*chú thích lần nữa: Lâm Chính/Lâm Tín gia là phu lang của Lâm Chính/Lâm Tín*
Hắn hỏi Phương Tằng: “Cữu cữu, chẳng lẽ sau này cữu có cữu sao sẽ không cần con”
Mắt Phương Tằng trừng to, lớn tiếng nói: “Tất nhiên là không.”
Phương Trí Viễn lại hỏi: “Vậy nếu cữu sao ghét con, có phải cữu cữu cũng ghét con không”
Phương Tằng giận dữ nói: “Hắn dám, nếu hắn ghét con, cữu liền không cần ca nhi như vậy, không thể để ca nhi không lương tâm làm con chịu uất ức.”
Phương Trí Viễn nở nụ cười, nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu xem, dù sau này cữu cưới cữu sao cũng vẫn sẽ che chở con, vậy cữu còn lo lắng cái gì Cữu cữu là chủ nhà, tất nhiên là phải quản tiền bạc trong nhà. Con lấy số tiền này là không đúng, chẳng nhẽ cữu muốn cháu trai khó chịu sao Nếu cữu cữu cứ muốn con giữ tiền, khác gì không coi con như người trong nhà.”
Phương Tằng không nói lại Phương Trí Viễn, cuối cùng vẫn quyết định tự giữ tiền. Nhưng Phương Tằng vẫn âm thầm quyết định, tiền này anh thay Phương Trí Viễn tích cóp, đợi Trí Viễn khôn lớn sẽ trả lại cho hắn.
Hai người không tiếp tục vấn đề quản lý tiền bạc, mà nói về việc sinh nhật mười tuổi của Phương Trí Viễn. Nông dân không có thói quen tổ chức sinh nhật nhiều, chỉ lúc nhược quán* và năm mươi tuổi mới là sinh nhật quan trọng. Thế nhưng Phương Trí Viễn lại khác, hắn năm nay vừa tròn mười tuổi, còn đang thủ hiếu, lẽ ra có thể cho qua lần này.
*Nhược quán: 20 tuổi.
Thế nhưng Phương Tằng cực kì ghét lời đồn mấy ngày trước, trong lòng nghĩ nhân dịp cháu ngoại mười tuổi phải giải xui cho tốt. Đây là năm đầu tiên Phương Trí Viễn đến Phương gia, cực kì có ý nghĩa, đặc biệt làm sinh nhật cho Phương Trí Viễn cũng thuận tiện tuyên bố với người trong thôn rằng từ nay Phương Trí Viễn chính thức là người Lâm gia thôn, cũng nhân dịp mà cảnh cáo vài người có tâm tư kia, kẻo sau này là người cùng thôn lại khó coi.
Nếu như lúc trước, Phương Tằng muốn tổ chức sinh nhật còn hơi khó khăn, thế nhưng trong nhà đầu tiên là bán kim chi và phương pháp làm đồ chua, được không ít tiền. Lại thêm bạc bán bánh hồng, giờ tổ chức sinh nhật đúng là nhẹ như chơi.
Phương gia cũng không nhiều thân thích, Phương Tằng tính nhân dịp cuối năm làm việc. Chủ yếu là muốn đổi chút gạo nếp làm bánh nếp tặng từng nhà trong thôn. Riêng việc này đã mất một quán tiền, cho nên làm sinh nhật đúng là việc đốt tiền.
Vậy nhưng Phương Tằng quyết tâm muốn mọi người phải biết rằng anh đón cháu ngoại về nuôi nhưng cuộc sống lại càng tốt, khiến mấy người muốn xem chê cười xem không nổi, cũng coi như úp mở, vô hình mà nói cho người trong thôn, Phương gia bọn họ dù là hộ biệt lập nhưng cũng không phải người khác muốn nói gì thì nói.
Phương Trí Viễn cũng hiểu tâm tư cữu cữu hắn, không nói thêm gì. Tiền kiếm được là để tiêu. Nếu tiêu chút tiền mà có thể khiến người khác không dám xem thường hai cậu cháu hắn, hắn cũng muốn tiêu. Phương gia không có nhiều thân thích, chỉ có một nhà Lâm Tín và mấy người bạn bè của Phương Tằng, tính ra mới chỉ ba bàn, cũng không tốn nhiều tiền.
