Dị Giới: Ký Sự Nông Gia

Chương 51 - Việc vặt

Trước Sau

break
Trần a ma vui vẻ, về phòng liền nói cho con cả chuyện tổ yến. Trần Nghiễn cũng nhớ tới ca nhi của mình lúc có thân mình hình như cũng là nhà ngoại đưa tổ yến đến. Tuy không biết ăn cái này có hữu dụng với trẻ con không nhưng cũng không có hại. Anh nghĩ ở thôn trấn cũng không có gì tốt, không bằng về nhà nói với phu lang, bảo phu lang về nhà mẹ đẻ một chuyến, tìm chút tổ yến tốt về, anh trả tiền là được.

Tuy rằng các kiểu không vừa mắt Phương Tằng, nhưng lúc Phương Tằng về, Trần Nghiễn cũng nhiệt tình với anh hơn rất nhiều. Phương Tằng mang về không ít thuốc dưỡng thai, nói là uống đủ mười ngày là tốt nhất. Trong phòng, Trần a ma nói chuyện với Trần Mặc, ở phòng ngoài, Trần Nghiễn uống rượu với Phương Tằng.

Lưu Trang ăn cùng Trần a ma. Phương Trí Viễn cũng không đi, liền ở lại cùng ăn với cậu. Có người ngoài, Lưu Trang xấu hổ không dám vươn đũa. Phương Trí Viễn hiểu rõ khẩu vị và sở thích của Lưu Trang, hắn cũng không ngại ngùng như Lưu Trang, ngoài việc tiếp đón Trần a ma thì chính là gắp đồ ăn cho Lưu Trang.

Ăn xong cơm chiều, Trần Nghiễn và Phương Tằng đều uống hơi nhiều. Trần a ma không yên lòng để Trần Nghiễn trở về liền quyết định nghỉ ngơi ở Phương gia một đêm, sáng mai lại về trấn trên. Vì có Trần a ma chăm sóc Trần Mặc nên hôm nay Lưu Trang liền về sớm. Trần Mặc nhất định tặng Lưu Trang một cuộn vải màu hồng tím, để cậu làm quần áo cho Lưu a ma, lại cho Lưu Trang một cuộn vải màu xanh nõn, nói là vốn là năm đầu tiên vào Phương gia thì anh phải làm cho Lưu Trang một bộ quần áo nhưng giờ anh có thân mình, đành nhờ Lưu Trang tự mình làm.

Lưu Trang không muốn, Trần a ma ở bên cạnh nói giúp Trần Mặc, vừa nhét vừa dỗ mới khiến Lưu Trang nhận. Phương Trí Viễn thấy thế, biết Lưu Trang không muốn vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, nói riêng với Lưu Trang rằng bọn họ có thể tặng lễ vật cho con của Trần Mặc, không cần để ý quá.

Trần Mặc rất cảm kích Lưu a ma. Trong khoảng thời gian này ông thường xuyên làm đồ ngon sai Lưu Trang mang lại đây. Lưu Trang còn cẩn thận chăm sóc anh, trong nhà rất nhiều chuyện là do cậu làm. Cũng sắp tết, Trần Mặc biết Lưu gia chắc chắn cũng bận rộn, có thể chăm sóc anh như vậy cũng đã đủ để người cảm ơn.

Trần a ma chính nhà mình cũng giàu có, chỉ cần ca nhi của mình sống tốt, tặng vài thứ ông cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, sau này Lưu Trang cũng phải gọi ca nhi nhà mình là cữu ma, làm tốt quan hệ mới là quan trọng. Lưu gia đối tốt với ca nhi ông, ông cũng không thể làm ngơ.

Phương Trí Viễn đưa Lưu Trang về, thấy Lưu Trang nhìn vải vóc không nói lời nào, Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ nói: “Bây giờ cũng sắp tết, cữu ma chắc cũng băn khoăn việc ngươi và ma ma ngươi bận rộn vì mình nên mới tặng vải, coi như cảm ơn. Chúng ta không nhận thì không tốt lắm, sẽ làm cữu ma cảm thấy khách khí.”

