Dị Giới Dược Sư

Chương 176: Truy mỹ

Trước Sau

break
Mộ Dung Thiên phóng đãng vỗ lên nhũ hoa của nàng một cái, vẻ mặt tươi cười nói:

- Yên tâm đi, ngươi thấy ta là hạng người như vậy sao?

Mâu Cơ cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt hắn một phen, sau đó rất chăm chú nói:

- Giống, nhìn thế nào cũng giống loại như vậy.

Đám người Lộ Thiến, Lạc Na nghe vậy cùng che miệng cười trộm. Trên thực tế các nàng cũng rất đồng ý với cách nói của Mâu Cơ, chỉ là bình thường không dám nói ra mà thôi.

Mộ Dung Thiên hung tợn nói:

- Không ngờ có gan hoài nghi vi phu, đáng phải chịu phạt nặng!

Lập tức hắn nắm tay đưa ra như long trảo, cười dâm đãng hướng về phía Mâu Cơ. Long nữ giả vờ kinh hô né tránh xung quanh như lại nửa đưa nửa đẩy cho hắn bắt được. Cảnh tượng kế tiếp hiển nhiên là nhi đồng không nên nhìn rồi. Hai ngày không gặp, cả hai đói khát như lang như hổ. Dù Mộ Dung Thiên không dám đao thật thương thật xông trận nhưng công phu dùng tay với lưỡi thì vẫn phải thử, cũng có thể đỡ nghiền một chút.

Đợi tới khi mặt trời đã ngả về tây, Mâu Cơ mặt đầy xuân ý ra khỏi lều của Mộ Dung Thiên, thi triển Đạp lãng vô ngân bay trở về hải mao của long tộc. Nếu còn ở tới tối thì e là lão già long vương phải tới đây tìm nàng mất.

Màn đêm buông xuống, từng con hải mao đều phát sáng lên. Đó là do ma pháp đăng bố trí trên kết giới tạo thành. Mọi người xuất hành đều bắt đầu lấy thức ăn ra chuẩn bị cơm nước, có ít người còn dứt khoát nhảy xuống biển kiếm cá. Hải sản của Đạt Lạp nội hải rất phong phú, tùy tiện bắt một chút cũng đủ ăn, còn có thể nếm thức ăn tươi roi rói.

Ăn xong, Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi buồn bực, vì thế trừ trong doanh trướng đi ra ngoài, định dạo một vòng, xem trên hải mao này có những ai.

Lúc này hải dương không còn yên bình như ở Côn Sa đảo, gió biển rít gào, thổi tới khiến y phục và mái tóc người ta bay phất phới. Sóng biển đánh vào hải mao cao vọt, ầm ầm vỡ tan, tung lên những đám bọt trắng xóa. Nhưng người trên hải mao vẫn chẳng thèm để ý, trò chuyện vui vẻ. Đầu tiên là vì hải mao lớn kinh người, sóng gió cỡ này giống như chỉ là một bửa điểm tâm, không thể rung chuyển mảy may, vẫn vững như trên đất bằng. Thứ hai là càng tới gần Vong hồn đảo Atlantis thì khí hậu càng ác liệt, người tham gia cuộc săn trên biển cũng đều đã rõ ràng!

- Đan Ni tiên sinh! Đan Ni tiên sinh!

Mộ Dung Thiên đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, trong lòng thầm kỳ quái. Giọng nói này hơi quen thuộc, khi hắn quay đầu nhìn lại thì lại thấy hai vị một béo một gầy tai to đang từ xa vẫy vẫy.

Đối với hai cái tai to làm dấu hiệu nhận biết kia, lại có thân thể một béo một gầy, Mộ Dung Thiên liền lập tức nhớ ra đó chính là hai huynh đệ Đại nhĩ tộc Mạt Khắc đã từng bàn luận chuyện buôn bán Kim thương bất đảo, lại còn hào sảng mời mình đi tới Thập bát thiên đường giải nghiền, nếm thử kinh nghiệm dâm loạn chưa từng có kia, cùng nhau chơi gái, khiến Mộ Dung Thiên có cảm tình cách mạng vô cùng thâm hậu với bọn họ. Lúc này hắn trong lòng mừng rõ, vội vàng đi tới nói:

- Mạt Khắc tiên sinh, Mạt Y tiên sinh, lâu quá không gặp rồi nhỉ?

Mạt Khắc, Mạt Y đều ôm Mộ Dung Thiên một cái, cười ha hả nói:

- Đan Ni tiên sinh, ta còn tưởng rằng người là quý nhân hay quên, sớm đã quên mất huynh đệ chúng ta rồi chứ.

Mộ Dung Thiên cũng cười nói:

- Làm sao có thể như vậy chứ. Chúng ta là huynh đệ chí đồng đạo hợp mà, hắc hắc...

