Chưởng quầy Lưu dẫn Lưu Hòa về. Lưu Hòa nhìn chưởng quầy Lưu, sợ trong lòng ông khó chịu. Trước kia anh đã biết ông nội và ma ma đối với cha anh không tốt. Lúc quá nhỏ thì không nhớ nhưng từ khi anh hiểu chuyện, mỗi lần trong nhà có thứ tốt, cho dù chỉ là một lần ăn mặn, cha anh đều phải mang đến cho ông nội và ma ma.
Nhưng ngược lại, ông nội và ma ma lúc nào cũng thiên vị nhị thúc, đối với Lưu Hưng Lưu Vượng rõ ràng là tốt hơn cháu đích tôn là anh vài lần, luôn nghĩ cách chèn ép nhà anh. Thực ra Lưu Hòa không có tình cảm phức tạp gì với hai cụ Lưu Quang như cha anh, muốn nói thật ra thì chỉ có chán ghét.
Ai cũng không thể thích người mỗi ngày đến gây phiền toái cho a ma mình, thỉnh thoảng sẽ lợi dụng nhà mình, sai sử cha mình. Theo ý của Lưu Hòa, sau này cũng không cần qua lại nữa, cần gì tự tìm phiền phức, nhưng dù sao đó cũng là a ma ruột của cha anh, tuy rằng ông ta chỉ làm những việc mà a ma kế mới làm.
Vậy nên anh và a ma chưa bao giờ hỏi phải làm gì với bên nhà cũ, để cha anh tự xử lý, đỡ sau này lại có hiểu lầm. Lần này chưởng quầy Lưu trở về làm một loạt sự kiện, khiến Lưu Hòa đã nhận ra được cha mình triệt để lạnh tâm với cha ma ruột.
Dọc đường đi, chưởng quầy Lưu nhắm mắt, ông nhớ tới trước kia, khi chỉ có một mình ông, Lưu Phát còn chưa sinh, cho dù a ma ông không thích ông thì cha ông vẫn thương ông. Mỗi lần cha ông lên trấn trên bán lương thực, thổ sản sẽ mang về cho ông chút kẹo mạch nha, ông lén giấu dưới gối, có thể ăn rất nhiều ngày, đến tận khi bị a ma phát hiện mắng cho một trận, nhưng lúc đó chưởng quầy Lưu vẫn rất vui.
Nhưng từ khi Lưu Phát sinh ra, cha ông mua đường mua điểm tâm cũng chỉ cho Lưu Phát, ông lớn hơn Lưu Phát bốn tuổi thành người xa lạ, chỉ bị bảo phải chăm chỉ làm việc, ngoan ngoãn nghe lời, nhất là phải nhường nhịn đệ đệ.
Ngẫm lại đúng là buồn cười, đệ đệ của a ma ông, tiểu thúc của ông đã mấy lần nhìn ông đầy thương hại. Sau này ông mới từ miệng ma ma ngoại biết được thương hại là do ông trông giống cha ông nên thành nguyên nhân lớn nhất khiến a ma chán ghét.
Từ trước kia chưởng quầy Lưu đã biết, nếu cha ông biết được nguyên nhân này khiến a ma không thích ông, chỉ sợ tính tình có tốt đến đâu thì cũng không chấp nhận được, ít nhất sẽ để a ma không tự tại và tùy tâm như vậy. Làm con, ông dù có oán hận thì cũng không thể thương tổn tự tôn của cha, lại càng không muốn a ma và cha có xa cách.
Nhưng đời trước dạy ông rằng a ma chưa từng coi ông là con, cha ông sẽ chỉ tự trách mà không suy xét cho ông. Đời này ông tuyệt đối không cho phép mình nhất sương tình nguyện thương tổn phu lang và con mình. Vốn tưởng rằng không nỡ, nhưng đến khi thực hiện, chưởng quầy Lưu biết ông cũng có thể làm rất tốt.
Sau khi về, chưởng quầy Lưu và Lưu Hòa đều không nói gì với Lưu a ma.
Chớp mắt đã qua một năm, Lưu Hòa đã mười sáu tuổi. Lưu a ma sốt ruột đến thượng hỏa, gấp gáp tìm phu lang cho Lưu Hòa. Chưởng quầy Lưu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội quen biết cha của Phương Tằng. Cha của Phương Tằng tên là Phương Hoài, là thợ săn, mỗi lần đánh được con mồi đều bán cho tiệm thịt.
Chưởng quầy Lưu tìm cơ hội làm quen, nói với ông là thịt mà ngon thì có thể bán cho ông, tất nhiên là giá sẽ cao hơn tiệm thịt một chút, đồng thời, chưởng quầy Lưu cũng nói ông mua cả sơn trân. Phương Hoài thấy chưởng quầy Lưu ra tay hào phóng, lại đối tốt với mình, thường xuyên qua lại liền coi chưởng quầy Lưu thành hảo hữu.
Chưởng quầy Lưu thấy Lưu a ma sốt ruột hôn sự của Lưu Hòa, nghĩ Lưu Hòa cũng không còn nhỏ, ông tìm thời gian nói với Lưu a ma rằng mình đã chọn được người. Lưu a ma vừa nghe Phương Thăng nhỏ hơn Lưu Hòa bốn tuổi, giờ mới mười hai liền có chút không bằng lòng.
Nhưng ông nghĩ có thể được đương gia mình chọn thì thế nào cũng có chỗ hơn người, vì thế cũng không từ chối ngay mà chỉ nói mình muốn đi hỏi thăm xem sao. Ông cũng quen vài người ở Lâm gia thôn, mỗi lần có người Lâm gia thôn đến cửa hàng mua đồ, Lưu a ma sẽ hỏi thăm mấy câu.
Hỏi thăm mới biết được Phương Thăng hiếu thuận hiểu chuyện, lo việc trong việc ngoài. Cha ma Phương gia cũng phúc hậu, tuy là hộ ngoại lai nhưng Phương Hoài gia lại là đệ đệ của lý chính Lâm gia thôn, cũng không tính là thế đơn lực bạc. Hơn nữa Phương Hoài giỏi săn thú, nhà không nói giàu có nhưng cũng coi như đầy đủ.
Tuy tuổi Phương Thăng hơi nhỏ nhưng Lưu a ma đã có chút hài lòng, chỉ là ông biết mình và đương gia có thích đến đâu mà con không thích thì cũng không được. Nghe nói Phương Thăng trông không được thanh tú như ca nhi bình thường mà lại hơi thô cuồng. A Hòa nhà ông tuy tính tình đôn hậu thành thật nhưng thiếu niên thích đẹp cũng là chuyện thường tình.
Nếu con mình không thích thì ca nhi kia có tốt đến đâu cũng đâu làm sao được, cũng không thể vừa chậm trễ con mình lại hại ca nhi nhà người ta. Vì thế, Lưu a ma bóng gió hỏi Lưu Hòa xem yêu cầu của Lưu Hòa với phu lang như thế nào.
Lưu Hòa biết cha ma đang tràn đầy lo lắng tìm phu lang thập toàn thập mỹ cho mình, trong lòng tuy ngượng ngùng nhưng vẫn nói với Lưu a ma: “A ma, con muốn tìm người tính tình mạnh mẽ một chút, hiếu thuận hiểu biết, sau này có thể cùng con hiếu thuận với cha ma. Tốt nhất là có biết chữ, như vậy sau này cũng có thể giúp quản cửa hàng.”
Lưu a ma nghe, tốt quá, con mình đúng là hiếu thảo với mình mà. Vậy không thể để con thiệt thòi được, ca nhi Phương gia tốt thì tốt nhưng mà lại không biết chữ, cách yêu cầu hơi xa. Buổi tối ông liền nói chuyện này cho chưởng quầy Lưu.
Chưởng quầy Lưu cười nói: “Vậy thì có sao, nếu đệ mà thích Phương gia ca nhi thì chúng ta cứ định thân trước. Dù sao nó cũng còn nhỏ tuổi, rảnh rỗi liền đón nó về nhà mình ở vài ngày, đệ dạy nó học chữ gảy bàn tình thì không phải được rồi sao. Thời buổi này ngoại trừ ca nhi nhà quan thì thương hộ bình thường có mấy người cho ca nhi đi học chữ chứ. Chúng ta chọn phu lang là xem phẩm hạnh. Ta thấy A Hòa của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình mềm mại quá, giống ta. Nếu không có phu lang hiền lành là đệ thì chúng ta cũng không thể tốt như bây giờ. Ta thấy tính cách Phương gia ca nhi hơi giống đệ, là người quyết đoán có thể cáng đáng công việc.”
Lưu a ma nghe chưởng quầy Lưu nói thế, trên mặt thì ngượng ngùng nhưng trong lòng là cao hứng. Đương gia nhà ông chọn ca nhi của Phương gia thì ra là vì ông nha. Đây không phải đồng nghĩa với việc đương gia rất hài lòng với ông nên với chọn phu lang giống tính ông cho con trai sao. Lưu a ma thỏa mãn, vui vẻ vì được tán thành vậy nên lại thêm hảo cảm với Phương Thăng.