Thấy Lưu Trang nhìn mình, Phương Trí Viễn cười nói: “Ngươi đối tốt với người khác là không cần báo đáp, ta biết. Nhưng người khác cũng hy vọng ngươi biết người đó nhớ lòng tốt của ngươi. Cữu ma đưa vải là hy vọng biểu đạt cảm kích của cữu ma, chứ không, cữu ma không nói một tiếng thì khác gì coi như trả giá của ngươi và ma ma là đương nhiên, lâu ngày chúng ta cũng sẽ thấy không thoải mái. Đừng bận tâm, ta đã nghĩ hộ ngươi rồi, ta làm cho đệ đệ ta một cái xe đẩy, ngươi làm cho nó một bộ quần áo không phải được sao.”

Lưu Trang nghĩ cũng đúng, cậu vốn nghĩ mình đối tốt với Trần Mặc, làm giúp anh vài việc lặt vặt, sao có thể lấy đồ của anh được, nhưng nghe Phương Trí Viễn nói, cậu mới cảm thấy đó cũng là tâm ý của người khác, sau này bọn họ sẽ thành người một nhà, không thể quá xa lạ. Trần Mặc đối tốt với cậu thì cậu đối tốt lại với Trần Mặc là được.

Ngày hôm sau, Trần Nghiễn sáng sớm liền đánh xe đi.

Đêm qua Trần Mặc đã biết a ma anh muốn ở lại mấy ngày để chăm sóc anh. Trần Mặc nghĩ đã sắp đến tết, nhà mẹ đẻ anh rất bận rộn, không thể vì mình mà làm chậm trễ việc trong nhà được. Hơn nữa, hàng năm đại ca anh cũng phải chúc tết rất nhiều người, ca ma anh cứ cuối năm là bận rộn không ngơi tay, nếu a ma anh ở lại đây thì chắc chắn ở nhà không đủ người lo liệu.

Vậy nên anh khuyên bảo nhiều lần, Trần a ma ngẫm cũng thấy đúng. Ca nhi của ông thân mình tốt, đến tháng thứ bảy thứ tám hoặc lúc ở cữ mới cần ông chăm. Còn bây giờ cứ ở Phương gia cũng không tiện, nên ông quyết định đến hai mươi chín sẽ về, trước tiên ở lại chăm Trần Mặc vài ngày.

Lúc này Trần Mặc mới đồng ý. Đồ Tết trong nhà chuẩn bị cũng đã gần đủ, Trần a ma đến đây ngoại trừ việc chăm sóc Trần Mặc thì trên cơ bản cũng không phải làm gì. Người trong thôn đến mời đi ăn tiệc giết lợn đều là Phương Tằng đi. Lợn nhà bọn họ nuôi đã giết lúc Phương Tằng thành thân, tết nhất Phương Tằng liền mua hắn một con từ một nhà trong thôn. Giết xong biếu Trần gia một nửa, còn biếu chưởng quầy Trần hai mươi cân, Lưu gia hai mươi cân, còn lại giữ lại làm thịt xông khói, lạp xưởng nhà mình ăn.

Mấy ngày nay Trần Mặc không thể ăn được đồ mặn hay tanh, anh thích ăn đồ chay, củ cải, rau xanh, đậu phụ ăn luân phiên. Phương Trí Viễn còn cùng Lưu Trang làm giá đỗ, trồng hoa tỏi non*, dùng thùng gỗ đặt trong nhà trồng rau hẹ. Trần a ma nhìn thấy còn rất ngạc nhiên, nói lúc nào về nhà cũng sẽ trồng rau hẹ, lúc có khách cũng là một món ăn ngon lại lịch sự.



Vì có Trần a ma nên Lưu Trang cũng không tới. Phương Trí Viễn bị Phương Tằng sai đi xay đậu phụ, may mà bọn Lâm Tín mở hàng đậu phụ, Phương Trí Viễn cũng không cần đi xa. Đại Tráng, Tiểu Tráng rất ngoan, đến hàng đậu phụ giúp đỡ. Cuối năm, đậu phụ đắt khách, người lớn của Lâm gia bận rộn, trẻ con cũng giúp làm mấy việc nhẹ nhàng.

