Tập Nhã bật khóc, sự sợ hãi, không cam lòng, cùng lưu luyến sinh mạng này, tất cả hóa thành một đống hỗn độn theo nước mắt mà chảy ra.
Sau đó một thân ảnh xuất hiện, anh giống như trời cao nghe thấy tiếng lòng của cô mà phái xuống một vị cứu tinh, giúp cô vượt qua một cửa chết, người nọ hiển nhiên không phải người bình thường, trong gang tấc chắn trước mặt cô nắm lấy lưỡi dao, con dao làm từ xương cốt của quái thú bậc hai vậy mà không thể làm anh bị thương, ngược lại còn bị anh bóp vụn trong tay.
“Ồ! Đội trưởng của chúng ta hiếm khi để tâm đến những chuyện thế này, không phải đã nhìn trúng nha đầu của người khác rồi chứ? Khẩu vị cũng thật lạ, không hổ danh là đội trưởng.” Người đàn ông lớn tuổi nhất trong năm người còn lại thấp giọng trêu chọc đội trưởng của mình.
“Lão Ngụy, hay là anh nói lớn đi, để đội trưởng nghe cho rõ, anh ấy nhất định bắt anh làm “người dọn dẹp” cả tuần.”
Ngụy Chính Thanh liếc mắt nhìn cậu thanh niên đang nói chuyện, bản thân cũng không dám làm gì, đội trưởng của họ có tiếng là keo kiệt.
“Cũng chỉ là một tên dị năng giả bậc nhất, cút!” Lúc này, đội trưởng keo kiệt Mâu Hành đã thành công đá văng Lại Sơn, khiến hắn giữ khoảng cách an toàn với Tập Nhã.
“Tôi…” Lại Sơn thấy bản thân đụng phải một tên râu ria, vừa định nói tên đội trưởng của mình thì cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nhất là khi vừa nhìn thấy năm tên theo sau, liền lập tức nhớ ra người kia là ai, chính là đại nhân vật đã cứu sống mười đội quân trong căn cứ bọn họ!
Tuy rằng Lại Sơn có cấp bậc thấp, không thể so cùng đám người Mâu Hành, nhưng hắn ta cũng đã tham gia vào chiến dịch bi thảm trước đó, hắn đã tận mắt nhìn thấy hai trong số sáu người kia đã ra tay, chặn lại hầu hết bọn thây ma đang tấn công họ.
“Tôi tôi tôi… Tôi đi! Tôi lập tức đi!” Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của đám người phía sau, hắn liền sợ hãi nhanh chóng rời đi.
Sau khi xác định không còn mối đe dọa từ Lại Sơn, Tập Nhã cả người đổ sụp xuống đất.
“Cô gái, cho tôi hỏi, mặt dây chuyền trên cổ có phải là của cô không?” Mâu Hành miệng hỏi cô, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình giọt nước đeo trên cổ Tập Nhã.
Lúc này Tập Nhã mới nhận ra dây chuyền chị gái tặng cô, trong lúc bỏ chạy đã rơi ra khỏi cổ áo.
“Cái này…” Ngay khi Tập Nhã định nói, liền nghe được tiếng gọi đầy lo lắng.
“Nhã Nhã!”
Tập Lam chạy tới ôm lấy Tập Nhã, lo lắng hỏi: “Nhã Nhã em không sao chứ? Bị thương ở đâu? Nghe dì Lưu nói em sáng sớm đã cùng Lại Sơn đi ra ngoài, đến giờ vẫn không thấy trở về, chị thấy lo nên đã chạy đến đây tìm em, tại sao lúc không có chị bên cạnh em lại trở thành bộ dạng thế này rồi…” Tập Lam nhìn thấy Tập Nhã trên người đều là thương tích, đau lòng ôm lấy em gái bật khóc, bản thân cô đã từng bị qua vô số tổn thương so với thế này càng đau đớn hơn, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ khóc, bây giờ nhìn Tập Nhã như vậy trong lòng lại đau gấp vạn lần.
“ŧıểυ Lam……”
Cái tên từ lâu đã không được nghe thấy, Tập Lam ngạc nhiên ngừng khóc, quay đầu nhìn về phía sau, vừa nhìn thấy đã khiến Tập Lam lập tức ngây người, trong đáy mắt tựa hồ như không thể chịu nổi sự kinh ngạc này, nước mắt cứ thế lại rơi xuống.
“Đã lâu không gặp.” Mâu Hành mỉm cười chào hỏi.
“Oa, không phải là nụ cười thường thấy, có tình huống a!” Đám người phía sau lại bắt đầu nhỏ tiếng hóng hớt.
“Đúng vây, đã lâu không gặp, chắc là cũng mười năm rồi.” Tập Lam đỡ Tập Nhã đứng lên, có chút ngượng ngùng lau đi nước mắt, cô cười cười nói.
“Chắc là anh đã cứu Nhã Nhã, cảm ơn anh!”
“Là điều nên làm.”
“Đến chỗ của em ngồi một lát đi, hiếm khi chúng ta có dịp gặp nhau, biết đâu sau này lại không còn cơ hội.”
“Được thôi.”
Tập Lam dẫn Tập Nhã cùng Mâu Hành đi trước, bỏ lại đám thanh niên còn đang mơ hồ hóng chuyện.
“Có mờ ám!”
“Có tình huống!”
“Có bát quái!”
Năm vị đại lão gia lẩm bẩm sau lưng họ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo sau ba người bước vào tòa nhà hai tầng.
Tập Lam mời bọn họ ngồi xuống sau đó đi pha trà, đây là tư vật dùng để chiêu đãi các vị khách quý.
Lần cuối cùng Tập Nhã nhìn thấy chị gái mang nó ra là khi có một vị khách đến từ khu A.
Hai người đã hàn thuyên rất nhiều, nhưng họ chỉ nói về quá khứ, thỉnh thoảng đề cập một ít đến hiện tại, từ đây có thể biết hai người họ trước kia là bạn học cấp ba cũng là người yêu của nhau, chuyện này đối với những người khác có chút kinh ngạc, nhưng chính chủ thì lại nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
“Các anh đến căn cứ ở thành phố Y này, chắc là chỉ đi ngang qua thôi phải không, nếu còn chưa tìm được chỗ để nghỉ ngơi thì có thể ở tạm lại nhà của em, phòng có rất nhiều, mỗi người một phòng cũng không thành vấn đề, em đây không có tư vật gì quý giá, chi bằng để các anh ở lại xem như tạ ơn mọi người đã cứu Nhã Nhã đi.” Tập Lam ngỏ ý mời.
“Vậy thì làm phiền đến em rồi.” Mâu Hành liếc nhìn Tập Lam, cô cười dịu dàng chờ đợi câu trả lời của anh, Mâu Hành cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa ra quyết định.
“Đội trưởng Mâu! Sao anh lại ở đây?" Dương Khiêm vừa đi vào, nhìn thấy nhóm của Mâu Hành trong nhà, có chút sững sờ ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hỏi.
“Đội trưởng Dương.”
"Mâu Hành là bạn cũ của em.Hôm nay tình cờ gặp được, em mời bọn họ đến nghỉ tạm ở đây tối nay.” Tập Lam đi tới giải thích.
“Vậy thì tốt quá! Lúc trước gặp nhau có chút gấp gáp, hôm nay để tôi giới thiệu một chút. Tôi là Dương Khiêm, đội trưởng đội dị năng giả của căn cứ ở đây, Tập Lam, là một thành viên trong đội của chúng tôi. Đội trưởng Mâu, anh đừng khách sáo, nếu đã là bạn của Tập Lam cũng chính là bạn của Dương Khiêm tôi đây.”
Tập Lam cười không nói, người ở đây đều là phàm nhân, cô gái thoạt nhìn chẳng có tí dị năng gì bỗng chốc được vào đội dị năng giả, câu trả lời thực quá rõ ràng rồi.
Bởi vì Dương Khiêm giới thiệu, mọi người vì vậy cũng lần lượt nói qua về bản thân.
Cũng bởi vì Dương Khiêm đến nên bầu không khí không được thoải mái như trước, dường như có chút khách sáo, Tập Lam nhờ Dương Khiêm tiếp khách, cô đứng dậy đưa Tập Nhã lên lầu xử lý vết thương, cũng như muốn hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay.
“Xử lý vết thương trước.” Hai chị em vào phòng của Tập Lam, cô nói Tập Nhã ngồi xuống giường, bản thân đi đến tủ lấy hộp sơ cứu, đây cũng là một trong những vật tư quý giá nhất.
“Chị à, không có gì xảy ra, đây đều là vết thương nhỏ…” Tập Nhã muốn ngăn chị gái dùng vật tư y tế để chữa trị cho mình, lại bị Tập Lam cất giọng cắt ngang.
“Là Lại Sơn làm đúng không?” Tập Lam nhẹ nhàng lau rửa, sát trùng vết thương sau đó bắt đầu bôi thuốc, cô lên tiếng trực tiếp khẳng định, giọng nói so với thường ngày lạnh hơn tám độ.
Sau khi xử lý vết thương nặng nhất trên người Tập Nhã, Tập Lam nhìn dấu tay trên hai má sưng đỏ của em gái, đáy mắt bỗng chốc sắc lạnh, đáng lẽ cô phải đưa ra quyết định từ lâu.
“Nhã Nhã, ngày mai em cùng với đội Mâu Hành lập tức rời đi.”
“Chị à!” Tập Nhã hét lên sợ hãi, gắt gao ôm chặt lấy Tập Lam sợ chị ấy trong chốc lát liền bỏ mình mà đi.
“Em cũng đã lớn, đã đến lúc phải rời khỏi chị rồi, chị đây không thể bảo vệ em cả đời được.” Tập Lam tàn nhẫn tách tay em gái ra khỏi người mình.
“Chị ơi…” Tập Nhã trong đáy mắt chỉ còn lại sự sợ hãi.