Nghĩ nghĩ, Lưu a ma gan to lên chút, bảo chưởng quầy Lưu nói với Phương Hoài trước, để hai nhà xem mặt nhau một lần. Chưởng quầy Lưu ngẫm cũng đúng, xem hai đứa nhỏ có hợp mắt nhau không cũng được.
Khi Phương Hoài biết chưởng quầy Lưu muốn kết thân với ông, hoảng sợ. Nhà ông không kém nhưng cũng chỉ là trong Lâm gia thôn, hơn nữa còn là hộ ngoại lai, không có ruộng, vậy nên căn cơ cũng không vững chắc như nhà người khác.
Phương Hoài biết chưởng quầy Lưu giàu có, không nói đến mặt khác, chỉ nói đến cửa hàng, mỗi ngày đã có kiếm bằng một năm tiêu dùng của nhà ông. Hơn nữa ông còn biết chưởng quầy Lưu chỉ có một con trai duy nhất, chưởng quầy Lưu và phu lang đều là người hòa khí, sống thoải mái lại còn không bị khinh khi.
Phương Hoài động tâm, về nói với Lâm a ma. Lâm a ma hơi hoài nghi, thiếu gia nhà giàu sao lại muốn cưới ca nhi nhà ông chứ. Không phải ông tự ti, chỉ là Thăng Nhi nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ là diện mạo không đẹp lắm. Thiếu gia nhà giàu thiếu gì người chọn, sao lại muốn cưới ca nhi nhà ông chứ.
Làm a ma, tất nhiên là phải nghĩ cho con. Lâm a ma sợ bỏ lỡ cuộc hôn nhân tốt, nhưng cũng sợ có nguyên nhân khó nói gì, vậy nên liền đến Lưu gia thôn một chuyến, tìm hiểu chuyện nhà chưởng quầy Lưu, tìm hiểu kỹ để ngừa vạn nhất.
Lâm a ma thận trọng, tuy chưa từng đến Lưu gia thôn nhưng đương gia nhà ông có một đồ đệ ở Lưu gia thôn, ông giả ý đến chơi, hàn huyên một hồi, không dấu vết mà thông qua mấy phu lang Lưu gia thôn tìm hiểu về một nhà chưởng quầy Lưu.
Chuyện nhà chưởng quầy Lưu cũng không phải bí mật gì, cơ hồ người nào trong Lưu gia thôn cũng biết, cứ thế ngươi một câu ta một câu mà kể ra, kể lại quan hệ giữa chưởng quầy Lưu và hai cụ Lưu Quang, đương nhiên cũng không quên nói tư thục trong thôn và tâm ý của chưởng quầy Lưu với thôn hồi cuối năm.
Lâm a ma nghe một đống chuyện, đầy mình tâm tư về nhà. Về đến nhà liền kể lại cho Phương Hoài nghe. Phương Hoài im lặng một lúc lâu mới nói: “Không ngờ cha ma Lưu đại ca lại bất công như thế, đáng thương Lưu đại ca có tiền đồ như vậy mà cha ma huynh ấy vẫn ép giúp đệ đệ. Đệ đệ kia của huynh ấy cũng khốn nạn, lừa Lưu đại ca ra chiến trường, không những không giúp đỡ ca ma và cháu mà còn khắp nơi chèn ép, cũng khó trách Lưu đại ca vừa về liền đoạn thân với đệ đệ.”
Lâm a ma nói: “Nói thì nói thế. Xem hành động thì nhà huynh ấy cũng phúc hậu. Nhưng nhà chưởng quầy Lưu bây giờ phát đạt, nhà mình lại chỉ đủ ấm no, nếu gả A Thăng qua đó, nhỡ tiểu tử nhà huynh ấy đối xử không tốt với A Thăng nhà ta thì chúng ta lại không làm chủ được, như vậy không phải thiệt thòi cho A Thăng sao”
Lâm a ma cũng mâu thuẫn, nhà nào điều kiện kém, ông không muốn gả ca nhi qua chịu khổ, nhưng nhà điều kiện tốt quá, Lâm a ma cũng sợ gả qua nhà mẹ đẻ thua kém khiến ca nhi không có mặt mũi ở nhà chồng. Thật đúng là khó xử, không biết nên chọn thế nào cho tốt.
Phương Hoài cũng không lo lắng nhiều, nói: “Ta thấy Phương gia đề nghị với chúng ta trước, điều kiện nhà ta cũng chỉ có thế, lúc nói thì họ cũng biết. Lưu đại ca là người hòa khí, nếu huynh ấy đã nói thì tất nhiên sẽ không coi thường chúng ta. Hơn nữa huynh ấy nói xem mặt, không chỉ là nhà huynh ấy xem mặt ca nhi nhà chúng ta mà cũng muốn cho chúng ta cơ hội nhìn tiểu tử nhà huynh ấy. Chúng ta cũng không cần lo lắng, nói không chừng tiểu tử nhà người ta còn không thèm nhà ta đâu.”
Nhìn phu lang trừng mắt với mình, Phương Hoài nhanh chóng mở miệng lấy lòng: “Đương nhiên, cũng có thể là chúng ta chướng mắt tiểu tử nhà huynh ấy. Là la hay ngựa thì phải dắt ra cưỡi mới biết được mà.”
Lâm a ma nghĩ cũng đúng, lại bắt đầu cao hứng, gọi Phương Thăng tới, tìm trong số vải trong nhà, đo cho Phương Thăng, hưng trí bừng bừng làm quần áo mới cho anh, thề phải làm cho Phương Thăng xinh đẹp rạng rỡ.
Chọn ngày, một nhà chưởng quầy Lưu mang lễ vật đến Phương gia làm khách. Vào Phương gia, nơi này còn không phải gạch xanh nhà ngói như đời trước chưởng quầy Lưu nhìn thấy, chỉ là nhà phôi bùn nhưng thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, tuyệt không thấy lụi bại.
Phương Hoài đón người vào. Lâm a ma và Phương Thăng đang làm việc trong bếp, chưởng quầy Lưu liếc mắt liền thấy Phương Tằng đang chạy trong phòng. Bây giờ Phương Tằng mới bốn tuổi, là tuổi nghịch ngợm. Chưởng quầy Lưu nghĩ đến người nào đó thành thục ổn trọng xử sự già dặn, lại nhìn đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh kia, trong lòng vui vẻ, tìm đường trắng cao trong số đồ mang đến, sờ sờ đầu Phương Tằng, cười từ ái nói: “Đây, cháu ngoan, đại bá mời cháu ăn đường.”
Phương Tằng được cha ma dạy dỗ rất tốt, tuy thèm đến chảy nước miếng nhưng vẫn nhìn phụ thân mình, trong mắt nhỏ tràn đầy khẩn cầu. Phương Hoài cười cười, nói: “Nếu là đại bá cho thì Đông Sinh à, con cứ lấy đi.”
Đây là lần đầu tiên chưởng quầy Lưu nghe được nhũ danh của Phương Tằng, mở miệng hỏi: “Đây là tiểu tử nhà đệ sao, Đông Sinh, là sinh vào mùa đông hả”
Phương Hoài chỉ có một ca nhi một tiểu tử, rất chiều Phương Tằng, cười thoải mái nói: “Lưu đại ca, đây là tiểu tử nhà đệ, đại danh là Phương Tằng, nhũ danh là Đông Sinh. Nhỏ tuổi nhưng mà nghịch lắm, mỗi ngày bị a ma nó đánh bao nhiêu lần, chọi gà đuổi chó, ầm ĩ lắm.”
Tuy nói vậy nhưng trên mặt Phương Hoài vẫn là kiêu ngạo và yêu thương. Phương Tằng vừa cảm ơn chưởng quầy Lưu, đang cầm đường trắng cao vui vẻ ăn, nghe cha nói xấu mình, lập tức uất ức nói với cha bé: “Cha, con là bé ngoan, không hư, phụ thân xấu, con không chơi với phụ thân nữa.”
Nói xong, cong mỏ đi tìm a ma và ca ca cáo cha bé nói xấu bé. Phương Hoài nhìn chưởng quầy Lưu, hơi ngượng ngùng. Ngược lại, chưởng quầy Lưu rất cao hứng, không ngờ Phương Tằng già dặn thế cũng có lúc thú vị như vậy, quả nhiên, thân này kết là đúng rồi.
Lưu Hòa được dặn là hôm nay đến xem mắt phu lang tương lai, khó được mà khẩn trương, giờ bị lời nói trẻ con của Phương Tằng chọc cho buồn cười, cũng thả lỏng hơn. A ma anh đã nói tình huống Phương gia cho anh nghe, quan trọng là ca nhi nhà này người rất tốt, chỉ là mặt hơi xấu.
Nói không thất vọng là giả, nhưng cưới phu cưới hiền, như nhị thúc cưới phu lang xinh đẹp hơn a ma anh nhưng phẩm hạnh kia lại khiến người chỉ dám nhìn từ xa. Mấy năm cha anh đi chiến trường anh đã quyết đinh nhất định phải cưới ca nhi hiếu thuận giỏi giang, sau này cùng anh chăm lo nhà cửa, hiếu thuận a ma, bây giờ thì tất nhiên phải thêm phụ thân anh nữa.
Tuy chưa thấy Phương Thăng nhưng nhìn Phương gia, Lưu Hòa đã rất vừa lòng.