Đại Tráng, Tiểu Tráng vẫn rất thân với Phương Trí Viễn. Sau khi Trần Mặc vào cửa Phương gia, cực kì yêu thích Đại Tráng, Tiểu Tráng, có đồ ăn ngon, đồ chơi mới đều có phần cho chúng. Lúc đầu Đại Tráng, Tiểu Tráng còn hơi xấu hổ, nhưng ở chung một thời gian cũng thân cận với Trần Mặc hơn nhiều.

Trần Mặc biết chữ nghĩa, Đại Tráng còn không sao, nhiều năm học ở tư thục vẫn rất chăm chỉ, tuy không thể thành Trạng Nguyên nhưng chữ thì biết hết, Tiểu Tráng ham chơi, có đôi khi chơi ở Phương gia, có chữ không biết liền được Trần Mặc dạy.

Chỉ là mấy ngày trước biết Trần Mặc có thân mình, Lâm Thành gia biết Phương Tằng coi trọng, sợ Đại Tráng, Tiểu Tráng nhỏ tuổi, không biết nặng nhẹ, nếu không cẩn thận va phải Trần Mặc thì không tốt, đúng lúc hàng đậu phụ bận rộn liền bảo hai đứa ở nhà giúp việc.

Phương Trí Viễn đến xay đậu phụ, Đại Tráng, Tiểu Tráng tích cực giúp hắn mang đậu phụ chuyển đến đầu hàng. Hàng đậu phụ này thực ra cũng không có quan hệ gì với Phương Tằng, chỉ là lúc mới mở, Lâm Tín, Lâm Chính vay anh ít bạc, Phương Tằng còn giúp bọn họ nối mối với chưởng quầy Trần. Những việc về sau, Phương Tằng không hề nhúng tay, hơn nữa nói, bạc kia là vay, là nhân tình chứ không phải là góp vốn, không lấy nửa đồng của Lâm Tín, Lâm Chính.

Lâm Tín, Lâm Chính băn khoăn, thường xuyên tặng đậu phụ và các chế phẩm từ đậu khác cho Phương gia. Lần này là cuối năm, Phương Tằng thấy phu lang anh thích anh đậu phụ non nên muốn xay nhiều chút để từ từ ăn, dù sao trời lạnh cũng để được, chứ không, theo tần suất bọn Lâm Tín tặng đậu phụ thì nhà anh không cần làm thêm.

Lâm Tín thấy Phương Trí Viễn đến còn cảm thấy kỳ quái, nghe hắn nói đến xay đậu phụ non cho Trần Mặc ăn liền hiểu. Bắt đầu vào đông, nhà bọn anh rất ít làm đậu phụ non, làm loại đậu phụ này phải xay hạt đậu ra nhỏ mịn, sau tháng chạp, hàng đậu phụ cực kì bận rộn, không có thời gian làm đậu phụ non.

Nhưng Lâm Tín cũng biết Trần Mặc có thân mình, những ca nhi có thân mình đều thích ăn kì lạ, như năm đó nhà anh có Đại Tráng, giữa mùa đông muốn ăn đậu giác chua*, cuối cùng là nhà phu lang anh tìm được, phu lang anh mới chịu.

Hơn nữa, dựa vào giao tình của bọn anh và Phương Tằng, đừng nói đậu phụ non, chỉ cần nhà bọn anh có, chắc chắn sẽ lấy ra cho Phương gia. Phương Tằng, Trần Mặc đối đãi với nhà anh, với con anh như thế nào, trong lòng bọn anh đều biết, tất nhiên phải có qua có lại.

Lâm Tín nói với phu lang, Lâm Tín gia dừng việc đang làm, mang đậu Phương Trí Viễn đã ngâm đến phía sau cối xay. Chậm rãi, đậu được xay nát. Phương Trí Viễn và Đại Tráng, Tiểu Tráng đã mấy ngày không gặp nhau, Đại Tráng, Tiểu Tráng cực kì tò mò với đệ đệ nhỏ bé trong bụng Trần Mặc. Đại Tráng thấy mình lớn, xấu hổ không dám hỏi này hỏi kia với Phương Trí Viễn, Tiểu Tráng thì trực tiếp hơn, kéo Phương Trí Viễn hỏi ra nghi vấn của mình.

Tiểu Tráng hỏi: “Phương ca, Phương ca! Thúc ma có phải là sắp sinh đệ đệ nhỏ cho chúng ta không Vậy bụng thúc ma có phải là lớn như quả dưa hấu không ạ A ma đệ nói, thúc ma có đệ đệ nên bọn đệ không thể làm phiền đệ đệ và thúc ma.” Nói xong liền chớp chớp đôi mắt to nhìn Phương Trí Viễn.

Ánh mắt Đại Tráng cũng sáng rỡ nhìn Phương Trí Viễn, tuy làm ra vẻ ông cụ non, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, rất tò mò về đệ đệ nhỏ.

Phương Trí Viễn cười nói: “Đúng vậy, cữu ma huynh có đệ đệ nhỏ. Nhưng đệ đệ còn nhỏ, bụng cữu ma cũng chưa lớn như thế. Phải mấy tháng nữa mới to như dưa hấu được. Đến khoảng vụ mùa sang năm, chúng ta có thể nhìn thấy đệ ấy. Tiểu Tráng, lúc đó có đệ đệ nhỏ thì đệ thành ca ca rồi, phải ra dáng ca ca, có ăn ngon, đồ chơi gì cũng phải phần đệ đệ, còn phải bảo vệ đệ đệ, để đệ đệ không bị bắt nạt. Giống như huynh và ca ca đệ đối với đệ là được.”

Tiểu Tráng giống như được Phương Trí Viễn giao cho sứ mệnh trọng đại, cực kì trịnh trọng nói với Phương Trí Viễn: “Phương ca yên tâm, có đệ đệ nhỏ, đệ chính là ca ca lớn. Đệ sẽ bảo vệ đệ đệ, dẫn đệ đệ đi chơi.”



Đại Tráng cũng vội vàng nói: “Phương ca, bọn đệ nhất định sẽ dẫn đệ đệ cùng chơi. Đúng rồi, Phương ca, tết năm nay huynh còn cùng bọn họ đi trong thôn ăn đường nữa không”

Qua năm Phương Trí Viễn đã mười bốn tuổi, tuổi này có thể đi có thể không. Đại Tráng hỏi như thế cũng là vì những lần trước Phương Trí Viễn cũng không có hứng thú với hoạt động chúc tết một năm một lần của bọn trẻ, thái độ không chuyên nghiệp tí nào, đều là Đại Tráng, Tiểu Tráng giúp hắn chuẩn bị các kiểu túi, hắn không bao giờ tự chuẩn bị.

Việc này làm Đại Tráng Tiểu Tráng chỉ có thể tiếc rèn sắt không thành thép, sao có thể như thế được chứ! Tuy Phương Trí Viễn là đại ca, bình thường rất chăm sóc bọn nó, nhưng ngày cùng đến các nhà ăn hạt dưa, lạc, Phương Trí Viễn thường bị Đại Tráng, Tiểu Tráng các loại kinh bỉ và dạy dỗ. Nếu có thể, Đại Tráng, Tiểu Tráng rất muốn quát vào mặt Phương Trí Viễn: “Huynh có thể để bụng một chút không, đúng là không có chuyên môn nghề nghiệp!”

Có lẽ Phương Trí Viễn cũng nghĩ đến tình huống囧mấy năm nay của mình, sờ sờ mũi, thuận miệng nói: “Cái đó hả, huynh lớn vầy rồi, tất nhiên là không đi. Nhưng mà tết năm nay cữu ma huynh chuẩn bị rất nhiều đồ ngon, các đệ mang túi lớn đến nhà huynh mà lấy, cữu ma chuẩn bị nhiều lắm, huynh lại để riêng cho các đệ một phần, cam đoan để hai đứa thắng lợi trở về.”

