì càng tốt, bởi vì chỉ có như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn mảnh đất này mới có sức sống.”

“Bọn họ cũng có thể trở thành kẻ địch.”

“Nhưng bọn họ cũng sẽ mang đến vô vàn cơ hội, hơn nữa, dưới tình huống cảnh giác lẫn nhau sẽ tạo nên sự cân bằng vi diệu. Chúng ta có hàng xóm mạnh, có uy hiếp đến từ rừng rậm, không lâu sau này sẽ còn rất nhiều kẻ gây bất lợi cho chúng ta, hoàn cảnh không cho phép chúng ta chậm rãi phát triển nữa, tôi không muốn đánh nhau với đám người lùn, không phải vì chúng ta không đánh lại, mà vì bạn đồng minh đáng tin cậy của chúng ta bây giờ quá ít, thực lực bản thân cũng quá yếu.”

Nghiêm Mặc đi đến bên cửa sổ của trạm gác cổng thành, chỉ về phía con sông lớn xa xa: “Bây giờ mới được bao nhiêu ngày? Bên ngoài đã tới không dưới hai ngàn người lùn. Anh nói cho tôi biết, điều đó chứng tỏ cái gì?”

“Đám quái vật trong rừng nhiều hơn số người lùn, vũ lực cũng mạnh hơn người lùn.” Nói đến chiến sự, Nguyên Chiến luôn có sự phán đoán nhạy bén và chính xác.

“Không sai! Vậy anh nghĩ đám quái vật đó sẽ trốn mãi trong rừng không ra ngoài sao?”

“Cậu muốn để người lùn trở thành hàng phòng thủ thứ nhất của chúng ta?” Nguyên Chiến cười đầy châm chọc: “Cậu đừng đặt hy vọng vào chúng, đám lùn đó nói không chừng vừa thấy tụi quái vật đã vắt giò lên cổ bỏ chạy rồi.”

“Nếu bọn họ không nỡ chạy thì sao? Nếu chúng ta chi viện cho bọn họ một chút vũ lực nhất định? Hơn nữa nói với bọn họ rằng, chúng ta có thể giúp bọn họ lấy lại khu rừng thì sao?”

Nguyên Chiến cứ cảm thấy cách lợi dụng đám người lùn của Nghiêm Mặc không đáng tin chút nào.

Nghiêm Mặc cũng rất bất đắc dĩ, nếu có thể lựa chọn, nếu có đồng minh tốt hơn, hắn cũng không muốn chọn cái chủng tộc này làm hàng xóm đâu, thứ người gì mà không có lòng biết ơn, sức chiến đấu thì chẳng mạnh, lại còn có tiền án phản bội nữa chứ, nhưng hắn luôn có một loại dự cảm —— rất có thể Cửu Nguyên sắp bị cuốn vào một trận mưa rền gió dữ đáng sợ.

Bị loại dự cảm này thúc đẩy, hắn không thể xử lý triệt để hoặc chậm rãi thu phục đám người lùn, hắn phải mau chóng chuẩn bị sẵn sàng.

Nguyên Chiến không biết do cảm nhận được phần bất an nôn nóng này của Nghiêm Mặc, hay do chính mình cũng có dự cảm, mà ngày thường khi huấn luyện chiến sĩ và tự huấn luyện lại càng thêm dốc sức, còn xung phong ôm đồm việc giám sát người lùn xây ngoại thành.

Mà phần dự cảm bất an của Nghiêm Mặc rất nhanh đã trở thành sự thật, có điều trước lúc đó, Cửu Nguyên luôn duy trì trạng thái vững vàng có chút kỳ quái.

Người Cửu Nguyên vội vàng trữ thức ăn vào lúc cuối hạ đầu thu, đồng thời còn chế tác một lượng lớn vũ khí.

Các người lùn vừa vội vàng xây thành trả nợ, vừa vội vàng săn bắt hái lượm.

Đám người lùn ở ngoại sông đào có một số di cư đến nơi xa hơn, một số khác thì ở lại bờ sông, những người lùn này thử liên hệ với hai tộc người lùn trong Cửu Nguyên, thân thiết tỏ ý muốn qua sông vào thành. Điều này khiến tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc cảm thấy ưu việt khó nói thành lời, đồng thời cũng sợ những tộc Tế Tổ đó biết được thân phận kẻ mắc nợ của bọn họ, liền nghĩ biện pháp cự tuyệt.