Phương Trí Viễn sinh cuối năm, còn hơn nửa tháng nữa mới tới sinh nhật. Phương Tằng tính người muốn mời hôm sinh nhật, từ lúc Phương Trí Viễn bị tư thục ở Triệu gia thôn từ chối, trong lòng anh vẫn luôn tức giận, nhất định phải khiến cháu ngoại sống tốt hơn người khác. Người ta chướng mắt hắn, anh liền liều mạng giành vinh quang cho hắn, khiến cháu ngoại anh thẳng lưng mà sống.
Phương Tằng nghĩ nếu bày tiệc cần có thịt, lại sắp Tết nên chuẩn bị trực tiếp mua một con lợn. Nhà mình ăn một ít, một ít làm lễ Tết biếu chưởng quầy Trần và Trần lão tam, một nhà Lâm Tín cũng giúp anh không ít, cũng nên đưa thịt nhiều một chút, hiếu kính cữu cữu anh.
Mà mua một con lợn thì có lời hơn là mua thịt ngoài hàng, một con lợn đen hai ba trăm cân giá khoảng một quán tiền, mà nếu mua thịt thì chỉ đủ mua một trăm cân thịt ba chỉ, còn chưa tính đến lòng lợn. Trước kia Phương gia có Lâm a sao, hàng năm đều nuôi hai ba con lợn đen, cuối năm bán có thể được hai ba quán tiền, cũng trang trải được phần nào chi phí trong nhà.
Thế nhưng Phương Tằng là một hán tử, đừng nói súc vật to như lợn, dù là gà vịt cũng không có bóng dáng, vẫn là sau khi Phương Trí Viễn đến, Phương Tằng dùng đồ rừng đổi bốn con gà mái và một con gà trống, đẻ trứng cho Phương Trí Viễn ăn. Gà mái trong nhà đang ấp trứng, đã sắp nở ra gà con.
Phương Trí Viễn ở nhà cũng không có việc gì làm, hắn liền bảo cữu cữu hắn mua hai mươi con vịt con và hai mươi con ngỗng con về nuôi. Mà năm nay, riêng tiền mua thịt heo của nhà hắn đã mất một quán tiền, khiến hắn hơi đau lòng, cũng hạ quyết tâm sau này bắt đầu nuôi lợn, bù lại tiền mua thịt.
Cách sinh nhật Phương Trí Viễn còn nửa tháng, Phương Tằng cũng không nhàn rỗi, kim chi trong nhà đã bán hết, Phương Tằng tính làm thêm một ít bán nhân dịp cuối năm. Mà cải trắng của Phương gia đã dùng sạch, Phương Tằng muốn mua của nhà người quen, cùng không cần nhiều, khoảng một nghìn là đủ.
Nhà đầu tiên anh nghĩ đến là nhà Lâm Chính, dù sao Lâm Chính và anh lớn lên cùng nhau, tình cảm còn tốt hơn với Lâm Tín. Anh ra ở riêng, tuy rằng cũng không quá khó khăn nhưng cũng không dư dả. Lâm Chính còn có ca ca, là ca nhi, gả sang Triệu gia thôn. Ca ca anh tên là Lâm Song, người không xấu nhưng đặc biệt thích lấy đồ của nhà mẹ đẻ trợ cấp nhà mình, hai cụ Lâm Thành lại nghĩ ca nhi nhà mình gả cho nhà nghèo, tất nhiên là giúp đỡ rất nhiều, thậm chí đôi khi còn bảo hai con trai giúp đỡ phần nào.
Cho nên, Phương Tằng muốn mua cải trắng liền nghĩ ngay đến Lâm Chính. Lâm Chính gia cũng chăm chỉ, trên ruộng trồng không ít cải trắng, củ cải. Một nghìn cây như anh muốn thì có lẽ không đủ, nhưng vài trăm là vẫn có. Hơn nữa còn có nhà Lâm Tín, hai nhà cộng vào cũng không thiếu quá nhiều.
Vì thế, Phương Tằng liền đến nhà Lâm Chính nói chuyện này. Lâm Chính tất nhiên thấy rất tốt, Lâm Chính gia lại càng là nói toàn lời hay về Phương Tằng, ngày hôm sau đã mang năm trăm cây cải trắng đã rửa sạch sẽ tới, làm việc nhanh nhẹn khiến Phương Trí Viễn phải hâm mộ.
Giá Phương Tằng trả là một đồng tiền hai cây cải trắng, cũng coi như một nửa mua nửa quen biết, bình thường một đồng tiền là có thể mua một rổ cải. Phương Tằng muốn giúp đỡ huynh đệ mới mua với giá này, Lâm Chính cũng cảm kích, bận rộn cả ngày cùng phu lang, ngày hôm sau liền mang cải trắng sạch sẽ tới, rửa xong thậm chí vẫn còn bọt nước, là vì nghĩ Phương gia không có ca nhi, không xử lý tốt được nhiều cải trắng như vậy.
Phương Tằng nhìn cũng không nói gì thêm, trả hai trăm năm mươi đồng tiền, còn gói hai mươi cái bánh hồng cho hai người mang về. Lâm Chính gia nhìn đồ vật có chút ngượng ngùng, Lâm Chính từ chối rất lâu cũng không được, nghĩ tới con trai ba tuổi nhà mình, cuối cùng cũng nhận.
Phương Tằng và Phương Trí Viễn mất một ngày mới làm xong kim chi, mà buổi tối hôm nay, Lâm Chính mang con trai ba tuổi nhà anh và Đại Tráng đến Phương gia chơi. Con trai nhà Lâm Chính năm nay ba tuổi, tên cũng tương tự Đại Tráng, gọi là Tiểu Tráng, nhưng lớn lên trắng trắng tròn tròn, nhìn ra là một bé con béo béo đáng yêu.
Đại Tráng rất ra dáng làm anh, chăm sóc Tiểu Tráng rất thuần thục. Tâm tình Lâm Chính hôm nay không tồi, anh nhìn đám nhóc đang chơi trong phòng, khóe miệng cong cong. Dùng tiếng nói tự cho là nhỏ, nhưng vẫn có thể để Phương Trí Viễn nghe rõ, anh nói với Phương Tằng: “Phương ca, nhà mẹ đẻ của phu lang đệ không phải ở Thẩm gia thôn sao. A sao nhà đệ ấy hôm qua đi họp chợ ngang qua nên ở nhà đệ một đêm, nhà* đệ nghe được một tin tức từ a sao đệ ấy.”
*nhà ở đây là “vợ” nha
Nhìn Lâm Chính úp úp mở mở, Phương Tằng lại không thuận theo, trực tiếp động thủ cho anh một cái đánh gáy, cười mắng: “Tiểu tử nhà ngươi, còn muốn thừa nước đục thả câu với Phương ca ngươi, xem ra Phương ca ngươi chưa đốt nhà ngươi, ngươi còn dám bảo Phương ca ngươi hiền. Tiểu tử xấu xa, có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, đừng dây dưa như ca nhi thế.”
Lâm Chính ăn đập lập tức thành thật, cũng không dám thừa nước đục thả câu úp mở không nói, liền hai năm rõ mười nói rõ mọi chuyện.
Thì ra, mấy người Lý gia thôn vì việc của Phương Thăng bị truyền ra mà rất mất mặt. Quan trọng nhất là mấy ca nhi thôn khác không muốn gả vào Lý gia thôn để chịu chết, mà còn vì Phùng Mai là ca nhi Lý gia thôn chưa cưới hỏi đã có thai cũng vô hình làm hỏng thanh danh của những ca nhi chưa lập gia đình khác của Lý gia thôn.
Hán tử và ca nhi chưa cưới hỏi của Lý gia thôn cũng không ít, trừ bỏ đã định ngày, những mối đang nói đều bị ghét bỏ, hoặc là đòi tăng sính lễ, hoặc là trực tiếp từ chối, rất ít đám có thể thành. Vài nhà hôn sự gặp chuyện cực kì không vừa mắt một nhà Lý Phú, cho rằng chính vì việc nhà Lý Phú mà liên lụy những nhà vô tội như nhà mình.
Cho nên, dù Lý Phú có bác làm lý chính, oán hận trong thôn cũng không ít. Có người nóng nảy trực tiếp đến cửa nhà Lý Phú mắng chửi, bảo bọn họ cút khỏi Lý gia thôn, đừng làm liên lụy thanh danh mọi người. Con người đều là như thế, việc không liên quan đến mình thì đứng ngoài chỉ trỏ, thậm chí còn muốn bỏ đá xuống giếng, chỉ khi nào liên quan đến ích lợi của bản thân, thái độ mới lập tức chuyển biến, hận không thể có Bao Thanh Thiên ngay lập tức chủ trì công đạo cho mình.
Lúc đầu Lý Phú còn nhẫn nhịn, nhưng thấy Phùng Mai vì bị ồn ào mà ngày càng ốm yếu, liền cầm xẻng đi ra cửa, tuyên bố nếu chân ai dám dẫm vào cửa nhà hắn, hắn sẽ không khách khí, liều mạng đến không muốn sống, vài ca nhi nóng nảy kia liền không dám lên tiếng.
Nhưng cho dù thế, trong lòng bọn họ vẫn tức giận, không dám tìm Lý Phú liền dùng sức nói xấu Phương Trí Viễn trút giận. Cũng không nghĩ tới, những thứ như lời đồn, không phải cứ đen là đen, cứ trắng là trắng, bọn họ làm hỏng thanh danh của Phương Trí Viễn, nhưng ca nhi của chính nhà họ càng khó gả, hán tử càng khó cưới.
Trong số đó, đen đủi nhất chính là nhà mẹ đẻ của Phùng Mai. Ca nhi nhà đại ca Phùng Mai đã định với một nhà ở Thẩm gia thôn, giờ lại có gièm pha của cô phụ là Phùng Mai. Nhà ở Thẩm gia thôn kia vốn không thích ca nhi Phùng gia, chẳng qua là định từ nhỏ, bọn họ cũng không thể vô duyên vô cớ từ chối.
Nhân dịp ồn ào chuyện Lý Phú và Phùng Mai, nhà này liền lấy lí do gia phong của Phùng gia bất chính để lui việc hôn nhân. Đại ca sao của Phùng Mai ở nhà khóc chửi trời mắng đất, gào ghét nói Phùng Mai tai họa người nhà. Nhà hắn vốn là thấy tiền sáng mắt, có sẵn lý do như thế sao lại không cần, trực tiếp hô hào con cháu trong nhà, đến nhà Lý Phú đòi bồi thường.
Đó là nhà mẹ đẻ Phùng Mai, Lý Phú không dám làm quá, cuối cùng, không có biện pháp đành đồng ý mang con la của nhà bồi thường cho Phùng gia, làm đồ cưới cho ca nhi nhà đại ca Phùng gia. Phùng gia đòi được đồ, lúc này mới thu tay, dẫn người về, lưu lại Phùng Mai tức giận đến động thai khí, đại phu nói hắn chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh, không thể để bị tức giận thêm.
Phương Tằng nghe chuyện không có biểu tình gì, trong lòng lại cười lạnh liên tục. Lý Phú vẫn nghĩ Phương gia kém Lý gia, luôn luôn khinh thường thông gia là Phương gia. Nhưng dù Phương gia nhà anh có nghèo đến đâu, hàng năm vẫn đưa lễ tết cho ca anh, chưa kể thịt rừng anh biếu mỗi tháng. Những thứ đó nhìn không nhiều nhưng tích lũy nhiều năm cũng là một số tiền không nhỏ, đặc biệt đậu phụ ca anh làm, lần nào cũng là nhờ anh mang lên trấn trên, nhờ mặt mũi anh mà chưởng quầy Trần mới thu. Nếu không, Lý Phú hắn làm sao có thể mua được la, sửa được nhà.
Nhưng mỗi lần anh sang, Lý Phú đều lạnh lùng, mắt cũng không liếc một cái, luôn cho rằng Phương gia nghèo, lấy việc này mắng chửi ca anh, nói y như hắn phải chịu thiệt. Bây giờ thì sao Phùng gia là dạng người gì, cho dù có chút gia sản thì cũng chỉ là nhạn đã nhổ lông, có vào không có ra. Bây giờ, Lý Phú được đền bù mong muốn, có một nhà phu lang “có tiền”, chẳng qua không biết hắn có thể chịu đựng được lần diễn kịch này của bọn họ không.
Phương Trí Viễn nghe có chút thống khoái, ác nhân tự có ác nhân trị, Phương Trí Viễn cho rằng Lý Phú được Phương Thăng đối đãi quá tốt cho nên mới đắc ý vênh váo, cảm thấy mình hơn người, trong thâm tâm luôn nghĩ Phương Thăng không xứng với hắn. Nhưng trên thực tế, a sao hắn Phương Thăng trừ bỏ diện mạo không phù hợp với thẩm mỹ nơi này, còn từ năng lực đến cách làm người đều hơn Lý Phú gấp mười lần, là Lý Phú không xứng với anh.
Phương Trí Viễn biết đây mới chỉ là bắt đầu, càng ngày Lý Phú sẽ càng khổ sở. Một nhà mẹ đẻ phu lang chỉ biết tính kế hắn, một phu lang vai không thể gánh tay không thể bưng, hai đứa con há mồm đòi cơm, chỉ có vài mẫu ruộng lại không có đậu phụ thêm vào, nhà sẽ càng ngày càng nghèo. Từ nghèo nên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo mới khổ, Lý Phú cứ dần dần mà hưởng thụ chênh lệch sinh hoạt của hắn đi thôi.