Kỷ Thiếu Hoài sửng sốt.
Bắc Diên rất ít khi chủ động hỏi chuyện của hắn, thường thì hắn nói, nàng nghe.
Trong lòng hắn bất an, tự nhiên không để ý thấy, mỹ nhân sau bức màn đỏ luôn lắng tai nghe, nghe rất thích thú, thậm chí còn khẽ cười thành tiếng.
Hai thế giới không thể giao nhau đột nhiên hợp lại làm một, Kỷ Thiếu Hoài bị mắc kẹt trong đó, tiến thoái lưỡng nan: "Nhà có chút chuyện, Kỷ mỗ xin cáo từ trước." Kỷ Thiếu Hoài chắp tay về phía bức màn đỏ, thậm chí không dám nhìn nhiều.
"Đi đường cẩn thận." Giọng Bắc Diên gần như thì thầm, mang theo một chút hờ hững, tuy trầm hơn giọng của những cô gái bình thường một chút nhưng lại rất êm, có đủ hương vị của phụ nữ.
"Đa tạ." Kỷ Thiếu Hoài lại chắp tay, sau đó vội vã rời đi.
Cô bé đến truyền lời trợn tròn mắt, dường như không ngờ Kỷ Thiếu Hoài lại đi như vậy, Bắc Diên không nhìn rõ được ánh mắt của cô bé truyền lời nhưng nàng đoán chắc sắc mặt của cô bé không tốt.
Những đứa trẻ trong Sắc Tử Lâu chải tóc hai bên, đóng vai nha hoàn hầu hạ các cô nương, một mặt làm sức lao động, mặt khác là theo học, học hỏi từ việc làm.
Những cô bé này thật là thực dụng, bề ngoài thì ai cũng thích Kỷ Thiếu Hoài, thực ra trong lòng đều coi hắn là con heo béo chờ giết.
Kỷ Thiếu Hoài ra tay rất hào phóng, lần này cô bé này được hầu hạ hắn, chắc hẳn đã đánh bại được rất nhiều đối thủ mới giành được việc làm nhưng lại không được một đồng nào, sao mà không tức chứ?
"Làm phiền muội muội chạy một chuyến." Hàm Bích lấy một lá vàng, đưa cho cô bé, lá vàng vàng óng đến tay, trên mặt cô bé mới lộ ra vài phần ý cười.
"Ôi... không ngờ trạng nguyên lang lại sợ vợ đến thế, chạy còn nhanh hơn gió!" Trong phòng không còn nam tử nào khác, tấm lụa đỏ che chắn cũng không cần nữa, tấm vải đỏ trong suốt buông xuống, nhẹ nhàng thổi lên một trận gió thơm.
"Ê... không phải đây là chiếc khăn tay mà trạng nguyên lang yêu thích nhất sao?" Dạng Thanh nhặt chiếc khăn tay lên, dùng hai ngón tay lắc lắc, một mùi hương thơm ngát bỗng dưng bốc lên, gần như át cả mùi hương trong lư hương trong phòng.
"Đó không phải là một chiếc khăn tay bình thường đâu." Bắc Diên úp lòng bàn tay lên, đó là một bàn tay thon thả, xương ngón tay rõ ràng, mỗi ngón tay đều dài đầy đặn, thon thả vừa phải, móng tay được cắt tròn, sơn màu son, vẽ hoa hồng bằng sơn mài vàng.
Theo động tác giơ tay của Bắc Diên, một đoạn cổ tay trắng như tuyết lộ ra, trên đó là một chiếc vòng tay bằng san hô đỏ, những hạt san hô đầy đặn có màu sắc óng ánh, làm tôn lên làn da trắng nõn của cổ tay.
Đối với phụ nữ mà nói, bàn tay này hơi to nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của bàn tay, lòng bàn tay trắng nõn như được chạm khắc bằng ngọc bích, bên trong lại thấu trứ một màu hồng khỏe mạnh, chỉ cần nhìn thấy bàn tay này, có thể tưởng tượng ra chủ nhân của bàn tay này chắc chắn là một người đẹp như tiên.
Khi Bắc Diên từ từ quay đầu lại, đó là một bức tranh khiến người ta nín thở, cửa sổ mở toang, ánh sáng trời chiếu vào căn phòng ngủ có màu đỏ làm chủ đa͙σ, tạo nên một lớp màn vàng mềm mại quanh Bắc Diên, mơ hồ.
Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, một lần ngoái lại khiến thành đổ, lần ngoái lại khiến nước mất.
Ta từng cho rằng những câu thơ này chỉ là phóng đại nhưng mà hiện tại lại thấy có chút chân thực.
Truyền thuyết về Bắc Điền rất nhiều, sĩ tử sau khi gặp nàng một lần thì không muốn ăn, không muốn uống, vẽ cả trăm bức họa nhưng cũng không thể vẽ ra được một phần nghìn nhan sắc của nàng, ngay cả những hoa khôi của các lầu xanh khác khi gặp Bắc Điền thì buổi tối đều không nhịn được mà tự vẫn treo cổ, còn có người nghe nói rằng có nam nhân vì muốn gặp nàng một lần mà tán gia bại sản, bán vợ bán con, người được tân tân nhạc đa͙σ nhất chính là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất đương triều, liên tiếp đỗ sáu khoa thi, vì nàng mà xứ xứ hỗ biệt miêu đầu với thất hoàng tử.