Thật ra Lạc Kiền muốn liên hợp những người lùn bên ngoài lại cùng nhau cướp thành Cửu Nguyên một lần nữa, nhưng lần này tổ vu Áo Mạt trực tiếp dùng quyền trượng đập gã một trận.

Tổ vu Áo Mạt chỉ vứt cho Lạc Kiền và đám người lùn nóng lòng muốn thử khác một câu: “Khi nào chúng ta có chiến sĩ thần huyết cấp năm, thì các người hẵng nói đến chuyện cướp lấy Cửu Nguyên, còn không, ngoan ngoãn lại cho ta! Dư sức quá thì đi kiếm đồ ăn về nhiều một chút, hoặc đi đổi muối đỏ đi, mùa đông sắp tới, các người muốn tộc nhân chết đói à?”

Người Cách Lan Mã cũng chiếm một miếng đất để ở, bọn họ và người Cửu Nguyên qua lại khá nhiều, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai trong số họ muốn gia nhập Cửu Nguyên.

Bởi vì thủ lĩnh và tư tế không cấm hai bên qua lại, khi người Cửu Nguyên và các người lùn ở chung, có lẽ người lớn vẫn chưa thể hạ mặt mũi để nói chuyện với nhau, nhưng bọn nhỏ thì lại rất dễ, đặc biệt là khi Nghiêm Mặc cho phép con nít của đám người lùn tới nghe hắn giảng bài.

“Mặc đại nhân, Mặc đại nhân! Diệp Tinh bị rắn Hắc Tuyến cắn!” Mấy đứa nhỏ không thèm để ý là còn trong giờ học hay đã tan học, hô to gọi nhỏ xông vào lớp.

Nghiêm Mặc đang giảng bài và lũ trẻ trong lớp cùng nhìn về phía mấy tên quỷ con lanh chanh này.

Nhưng mấy tên quỷ con đó lại như không có cảm nhận được bầu không khí bài xích và khó chịu ở đây, chỉ nôn nóng kêu không ngừng: “Mặc đại nhân, mau đi xem Diệp Tinh một chút đi, cậu ấy sắp đau chết rồi!”

Nghiêm Mặc đen mặt, đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế. “Chẳng phải anh đã cảnh cáo với những người tiến vào khu trồng thổ nguyên, trước khi vào phải bôi phấn Hùng Hoàng à?” (Khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc)

“A? Vâng ạ.”

“Còn nữa, rắn Hắc Tuyến cắn người sẽ không chết, cùng lắm thì đau một ngày một đêm là hết, anh đã phối thuốc, đưa phương thuốc cho lão Vu và Thảo Đinh rồi, mấy đứa đưa Diệp Tinh đến phòng khám đi.”

“Nhưng mà…”

“Còn không mau đi!” Nghiêm Mặc nhịn không được sầm mặt lại.

“Dạ!” Mấy tên quỷ con lúc này mới biết sợ, đồng thanh đáp một tiếng, rồi chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

Nghiêm Mặc xoa xoa trán, tới khi nào hắn mới có thể bồi dưỡng ra được một nhóm tiếp nhận công tác dạy học của hắn chứ? Không biết có phải vì được gặp hắn thường xuyên, rồi lại được nghe hắn giảng bài hay không? Mà tụi nít ranh trong bộ lạc không còn sợ hắn nữa, có chuyện gì cũng chạy tới tìm hắn, phiền chết đi được.

Tuy rằng tụi nó rất hiếu học, rất chăm chỉ, cũng rất nghe lời, nhưng mà… Hắn vẫn rất phiền!

Lạy thần, hắn chỉ muốn làm một nhà nghiên cứu, làm chưởng quầy rảnh tay, sao lại khó như thế?

Nghiêm Mặc đập bàn một cái, dọa cho bọn nít ranh trong lớp hoảng sợ, còn tưởng tư tế đại nhân tức giận.

“Cách Cách, Đức Đức, các cậu còn muốn đứng ngoài cửa bao lâu? Đi vào cho tôi!”

“Mặc đại nhân…” Cách Cách có chút ngượng ngùng, Đức Đức phía sau đẩy hắn một cái, hai người ôm một phiến đá nhích nhích vào phòng học, phía sau hai người còn có mấy tên quỷ lùn con trước kia thường tới lớp của Nghiêm Mặc.

“Ra đằng sau ngồi.” Nghiêm Mặc nhìn đám người lùn rụt rè đi ra sau cùng tìm một chỗ ngồi xuống, mấy đứa nhỏ khác làm mặt quỷ với tụi nó, không rõ có phải do ghét hay không, lúc này hắn mới tiếp tục bài giảng: “Vừa rồi nhắc tới quả thổ nguyên, vậy hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu xem quả thổ nguyên rốt cuộc là gì, có lợi gì với chúng ta, cùng phương pháp trồng trọt cũng như cách ăn nó và các loại trái cây khác.”

Khi Nghiêm Mặc giảng bài, Nguyên Chiến vốn hẳn là đang huấn luyện cho các chiến sĩ nay lại đứng ở khu trồng thổ nguyên nhíu chặt mày.

“Chuyện gì đây? Tôi nhớ rõ thứ quả này hai ngày nay đã có thể thu hoạch rồi mà!” Hắn bị tư tế của mình bắt cứ ba ngày thì phải tới đây luyện tập một lần, thúc đẩy khu trồng quả thổ nguyên sinh trưởng để trong khoảng thời gian ngắn chúng có thể kết trái.

Mấy ngày nay đã có thể thu hoạch được rồi, Nghiêm Mặc đã nói với hắn không biết bao nhiêu lần, rằng Mặc muốn nghiên cứu hai mươi phương pháp ăn quả thổ nguyên vân vân, làm hắn cũng mong chờ theo, nhưng bây giờ…!

Ô Thần phụ trách trông coi khu trồng thổ nguyên bị uy áp của chiến sĩ cấp năm dọa sợ, thân thể run lên nhè nhẹ, nhưng nó vẫn cố gắng chịu đựng, bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay con với Diệp Tinh và Tát Vũ, mỗi người dẫn một đội thay phiên trông coi khu gieo trồng, tụi con có thể chắc chắn rằng không có ai tới hái trộm cả.”

“Buổi tối cũng không có ai?”

“Không có, cả tối tụi con cũng ngủ ở nơi này!”

“Vậy trái đâu hết rồi? Nhóc định nói với tôi, là chúng nó tự mình chui vào đất hả?”

Tát Vũ đứng một bên cúi đầu, sợ tới mức không dám nói gì.

Ô Thần mặt mũi trắng bệch, nhưng nó vẫn rất kiên cường, ăn ngay nói thật: “Con không biết. Tối hôm qua là Diệp Tinh phụ trách dẫn đội trông coi, buổi sáng cậu ấy phát hiện mấy trái thổ nguyên đã chín không thấy đâu nữa, cả phấn Hùng Hoàng cũng quên bôi, trực tiếp vọt vào trong rừng, nhưng mà… cậu ấy không phát hiện cái gì hết.”

“Chuyện này tạm thời đừng nói cho Mặc biết, từ giờ trở đi mấy đứa nhóc tụi bây bảo vệ cho kỹ số quả còn dư, nếu lại biến mất…”

“Dạ! Tụi con sẽ canh kỹ số quả còn dư, đảm bảo không thiếu một trái!” Tụi Ô Thần và Tát Vũ ưỡn ngực lớn tiếng đáp.

Nguyên Chiến gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ tới điều gì, biến sắc nói: “Bảo Tát Vũ canh ở đây, nhóc đi với tôi tới chỗ ruộng bông!”

Ô Thần nghe thấy hai chữ ‘ruộng bông’, liền cả kinh: “Chẳng lẽ bông cũng…”

“Không biết, đi xem đã hẵng nói.” Nguyên Chiến xoay người đi, quả thổ nguyên và bông là hai loại thực vật chủ yếu mà Mặc bảo hắn thúc đẩy tăng trưởng, chúng cũng là hai loại mà Mặc chú trọng nhất, giai đoạn trước khi gieo trồng đã phí không biết bao nhiêu tâm huyết. Nhưng bây giờ một loại trong đó sau khi kết quả lại đột nhiên biến mất, còn loại khác thì sao?