Mạt Khắc, Mạt Y đồng thanh nói:

- Đúng, huynh đệ, hắc hắc...

Hai người bọn họ và hắn cười dâm, trông đúng là ba con sói.

Hàn huyên một lúc, Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi:

- Mạt Khắc, Mạt Y tiên sinh, các người vì sao lại ở đây, cũng tới cuộc săn trên biển tham quan sao?

Hai vị huynh đệ Đại nhĩ tộc đồng thời cười:

- Không, Đan Ni tiên sinh, chúng ta không phải tới xem mà tới tham gia!

Mộ Dung Thiên vô cùng ngạc nhiên nói:

- Không phải chứ?

Nhìn hai người trong như thùng nước với cây sậy, Mộ Dung Thiên thật không thể tin nổi.

Mạt Khắc rất đắc ý:

- Đây đã là lần thứ ba chúng ta tham gia rồi đó.

Mạt Y lại còn bổ sung như thường:

- Có thể coi là lão làng rồi.

Mộ Dung Thiên hơi xấu hổ. Hóa ra người ta so với hắn mới bước chân tới còn nhiều kinh nghiệm hơn. Có câu nhìn người không thể nhìn bề ngoài, quả thật không sai. Hắn vội vàng nhận lỗi nói:

- Thất kính, thất kính rồi.

Mạt Khắc tiếc nuối thở dài nói:

- Nhưng chúng ta chỉ là tự phát tham dự, không thể đạt được phần thưởng gì.

Mộ Dung Thiên hiểu rõ ý tứ của bọn họ. Nếu như có được quốc tịch của Tát La thì cho dù là quốc tịch đặc biệt, chuyện buôn bán cũng sẽ tiện lợi rất nhiều, không còn nhiều hạn chế như vậy.

Mạt Y nói:

- Đan Ni tiên sinh, ngươi tới xem sao?

Mộ Dung Thiên đắc ý nói:

- Không, ta cũng là một trong những dũng sĩ chính quy trong cuộc săn trên biển này!

Hai huynh đệ nghe vậy liền sững lại, có vẻ hơi ngạc nhiên. Bởi vì bọn họ không ngờ nổi cái vị đại thương nhân không lộ bản lĩnh gì trên phương diện vũ kỹ lại cũng là một tay có nghề. Mạt Khắc cực kỳ hâm mộ nói:

- Chúc mừng Đan Ni tiên sinh rồi. Chúng ta tìm mọi cách mà cũng không có được tư cách. Người đồng ý đề cử yêu cầu rất hà khắc. Đúng là Đan Ni tiên sinh được nhiều ngươi ủng hộ mà!

Mộ Dung Thiên khiêm tốn nói:

- Đâu có!

Ba người tán dóc một hồi, sau đó Mộ Dung Thiên lại nói:

- Không biết hai vị có tiết mục gì chăng?

Mạt Khắc đưa mắt nhìn quanh vài lần, sau đó thần bí nói:

- Đan Ni tiên sinh, thật sự ngươi đoán đúng rồi. Chúng ta đi xem mỹ nữ, đại mỹ nữ, hắc hắc...

Không thể nghi ngờ gì nữa, mỹ nữ là một trong những thứ Mộ Dung Thiên cảm thấy hứng thú nhất, giống như một châm thấy máu. Tinh thần sắc lang phấn chấn hỏi:

- Mỹ nữ gì thế?

Mắt thấy hai người đồng đạo kiến thức rộng rãi đều nói vậy, vị mỹ nữ này tất nhiên không thể là loại người dung tục bình thường được.

Mạt Khắc cũng không nói là ai mà chỉ nói:

- Đan Ni tiên sinh, theo chúng ta đến đây, tóm lại tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng là được.

Biểu hiện của bọn họ càng thần bị lại càng hấp dẫn Mộ Dung Thiên hơn. Loại hấp dẫn không thể kháng cự này Mộ Dung Thiên tự nhiên là không cự tuyệt. Dù sao cũng hắn cũng đang buồn chán, vì thế lập tức gia nhập hàng ngũ hai người.

Hải mao rất lớn, muốn tìm một người trên bề mặt của nó mà không có người dẫn đường thì cũng chẳng dễ dàng. Sau bảy tám lần rẽ ngan rẽ dọc, Mộ Dung Thiên cũng chẳng biết mình bị đưa tới nơi nào, lúc này hai người Mạt Khắc mới dừng lại:

- Tới rồi.

Trước mặt là một doanh địa lớn phi thường, ít nhất lớn như ba cái sân bóng đá tiêu chuẩn, có một tầng kết giới hơi mỏng vây quanh. So với nó thì doanh địa của Mộ Dung Thiên chẳng khác nào người tí hon, nhiều nhất chỉ lớn bằng một phần trăm. Phỏng chừng nơi này là của một đại danh môn gì đó.

Nhìn vô số lều bạt tụ thành một đám năm ba cái, Mộ Dung Thiên cảm thấy như muốn hoa cả mắt, nôn nóng hỏi:

- Mỹ nữ đâu, mỹ nữ ở chỗ nào?

Mạt Y cười hắc hắc nói:

- Đan Ni tiên sinh, đừng nóng ruột. Vị mỹ nữ này đâu có thể dễ dàng gặp được như vậy chứ. Nói không chừng còn phải đợi nửa giờ, một giờ, thậm chỉ cả đêm. Chúng ta cũng không dám cam đoan là được nhìn thấy đâu.

Nghe hắn nói như vậy, hứng thú của Mộ Dung Thiên lại càng đậm hơn. Đến tột cùng là mỹ nữ cấp bậc gì? Chẳng lẽ mặt nàng nạm vàng, làm gì mà hoành tráng thế?

Nếu như dùng bạo lực xông vào thì chỉ còn có nước tiến vào từ kết giới cảnh giới ở bên ngoài đại môn. Nhưng hai vị chiến sĩ mặc trọng khôi, còn cả tuần thú sư liền chặn họ lại:

- Xin hỏi ba vị có chuyện gì?

Mạt Khắc giải thích:

- Chúng ta là bằng hữu của tam công tử Tây Đức Ni, đã có hẹn trước rồi.

Chiến sĩ gật đầu nói:

- Xin đợi một lát.

Tuần thú sư nói mấy câu, sau đó để bồ câu đưa tin trên vai rời đi đưa tin. Đại khái là phải thông báo một chút. Ước chừng một phút sau, nó trở về líu ríu kêu. Sau đó tuần thú sư nói:

- Xin lỗi, các người có thể tiến vào. Kiều An Na sẽ mang các người tới lều của tam công tử.

Một vị nữ tỳ, cũng chính là Kiều An Na nói:

- Xin mời các vị khác quý đi the ta.

Trong một khắc bước vào cửa, Mộ Dung Thiên lập tức ngủi thấy đủ loại mùi hoa từ thanh nhã tới nồng đậm, không hề dứt. Mà khiến hắn thấy kỳ lạ chính là hắn căn bản không thấy hoa, dù là một gốc hoa cũng không. Chỉ có những đóa hoa thêu trên lều mà thôi. Mỗi một lều vải đều có những đóa hoa, phần lớn là bất đồng, dù trông rất giống thật nhưng khẳng định là giả. Bởi vì làm gì có tiên hoa nào mọc được ở đó. Lướt qua đám lều, đảo mắt đã tới dải trung tâm của doanh địa này. Trên mặt đất có thảm da thú màu đỏ, thể hiện người mà hai huynh đệ Mạt Khắc muốn gặp không giống người bình thường. Vài phút sau, nữ tỳ đưa ba người tới một cái lều dù thể tích hay hoa thêu đều lớn hơn những cái khác rất nhiều. Hoa trên lều hình như cũng rất đặc biệt, Mộ Dung Thiên đi đường cũng đã để ý, dường như hoa bất đồng chính là biểu hiện cho địa vị của người trong lều.

Xung quang chiếc lều lớn này còn có rất nhiều lều nhỏ, trông cũng rất bất phàm. Vùng này hiển nhiên là khu vực trọng yếu, ngoài lều cũng ít người hẳn.

Biết có khách tới, thị nữ trong lều đã sớm chuẩn bị mời họ ngồi vào một chiếc bàn bằng hồng mộc, sau đó dâng trà thơm:

- Ba vị ngồi đợi một lát, công tử đang tắm rửa, lập tức sẽ ra ngay.

Trên hải mao này nhiều người có thói quen chiêu đãi khách bên ngoài trướng, thứ nhất là vì quang cảnh rộng rãi, thứ hai là vì không khí tươi mát hơn rất nhiều.

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, đây là thằng ku nào thế, gặp khách còn phải tắm rửa thay quần áo, tưởng là tế thần chắc!

Mạt Khắc vội phất tay với nữ tỳ bên cạnh, nói:

- Chúng ta nói chuyện trọng yếu với công tử, các người lui xuống đi.

- Vâng.

Mấy vị nữ tỳ lên tiếng rồi cáo lui.

Đợi bọn họ đi rồi, hai huynh đệ Mạt Khắc lập tức hành động, hai mắt nhìn chằm chằm vào một hướng.

Mộ Dung Thiên theo ánh mắt bọ họ nhìn lại, lập tức thấy phía đối diện có một lều vải, hoa bên trên khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu đột nhiên nghĩ tới - Tulip!

Mộ Dung Thiên không phải loại người thanh nhã hiểu hoa, nhưng Tulip là giống hoa rất phổ biến, bởi cũng là thứ hắn rất thích.

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc