Đỗ Thịnh Long ở đất Thuận Thiên này cũng có thể nói là một tài tử trứ danh, ai ngờ Kỷ Thiếu Hoài vừa lên kinh, sự nổi bật của hắn cũng bị lu mờ luôn. Tuy rằng bởi vì hắn và Kỷ Thiếu Hoài qua lại thân thiết nên được xưng là Tuyệt Đại Song Thiếu, nhưng trời biết trong lòng hắn có bao nhiêu đố kỵ với y. Vốn là thiên chi kiêu tử, vậy mà lại bị ép phải cùng tề danh với một ŧıểυ thị bình dân, càng đừng nói khi mọi người nhắc đến song thiếu thì đều sẽ nhắc tới Kỷ Thiếu Hoài trước tiên.
Kỷ Thiếu Hoài à, người này xuất thân từ nơi thôn quê miền núi, bởi vì căn cốt cực tốt nên bị phu nhân của cốc chủ Thần Dược Cốc nhìn trúng, lấy cái giá năm mươi lượng bạc mà mua y về Hoàn Hồn Dược Cốc làm đệ tử. Khi đó y vẫn còn ngây thơ mờ mịt, cốc chủ phu nhân Thần Dược Cốc đích thân dạy y đọc viết chữ nghĩa, cũng từ đó về sau y liền lọt vào trong thư phòng vàng son. Cốc chủ phu nhân rất thương yêu y, thế nên cũng không buộc y cả ngày luyện võ luyện dược như các sư huynh đệ khác. Cũng vì thế mà các sư huynh đệ kia nhìn y chướng mắt, rất thích ức hiếp y.
Chỉ cần hôm nay y trở thành Trạng Nguyên, là có thể bịt miệng các sư huynh đệ kia, chứng minh cho bọn họ thấy y xứng với sư muội rồi!
-----
Hiểu Thu: Ta nói đó là uyên ương, các ngươi có tin không?
Thiếu Hoài: Cư nhiên là uyên ương sao?????
"Tất nhiên là căng thẳng rồi, đã đến bước này rồi, ai mà không quan tâm đến kết quả chứ?" Kỷ Thiếu Hoài nói thẳng thắn, Đỗ Thịnh Long nghe xong thấy khó chịu.
Nói như vậy thì giống như hắn giả vờ, cố tỏ ra không quan tâm vậy!
Đỗ Thịnh Long thực sự rất quan tâm, hắn chỉ nghĩ đến việc có thể vượt qua Kỷ Thiếu Hoài một lần, giọng điệu của hắn vô thức trở nên chua ngoa, "Thiếu Hoài đẹp trai, thế nào cũng sẽ có một vị trí thám hoa lang." Lời này nghe có vẻ như đang khen ngợi, nhưng nội dung thì lại không khiến người ta thích thú, Kỷ Thiếu Hoài không nói gì, trong bụng hắn như có bươm bướm đang đập cánh, nói thêm một câu nữa cũng thấy khó chịu, loại lời chua ngoa này, hắn không tiếp.
Đỗ Thịnh Long còn muốn nói thêm vài câu, nhưng những vị quan mặc áo đỏ thẫm tay cầm giấy vàng niêm phong đi ngang qua, sự chú ý của hắn hoàn toàn bị tờ giấy vàng kia thu hút.
Khoa thi của Tĩnh quốc được công bố, sẽ bắt đầu dán từ tam giáp, dán xong tam giáp sẽ dán nhị giáp, bảng nhất giáp bắt đầu dán từ vị trí thứ sáu, mỗi khi dán một tên, sẽ có hoạt động xướng tên, thắp đèn đốt nến để khích lệ tinh thần của quần chúng, cũng khiến các sĩ tử tràn đầy hy vọng, điện thí cơ bản sẽ không vô cớ loại bỏ sĩ tử, nhưng thứ hạng lại ảnh hưởng trực tiếp đến việc ban chức, cho nên mọi người vẫn vô cùng mong đợi.
Mỗi khi công bố một tên, đều phải sao chép lên giấy vàng, bảng nhất giáp thậm chí còn được viết trực tiếp lên giấy dát vàng. Tên đã viết xong phải mời chủ khảo xem xét đối chiếu, sau đó dán niêm phong màu đỏ, cuối cùng mới công bố trước mặt mọi người, dán lên bức tường cao để mọi người chiêm ngưỡng, thực sự là đề danh bảng vàng.
Bảng nhị giáp tam giáp được dán lên, có người mừng đến phát khóc, cũng có người thất vọng, bảng nhất giáp chỉ có sáu người, khi bắt đầu dán từ vị trí thứ sáu, xung quanh tiếng người huyên náo, đây là chuyện mà bách tính Tĩnh quốc bàn tán nhiều nhất, những người kể chuyện đã ngóng cổ chờ đợi, chờ viết ra những câu chuyện đặc sắc, kể cho mọi người nghe ở tửu lâu.
Đứng thứ sáu là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng người gầy gò, tướng mạo bình thường, gia đinh nhà họ La vừa nhìn thấy thứ hạng của hắn, lập tức có động tĩnh, nhà họ La ở Thuận Thiên là một trong mười thương gia hàng đầu, có lẽ đã xem mắt thanh niên này rồi, gia đinh cường tráng kia không nói nhiều, vác người lên vai, vác đi luôn, những người dân xung quanh ồn ào, tình tiết này thêm phần náo nhiệt và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.