Cũng may, khi bọn hắn chạy tới ruộng bông, phát hiện mấy quả bông vẫn còn khỏe mạnh.

“Ầm ầm ầm ——!” Tiếng sấm nặng nề vang dội trên đỉnh đầu.

Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn trời, theo như lời người cá nói, cuối hạ sẽ mưa một trận to, mùa thu ngắn ngủi liền đến, sau đó chính là mùa đông dài dằng dặc.

Hy vọng trận mưa to này không khiến mấy cái cây vừa mới kết quả bị hư, Nguyên Chiến có chút lo lắng nhìn về phía ruộng bông.

Sấm chớp giật ầm ầm trên trời, rõ ràng đang là giữa trưa, mà âm u như chạng vạng.



“Đại Trạch nói, anh tìm tôi có việc?” Nghiêm Mặc đi ra từ lớp học, dẫn theo hai hộ vệ đến bờ nội sông đào.

Lạp Mông chưa nói gì mà đã thở dài trước.

Nghiêm Mặc khoanh tay nhìn anh.

“Tôi thật sự không chịu nổi nữa, Mặc đại nhân, Đại Vu bọn tôi muốn gặp cậu.”

Nghiêm Mặc cạn lời ngẩng đầu nhìn không trung: “Vào thời tiết như thế này?”

Lạp Mông gật đầu. Các người cá thích thời tiết bão táp, mưa càng lớn bọn họ càng thích, Đại Vu bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ, anh không nói cho Nghiêm Mặc biết, Đại Vu còn bảo rằng thời tiết như vậy rất thích hợp để đè cơ thể mềm mại của nhân loại xuống dưới thân làm tình.

“Tôi rất vinh hạnh, có điều tôi biết bơi nhưng không bơi xuống sâu nổi, càng đừng nói tới việc xuống đáy hồ Thanh Uyên gặp Đại Vu các anh.”

“Đương nhiên không phải gặp ở đáy hồ Thanh Uyên, mà là trên một hòn đảo, nếu cậu đồng ý, bây giờ tôi có thể đưa cậu qua ngay, nếu cậu không thích bong bóng cá, thì có thể sử dụng bè gỗ.”

“Tôi phải báo cho thủ lĩnh của tôi, anh biết đó, làm tư tế Cửu Nguyên, tôi không thể tùy tiện rời khỏi bộ lạc.”

“Cậu có thể nói với anh ta, có điều…” Lạp Mông ra vẻ rất xin lỗi và cố gắng hết sức nói: “Đại Vu bọn tôi không muốn gặp anh ta, ngài ấy chỉ muốn gặp cậu.”

Nghiêm Mặc thầm cảm thấy kỳ quái, vì sao Đại Vu tộc Người Cá lại đột nhiên muốn gặp hắn? Hơn nữa nghe giọng điệu Lạp Mông, có vẻ đối phương đã muốn gặp hắn từ rất sớm, nhưng lại bị Lạp Mông kéo dài tới tận bây giờ? Hơn nữa vẻ mặt lúc Lạp Mông nhắc tới vị Đại Vu kia còn có chút vi diệu… trong chuyện này có nội tình gì mà hắn nên biết, nhưng hắn lại không biết đúng không?

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng ưng kêu vang, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

“Ầm ——!”

“Kiệt ——!” Mặc, ta đã về rồi nè!

“Xẹt ——!” Một tia chớp cắt qua bầu trời, trong tích tắc chiếu sáng ra bóng chim đang bay nhanh thoăn thoắt.

Mới vừa rồi chỉ là một bóng chim to bằng cánh tay, lại sau một tiếng sấm, nó đã bay đến trên tường thành Cửu Nguyên.

“Xẹt xẹt ——!” Lại một tia chớp cắt ngang qua, rọi sáng bầu trời, làm thân thể khổng lồ với khí thế uy phong lẫm liệt của Côn Bằng hiện ra, cho dù con Côn Bằng mặt người này chỉ mới là con non, nhưng kích thước thân thể nó đã sớm vượt qua đại đa số các loài chim khác.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu phất tay, Cửu Phong đã về, người của bộ lạc Nguyên Tế sẽ không còn xa!
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc