Cảnh Hằng đã đến giai đoạn xung thứ cuối cùng, hắn liếc nhìn khuôn mặt Nguyệt Nương, trong lòng cảm thấy khó chịu, Nguyệt Nương không nghi ngờ gì là xinh đẹp nhưng lại không bằng một sợi tóc của cô nương Bắc Diên hoa khôi kia.
Hắn kéo lấy chiếc áo choàng rơi bên cạnh Nguyệt Nương, trùm lên mặt Nguyệt Nương, bắt đầu tưởng tượng đến khuôn mặt lạnh lùng của cô nương hoa khôi: "Thật sướиɠ, Bắc Diên, Bắc Diên, sớm muộn gì... cũng phải để ngươi nằm dưới thân ta mà rêи ɾỉ!"
Nguyệt Nương không được phép chọn khách nhưng suy nghĩ lại giống với Cảnh Hằng, khuôn mặt cô ta bị che lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Kỷ Thiếu Hoài.
Mặc dù Kỷ Thiếu Hoài bao trọn cô ta một đêm, giải cứu cô ta khỏi nguy nan nhưng hắn lại không hề có một chút hứng thú nào với cô ta, đêm đó hắn nằm dưới đất trải chiếu, cô ta nằm trên giường, lần đầu tiên cô ta nghiêm túc cảm thấy mình dơ bẩn.
Có phải nếu cô ta trong sạch không tì vết như Bắc Diên thì ánh mắt của thiếu niên kia sẽ dừng lại trên người cô ta không?
Trong đầu nghĩ đến thiếu niên mà mình thầm thương trộm nhớ, Nguyệt Nương lắc lư eo, một lần nữa được đưa lên cao trào, còn Cảnh Hằng cũng đạt đến điểm giới hạn, hắn rút ra dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tùy ý bắn vào người Nguyệt Nương, hắn xuất rất lâu, rất nhiều, không khí tràn ngập mùi dâm dục.
Cô nương Bắc Diên
Đầu bên kia hành lang, cầu thang có đặt một lư hương hình sư tử, hương thơm thoang thoảng, từng vòng từng vòng bay lên, hương thơm vừa mới tỏa lên lầu, là căn phòng lớn nhất của toàn bộ Chử Tử Lâu, chiếm trọn cả một tầng lầu, đó là Thiên Lai Chi Gian mà chỉ có đầu bài mới được ở.
Thiên Lai Chi Gian, muốn ở lại một đêm phải mất một trăm lượng bạc, cô nương Bắc Diên còn chưa bán đấu giá đêm đầu tiên, cho dù có cơ hội bỏ ra một trăm lượng bạc này, cũng chỉ có thể cách rèm, dưới sự giám sát của hai nha hoàn, gặp mặt cô nương Bắc Diên.
Cô nương Bắc Diên ngưỡng mộ người mạnh, nam tử chỉ cần thể hiện được kỹ nghệ siêu phàm, mới có thể khiến cô nương hoa khôi kiêu ngạo này công nhận, giành được "Ân huệ." vào Thiên Lai Chi Gian.
Còn sau khi vào Thiên Lai Chi Gian, có cơ hội được gần gũi hay không thì đều do cô nương Bắc Diên quyết định, cô nương Bắc Diên này, có thể nói là nhân vật truyền kỳ của Bình Khang phường, nàng vừa mới đến Chử Tử Lâu, đã khiến cho các quý tộc kinh thành chú ý, khiến họ vung tiền như rác vì nàng, những công tử ca cao tại thượng ngày thường, đột nhiên đều giống như con công xòe đuôi, nghĩ mọi cách để cô nương Bắc Diên nhìn thấy sự tồn tại của họ.
Cô nương Bắc Diên muốn gảy đàn, liền có người tặng đàn Phượng Cầm, cô nương Bắc Diên muốn chơi cờ, liền có người tặng bàn cờ bằng vàng, quân cờ bằng ngọc bích.
Cô nương Bắc Diên tính tình lạnh lùng, ít khi vui vẻ, có lời đồn rằng công tử ca nào nhìn thấy nụ cười của nàng sẽ được trời ban phúc, ngay cả thi cử cũng trở nên thuận lợi hơn.
Cô nương Bắc Diên xinh đẹp, có tài, khí chất cao quý, đúng là tiên nữ hạ phàm nhưng tiên nữ này cũng có hơi thở phàm trần. Tính tình cô nương Bắc Diên rất kỳ quái, thất thường, có thể vừa rồi còn tốt đẹp nhưng khoảnh khắc sau đã trở mặt đuổi người, nàng không bao giờ nể mặt bất kỳ ai, bất kể đi đứng nằm ngồi đều tùy theo ý mình, không hề ấm ức bản thân.
Ngay cả khi bán đấu giá đêm đầu tiên, nàng cũng đã tung tin, người cuối cùng do nàng định đoạt, nếu không nàng sẽ không chịu.
Theo lý mà nói, kỹ nữ có tính tình như vậy thì không thể tồn tại được nhưng Bắc Diên lại có thể khiến những người đàn ông này tâm cam tình nguyện trở thành tù nhân của nàng, nói tâm cam tình nguyện chỉ là khách sáo, loại cầu mà không được, gần mà không gần này, khiến họ theo đuổi không ngừng.
Cho nên cho dù mỗi đêm có thể chỉ nhìn Bắc Diên ngủ ở bên ngoài thì mỗi đêm những công tử cầm một trăm lượng bạc đến vẫn nhiều đến mức có thể đi hết một vòng Bình Khang phường.