Đại Tráng, Tiểu Tráng vui vẻ, như vậy có thể lấy hai phần nhà, uy phong với đồng bọn bao nhiêu nha.

Tay chân Lâm Tín gia và Lâm Chính gia rất nhanh, đậu phụ non chỉ chốc lát đã xong. Phương Trí Viễn không nói chuyện với Đại Tráng, Tiểu Tráng nữa, cầm đậu phụ non rõ ràng quá số lượng cùng đậu phụ khô và đậu phụ trúc mà Lâm Tín gia nhất định nhét vào về nhà.

Trần a ma đang phơi hàng tết trước nhà. Phương Tằng giữ lại một cái chân lợn sau và một chân trước, lúc trước cố ý giữ lại chuẩn bị cho Lưu a ma làm chân giò hun khói. Còn có cả giò heo muối và các loại trứng vịt trứng ngỗng muối, phơi hơn non nửa sân. May mà mấy thứ này trước kia Trần Mặc cũng đã phơi, sau đó là Lưu Trang làm tiếp cũng coi như xong, Trần a ma chỉ cần làm một lúc là được.

Trong nhà còn có bánh hồng làm mùa thu, ngoại trừ bán thì còn giữ lại không ít để đón tết. Mấy năm này bọn Phương Tằng làm bánh hồng làm ra trình độ, không chỉ đẹp mắt còn ngọt và ngon miệng. Chỗ Trần lão tam cơ hồ không bao giờ còn tồn hàng, chỉ hy vọng bọn Phương Tằng có thể làm nhiều hơn.

Trần a ma cũng thích ăn bánh hồng. Trước đó Phương Tằng đã biếu ông không ít, giờ ở Phương gia, rảnh rỗi ông liền thích ăn một cái. Trần Mặc nhìn thèm, cũng muốn ăn nhưng bị Trần a ma cấm. Bánh hồng tính lạnh, ăn không cẩn thận sẽ tiêu chảy, sao có thể cho ông bầu ăn được. Trần Mặc không được ăn ủ rũ, làm Trần a ma thấy đau lòng.

May mà Phương Trí Viễn về đúng lúc, thấy Trần Mặc rầu rĩ, ngẫm nghĩ liền tiếp tục kể chuyện cho Trần Mặc giải buồn. Trần Mặc lúc này mới vui vẻ hơn. Trần a ma cũng tò mò, đây là lần đầu tiên ông nghe Phương Trí Viễn kể chuyện. Ở trấn trên, chỗ chưởng quầy Trần cũng có thuyết thư, nhưng ông là một ma ma, sao có thể đến đó nghe được, chỉ là hàng năm đến dự tiệc nhà người khác, chủ nhân mời gánh hát đến thì nghe được một hai lần.

Trần a ma ngạc nhiên cũng đúng. Như ông thấy Phương Trí Viễn mới mười ba, mười bốn tuổi, tuy rằng trưởng thành sớm nhưng cũng không được đọc gì nhiều sách, thuyết thư chắc là kể lại chuyện nghe được chỗ chưởng quầy Trần cho ca nhi nhà ông nghe. Nhưng nghĩ như thế, Trần a ma cũng hiểu được Phương Trí Viễn rất thông minh.

Cũng không ngờ, nội dung Phương Trí Viễn kể ông chưa từng nghe qua, mà ông cũng nghe không ít thuyết thư, nhưng không ai có thể nói sống động được như Phương Trí Viễn, làm cho ông bị mê hoặc, luôn thúc giục Phương Trí Viễn kể tiếp.

Đến lúc Phương Tằng săn con mồi về, liền phát hiện ba người trong nhà, một người đang nói đến mi phi sắc vũ, hai người nghe như si như say. Anh về cũng không ai phát hiện. Phương Tằng đột nhiên cảm thấy hơi hơi ưu thương, vì sao tồn tại cảm của anh lại thấp như vậy chứ

**

Zổ: chán quá *bò qua* chán *bò lại* nếu 1 ngày không thấy up tr mới có nghĩa là tôi đang lười ~ lúc nào hết lười tôi sẽ bò về
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc