Nhưng mà, ngay sau đó, năng lượng trong ánh sáng dường như cũng đạt tới mức trọng yếu nhất, giống như tạc đạn bộc phát, phát ra cơn lốc năng lượng cuối cùng.
Day Ville đã hoàn toàn triển khai băng tuyết tráo. Tiếu Ân cũng đã xuất tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy Châu ra ngoài, mượn lần chấn động này không ngờ ngẫu nhiên chấn động hai phong ấn, khiến Tiếu Ân không hiểu ra sao cả cũng cảm thấy kết quả chuyến đi này cũng không tệ lắm.
Tuy nhiên cố gắng của bọn họ cũng chỉ là dừng ở mức này mà thôi.
Lực lượng tiềm ẩn trong cơn lốc năng lượng thật sự là quá lớn, đến cuối cùng lan tràn ra khắp bình đài khiến bình đài bắt đầu hơi hơi rung chuyển.
Lúc này có muốn ra tay ngăn cản thì cũng đã ra ngoài khả năng của hai người Tiếu Ân. Bọn họ cũng đành phó mặc cho số phận.
Rốt cục, sau hai tháng, cơn lốc năng lượng phát ra từ cửa sáng đạt tới cực điểm. Toàn bộ bình đài hoàn toàn nổ tung…
Trong thế giới mờ mịt không chút ánh sáng trừ vài ánh hào quang ngẫu nhiên xuất hiện còn thì ảm đạm không chút ánh sáng.
Nhưng trong thế giới này, số lượng vong linh là vô cùng vô tận. Bọn họ đủ các loại khác nhau sinh sống ở đây.
Âm hồn, bộ xương khô, cương thi, hắc ám kỵ sĩ, hắc võ sĩ… Lúc này những sinh vật lừng danh trong thế giới vong linh đều đang tề tụ về một chỗ.
Đó là một bình đài, từ bên ngoài nhìn vào chỉ rộng chừng hai ba trăm thước vuông mà thôi. Cho dù là ở vùng ven của khu mộ thì cũng chỉ có thể xem như một bình đài siêu nhỏ ‘điêu khắc tinh xảo’.
Nếu bình thường, chỉ sợ căn bản là không ai chú ý một tiểu bình đài như vậy. Nhưng lúc này, trong phạm vi mấy chục dặm chung quanh nó đang tề tụ rất nhiều vong linh bậc cao.
Cách bình đài cả trăm thước cũng có thể cảm ứng được uy năng cường đại đang phát ra.
Đó là một loại năng lượng khiến cả đám vong linh ở đây run sợ từ tận đáy lòng, đám vong linh đẳng cấp thấp một chút đã sớm tránh đi rất xa. Đừng nói là tới gần nơi này để chống đỡ năng lượng hùng mạnh đó, cho dù là hơi chút cảm ứng, cũng đã làm bọn chúng quá sợ hãi.
Cuối cùng, có thể lại gần như vậy cũng chỉ có chừng mười vong linh mà thôi. Mỗi một vong linh đều là nhân vật lừng danh ở vùng này. Đều là nhân vật cấp bậc truyền kỳ thực lực siêu tuyệt.
Nhưng mà, khi đám vong linh này đến đây, trên vẻ mặt bọn họ không dấu nổi vẻ kinh hãi.
Mỗi một vong linh đều đang thầm nói chuyện với nhau. Bọn họ căn bản là không thể xác định cái gì mà có thể gây ra chấn động lớn như thế.
Dần dần cả đám vong linh nhóm bắt đầu xôn xao hẳn lên, sau đó bọn chúng bắt đầu loan truyền tin tức đi.
Từ khu vực trung ương phái đến đây một vị ngụy thần đại nhân, phụ trách điều tra rõ ràng kỳ quang vừa xuất hiện ở vùng rìa khu mộ.
Nửa ngày sau, một vị luyện ngục ngụy thần tới nơi. Bất quá sau khi hắn tiếp xúc với năng lượng cường đại đang tung hoành khắp nơi ở chỗ này cũng ngây người ra.
Hắn và một đám vong linh cấp truyền kỳ mắt tròn mắt dẹt nhìn mà chẳng hiểu cỗ năng lượng không rõ là thứ gì này chẳng biết là từ đâu mà đến.
Vị vong linh này tuy rằng đã đạt tới cảnh giới ngụy thần nhưng hắn lại cũng không phải cường đại giống như đám thượng cổ ngụy thần Nuke Te và Han Musi.
Cho nên hắn căn bản là không biết năng lượng cường đại này chính là cơn lốc năng lượng sinh ra do Cự Ma Thần khai sáng thế giới của thần.
Một ngày sau, đang lúc vị vong linh ngụy thần này tính báo cáo tin tức này tới cấp cao hơn thì cỗ năng lượng kia chợt nổ tung.
Một cái bình đài nho nhỏ bị năng lượng cường đại tấn công, rốt cục hóa thành hư ảo, đến rớt xuống vực sâu cũng không còn nữa.
Vụ nổ thật lớn của năng lượng như tiếng gọi của thần chết. Cả đám mấy chục vong linh cấp truyền kỳ và một vong linh cấp ngụy thần vốn đứng gần đó bị một đòn tấn công trí mạng.
Trừ vong linh cấp ngụy thần và vài truyền kỳ da dày thịt chắc, những tên còn lại bị những đạo hào quang hai màu đỏ đen lẫn lộn chiếu phải đều bốc hơi, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Vụ nổ phát ra những đợt sóng xung kích, lấy bình đài đã vỡ nát làm trung tâm, lan ra bốn phía như bão táp quét qua.
Hơn trăm cái bình đài lớn nhỏ khác nhau dưới sức tấn công không gì cản nổi của sóng xung kích chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn bị phá hủy. Toàn bộ khu mộ của ngụy thần đều cảm ứng được sức tấn công của cỗ năng lượng cường đại này.
Trong khu vực trung ương, mấy đạo năng lượng hùng mạnh lập tức phóng lên cao, nhanh chóng bay tới nơi này.
Nhưng mà, đợi đến khi bọn họ đến nơi thì trừ một vòng tròn trống rỗng khổng lồ ra thì chẳng còn gì khác tồn tại. Về phần đám vong linh cấp truyền kỳ và ngụy thần thương tích đầy mình kia thì đã bị sóng xung kích đánh trọng thương, căn bản là không nhớ rõ đến tột cùng đã phát sinh sự tình gì.
Cuối cùng, căn cứ năng lượng dao động hùng mạnh, một ít nhân vật cấp cao nhất kết luận là có hai phân thân thần linh vì lý do nào đó không ngờ đi tới nơi này tiến hành quyết đấu. Trong đó một vị xuất ra một kích mãnh liệt nhất, đạt được thắng lợi cuối cùng.
Suy luận này cũng là kết quả sau khi tổng hợp cả chuyện một ít vong linh ở vùng rìa khu mộ đã từng gặp qua dấu vết phân thân của thần linh.
Sau khi có kết luận cuối cùng, mọi thanh âm đều yên lặng đi. Bởi vì không có bất cứ kẻ nào nguyện đắc tội với một vị thần linh. Cho nên sau khi đám vong linh dời một ít bình đài đến chỗ này, cũng không có ai nói năng gì nữa cả.
Khi cơn lốc năng lượng đạt đến đỉnh điểm, Tiếu Ân và Dav Ville đã sớm trốn vào vòng phòng ngự do băng tuyết tráo và tiểu viên thuẫn liên hợp.
Tuy rằng hai kiện bảo bối này vẫn không đủ để ứng phó đợt tấn công như cuồng phong bão tố của năng lượng cường đại kia, nhưng Tiếu Ân có lực lượng bán thần vực, cũng đủ để bảo vệ an toàn cho hai người bọn họ.
Tuy nhiên bọn họ cũng thật không ngờ lúc năng lượng bùng nổ, một cỗ năng lượng khổng lồ mà quen thuộc xuất hiện bảo vệ bọn họ. Cơn lốc năng lượng với sức mạnh tan trời vỡ đất còn mạnh hơn mấy chục lần so với cấm chú không ngờ ngay cả băng tuvết tráo cũng không đụng tới rồi cứ thế hoàn toàn biến mất.
Hai người bọn họ lập tức biết, đây là uy lực của Cự Ma Thần. Mà lúc nàv có thể ra tay tương trợ, cũng chứng tỏ hắn đã thành công khai sáng thế giới của thần, chiếm được sự tán thành của thế giới thần bí kia.
Hào quang rực rỡ chợt tuôn trào như suối chảv giữa thế giới vong linh, năm màu rực rỡ như thể là đột nhiên xuất hiện giữa hình tròn trống rỗng.
Tiếu Ân và Day Ville thấy hết thảy cũng cảm thấy quay cuồng, khó có thể trấn tĩnh.
Hào quang trắng dường như đang chậm rãi đi tới, Tiếu Ân bọn họ tự nhiên không có khả năng biết tốc độ di động như thế nhanh cỡ nào. Nhưng cảm giác của hắn nói cho hắn biết, loại di động này chỉ sợ cũng không phải trên một mặt phẳng.
Từ cảm giác rõ ràng những năng lượng cường đại tới cực điểm đang lướt qua thân thể, hắn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải chuyển động bình thường.
Bất ngờ mọi thứ trước mắt dường như bỗng chậm lại, Tiếu Ân kinh ngạc quay đầu nhìn xung quanh, ngay cả chuyển động của Day Ville và năng lượng mênh mông kia lúc này cũng đang chậm lại.
Tiếu Ân cười khổ, từ khi hắn nắm giữ cách cùng Nhất Hào dung hợp trăm phần trăm, tiến vào cảnh giới thời gian dừng lại, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào loại tình huống này một cách bị động như thế này.
Tinh thần ý niệm của hắn trong nháy mắt đã ly khai thân thể, dọc theo năng lượng phát ra hào quang mang đủ mọi màu sắc vòng ra ngoài.
Tiếu Ân đột nhiên trợn to mắt. Trong mắt hắn hiện ra một khoảng không vô tận, mà trong khoảng không vô tận này lập lòe những tia tử sắc điện quang.
Tuy rằng lúc này những tia chớp này đều đang đứng yên nhưng chỉ cần nhìn tình hình không trung cũng có thể đoán được khi hết thảy khôi phục bình thường, một mảnh hư không này sẽ bị đả kích khủng khiếp tới cỡ nào.
Ngay khi xuất hiện giữa hư không, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân thậm chí còn có cảm giác run sợ, đặc biệt sau khi gặp tia chớp này sự sợ hãi trong lòng càng lớn hơn.
Hắn lập tức hiểu được, những tia chớp này chắc chắn là thứ gì đó phi thường lợi hại, thậm chí còn lợi hại tới mức mình chỉ khẽ liếc mắt một cái cũng sợ đến hồn bay phách lạc.
Miễn cưỡng khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, Tiếu Ân thật cẩn thận nhìn quanh.
Chỗ bọn họ đang đứng là một lối đi. Phía trên có hào quang nhiều màu, những tia chớp bên ngoài không chạm vào hào quang nhiều màu. Dường như hào quang nhiều màu và tử sắc thiểm điện khủng bố bài xích lẫn nhau, như nước sông không phạm nước giếng, vẫn duy trì một loại trạng thái cân bằng kỳ dị.
Tinh thần ý thức của Tiếu Ân cẩn thận cảm ứng những tia chớp nằm đầy trong toàn bộ không gian bên ngoài. Hắn có một loại cảm giác kỳ dị năng lực lượng lôi điện tuyệt đối là lực lượng lôi điện mạnh nhất mà binh sinh hắn từng gặp được.
Do dự một chút, lực lượng tinh thần của hắn thoáng chạm vào một tia chớp.
Ầm…
Một cỗ năng lượng kỳ dị dường như trực tiếp tiến vào não hắn, đồng thời bất chấp tất cả nằm yên ở đó.
Tuy rằng đang trong trạng thái thời gian dừng lại, nhưng phàm là những thứ thân thể hoặc tinh thần Tiếu Ân chạm được đều không bị hạn chế nữa.
Tử sắc lôi điện mà hắn chạm vào kia tuy rằng nhìn qua cực kỳ nhỏ yếu, nhưng đằng sau tia chớp này là một tia chớp khổng lồ rộng bằng ba sân bóng, dài như vô cùng vô tận.
Một tia chớp như vậy, tuyệt đối là cả đời Tiếu Ân ít thấy. Cho dù là cấm chú của điện hệ, cũng không thể xuất hiện một tia chớp khổng lồ như vậy.
Trong nháy mắt khi hai bên tiếp xúc, tia chớp khổng lồ như nước lũ bị chặn đã lâu giờ tìm được chỗ để chảy, ào ào tràn vào thân thể Tiếu Ân.
Gần như trong nháy mắt, tất cả tử sắc lôi điện ở bên ngoài có dính dáng đến tia chớp rất nhỏ kia, không thiếu một tia chớp nào, tất cả đều trong nháy mắt chui vào cơ thể Tiếu Ân.
Tuy rằng bản thân Tiếu Ân cũng là một vị ngụy thần hùng mạnh, tuy rằng hắn có lực lượng bán thần vực nhưng sau khi bị đả kích bất thình lình, vẫn choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm.
Tinh thần ý niệm của hắn trong nháy mắt quay trở về thân thể còn tình trạng thời gian dừng lại cũng trong nháy mắt vỡ tan.
Hết thảy đều trở lại bình thường, duy chỉ có Tiếu Ân lăn ra kêu gào rên rỉ đầy thống khổ.
Tuy nhiên điều duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút may mắn chính là, tia chớp tiến nhập vào trong cơ thể hắn chẳng qua là hơi hoành hành bừa bãi một chút, rồi cũng đã toàn bộ rút về một chỗ, có xu thế bình ổn lại.
Nhưng mà, Day Ville không cần nghĩ ngợi gì đã ôm lấy Tiếu Ân. Bản thân hắn là một kẻ nắm quyền điều khiển điện hệ trong tay, nghiên cứu về năng lượng tia chớp hơn xa Tiếu Ân. Lúc này hắn nhẹ giọng hừ lạnh một tiếng, một cỗ năng lượng tiến vào cơ thể Tiếu Ân, dường như muốn tống khứ cỗ lực lượng lôi điện kia ra.
Nhưng mà, khi năng lượng của hắn vừa mới tiếp xúc với tử sắc lôi điện trong cơ thể Tiếu Ân, lập tức cả người run lên, khó có thể điều khiển bản thân.
Sự cường đại của tử sắc lôi điện vượt xa dự tính của hắn.
Năng lượng điện hệ trong cơ thể hắn so với thứ này, quả thực giống như là đom đóm so với mặt trăng rằm, không phải chênh lệch về số lượng, mà là chênh lệch về chất lượng.
Dường như cảm ứng được có năng lượng cùng hệ chống cự, tử sắc lôi điện trong cơ thể Tiếu Ân vốn đã có chút thuần phục lập tức lại một lần nữa bạo phát.
Tử sắc năng lượng hùng mạnh nhanh chóng xuất hiện, giữa hai người lập tức xuất hiện một lưới điện tử sắc ngăn cách.
Trong lưới điện tử sắc, hai người cùng rên lên. Thân thể cường hãn cấp ngụy thần như bọn họ không ngờ còn có thể rên xiết thống khổ như thế thì có thể thấy nổi đau khổ mà bọn họ đang chịu khủng khiếp tới mức nào.
Tử sắc hào quang trong nháy mắt lan tràn ra, dường như cả người bọn họ đang bốc cháy.
Cảm giác bị thiêu tuyệt đối không dễ chịu chút nào, chẳng những thân thể đau thấu xương, ngay cả linh hồn bọn họ dường như cũng đang bị thiêu đốt.
Vòng bảo hộ năng lượng chợt xuất hiện quanh người bọn họ. Đây là do bọn họ đồng thời mở ra ma pháp vòng bảo hộ và bán thần vực của bọn họ cũng đã trong nháy mắt phóng thích, muốn đẩy tử sắc điện quang khủng bố này ra ngoài.
Nhưng chuyện càng thêm đáng sợ phát sinh.
Tử sắc lôi điện này không biết do cái gì sinh ra, không ngờ ngay cả ma pháp vòng bảo hộ và bán thần vực đều không thể khắc chế, ngược lại giống như biến thành chất dinh dưỡng của nó, giúp nó tăng trưởng.
Tiếu Ân theo bản năng vung tay lên, tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy Châu đồng thời xuất hiện, tỏa ra từng đạo hào quang kỳ dị quay chung quanh người bọn họ.
Chuyện kỳ dị lại xảy ra tử sắc lôi điện dường như không gì có thể khống chế kia lúc này đây cũng không có tiếp tục ép sát, mà ngược lại bị hào quang kia hơi đè xuống một ít.
Tiếu Ân thở ra một hơi thật dài, tuy nhiên sắc mặt hắn trong nháy mắt liền trở nên cực kì khó coi.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, số lượng tử sắc lôi điện vừa rồi tiết ra ngoài kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ có một chút điện hệ năng lượng cỡ bằng đầu ngón tay tràn ra bên ngoài cơ thể mà thôi.
Nhưng chỉ một chút năng lượng như vậy cũng đã tạo thành phá hủy thật lớn. Hắn và Day Ville, hai vị ngụy thần bị tử sắc lôi điện hại đến mức sống dở chết dở, nếu cứ tiếp tục chỉ e lập tức tè ra quần.
Nhưng thể tích tia chớp dùng để gây ra hậu quả khủng khiếp như thế nếu so với tử sắc lôi điện khổng lồ hắn đã hút lấy kia thì bất quá chỉ như chín trâu mất sợi lông không đáng kể, căn bản là không đáng để tính.
Hiện giờ những tử sắc lôi điện đang ẩn nấp trong cơ thể hắn chẳng biết vì nguyên nhân nào mà ngay bản thân Tiếu Ân cũng không rõ đang trở nên yên lặng ẩn núp.
Nhưng đây là một quả bom không biết khi nào sẽ nổ. Nếu đột nhiên nó nổ, vậy chắc chắn Tiếu Ân sẽ lập tức biến thành tro bụi.
Hào quang chớp động, Cự Ma Thần xuất hiện. Tuy nhiên hắn cũng không tiến lên hỗ trợ, chỉ có mang vẻ mặt kinh hãi nhìn tử sắc lôi điện trên người bọn họ dường như là có sự sợ hãi từ đáy lòng với thứ này.
Chỉ có điều hai người bị tử sắc lôi điện vây khốn cùng hắn có quan hệ sâu đậm, bất kể như thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cự Ma Thần cẩn thận sử dụng một cỗ thần lực.
Hiện giờ Cự Ma Thần đã có thế giới của thần thật sự, là một vị thần linh hàng thật giá thật, tuy rằng thực lực thực sự của bản thân cũng không thể nghiêng trời lệch đất gì cả, nhưng ít nhất cũng có thần vực của mình.
Không gian xung quanh không biết từ khi nào đã biến thành một màu đỏ đen lẫn lộn, Cự Ma Thần đã mang hai người Tiếu Ân và tử sắc lôi điện đang lấp lánh trong không trung vào trong thần vực của hắn.
Nhưng mà ngay tại giờ khắc này, tử sắc chợt bắt đầu lan tràn, giống đột nhiên gặp phải rất nhiều chất dinh dưỡng, lại một lần nữa tăng trưởng với tốc độ điên cuồng.
Đám người Tiếu Ân biến sắc, Cự Ma Thần quyết định thật nhanh, từ bỏ hoàn toàn mối liên hệ giữa hắn và một phần thần vực kia.
Tuy rằng phản ứng và động tác của hắn đều rất nhanh, nhưng trong không gian này đã có một phần ba diện tích tràn ngập tử sắc lôi điện.
Ba nguời Tiếu Ân nhìn nhau, bọn họ rốt cục minh bạch một việc.
Tử sắc lôi điện này dường như lấy mấy thứ thần lực, thần vực gì đó làm chất dinh dưỡng, phỏng chừng cho dù là thần linh bậc cao khi gặp phải tử sắc lôi điện này cũng sẽ không khỏi đau đầu.
“Đây là chuyện gì?” Tiếng của Cự Ma Thần ầm ầm vang lên.
Không biết vì sao Tiếu Ân và Day Ville vừa nghe giọng hắn lập tức có một cảm giác kỳ dị.
Trong giọng nói của hắn không chỉ có riêng một loại lực lượng, mà là bao hàm chín loại tần suất khác nhau biến đổi một cách tinh tế.
“Ngươi thật sự đã dung hợp rồi à?” Tiếu Ân vội vàng hỏi.
“Không! Chẳng qua khi khai sáng thế giới có dung hợp được một chút. Hiện giờ giọng nói của chúng ta đã hoàn toàn dung hợp.” Cự Ma Thần cất cao giọng nói.
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, chỉ mỗi thanh âm dung hợp thì có lợi ích gì đâu.
“Tia chớp quỷ quái này từ đâu tới?” Cự Ma Thần lòng còn sợ hãi nói: “Không biết vì sao, ta vừa nhìn thấy tử sắc lôi điện này trong lòng liền sinh ra một sự sợ hãi mãnh liệt.”
Tiếu Ân và Day Ville ngơ ngác nhìn nhau, hiện giờ Cự Ma Thần đã là chân thần hàng thật giá thật rồi nhưng vẫn sợ hãi tử sắc lôi điện như thế, như vậy có thể tưởng tượng tia chớp này chắc chắn không phải vật bình thường.
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Không thể xác định, tuy nhiên có lẽ phía trước là con đường dẫn đến thần giới.” Cự Ma Thần lập tức truyền đến một tin tức, khiến hai người Tiếu Ân hiểu được tình huống hiện tại.
Cự Ma Thần sau khi trải qua hơn hai mươi ngày cố gắng, số thần lực kết tinh trên người đã tiêu hao gần một nửa, lúc này mới mở ra một thế giới không khác đại lục thần tạo là mấy. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Bởi vì thiếu đầu óc thẩm mỹ và tư duy thiết kế, cho nên Cự Ma Thần chọn một phương pháp đơn giản nhất đó chính là rập khuôn toàn bộ đại lục thần tạo, gần như phục chế hoàn toàn thế giới kia. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Khi Tiếu Ân cảm ứng được chuyện này không khỏi dở khóc dở cười. Nếu sớm biết như thế, để cho Nhất Hào thiết kế là tốt nhất.
Sau khi Cự Ma Thần hoàn thành tất cả liền lập tức cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Nếu không phải hắn có được chín thần cách kém chất lượng, hơn cả một trăm lẻ tám lần so với tuyệt đại đa số những kẻ vừa mới châm thần hỏa chỉ có một mảnh vỡ thần cách mạnh, vậy khi hắn lần đầu tiên khai sáng thế giới của thần cũng chắc chắn không thể đạt tới trình độ hùng mạnh như vậy.
Tuy nhiên tới bước này rồi hắn cũng đã đạt được sự tán thành của thế giới của thần còn hỗn độn kia, biến một thế giới tương đương với toàn bộ đại lục thần tạo thành lĩnh vực của mình.
Ngay khi hắn dừng khuếch trương, thế giới của thần đã cùng hắn thành lập một mối liên hệ vĩnh viễn không thể cắt đứt.
Lúc này, một cỗ năng lượng cường đại khác không biết từ đâu đến, không ngờ hút hắn vào một không gian kì lạ. Những gì Cự Ma Thần có thể làm được chính là cùng lúc đó mang theo Tiếu Ân và Day Ville.
Sau khi nghe được những tin tức này, Tiếu Ân và Day Ville đều có chút kinh ngạc.
Vô Danh từng nói qua, một khi có thế giới của thần vốn chỉ thuộc về riêng thần linh, nhất định phải tiến vào thần giới. Hiện giờ xem ra quả là như thế, chỉ có điều không biết từ nay về sau còn có thể dễ dàng nhìn thấy Vô Danh như trước kia hay không.
Ba người im lặng một lát, cuối cùng ánh mắt đều tập trung vào tử sắc lôi điện đang tàn phá bừa bãi trong vầng hào quang tỏa ra từ tiểu viên thuẫn.
Cái thứ có thể hấp thu cả thần lực và thần vực của thần linh như tử sắc lôi điện này, đừng nói là trước đây chưa từng gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Ba người bọn họ tuy rằng đều có uy lực cường đại, nhưng trước thứ năng lượng tự nhiên quái dị này lại bó tay không biện pháp.
Đặc biệt là bản thân Tiếu Ân, mặt mày nhăn nhó. Tử sắc lôi điện ở bên ngoài đã cường đại như thế rồi, vậy tử sắc lôi điện ẩn chứa ở trong cơ thể hắn chẳng phải càng làm người ta cảm thấy tuyệt vọng sao?
Khép hờ hai mắt, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân tiến vào trong cơ thể, lại lần nữa tiếp xúc một chút với tử sắc lôi điện trong cơ thể.
Vạn phần kỳ quái chính là, tia chớp đang ở trong cơ thể kia dường như cũng không có vẻ gì là muổn bùng nổ, trái lại chủ động từ dồn về một chỗ trong cơ thể.
Chỗ đó chính là mi tâm giữa hai mắt.
Đây chính là chỗ Tiếu Ân dùng để nén ép tín ngưỡng lực và ngưng kết mảnh vỡ thần cách, gần như có thể nói là nơi lập nghiệp của hắn.
Cho nên vừa cảm ứng được điều này trong lòng Tiếu Ân cũng có chút không yên.
Day Ville và Cự Ma Thần sau khi nhận được cảm ứng của Tiếu Ân cũng khẽ biến sắc.
Bọn họ sở dĩ đầy tin tưởng và chờ mong đối với tương lai nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Tiếu Ân có thể không ngừng cuồn cuộn cung cấp mảnh vỡ thần cách. Nếu mất đi năng lực này như vậy đối với bọn họ mà nói tiền đồ ngày sau hoàn toàn ảm đạm không chút ánh sáng.
Cho dù Cự Ma Thần hiện tại đã trở thành kẻ đứng đầu hắc ám thì cũng thế thôi. Bởi vì khi không đủ thần cách, một kẻ cần số thần cách nhiều gấp chín lần so với thần linh khác như Cự Ma Thần e là cũng không thể tiến giai.
Tuy nhiên, tình huống trước mắt dường như cũng không phải quá tệ đến mức như vậy.
Mi tâm Tiếu Ân rộng chừng một tấc nhưng nơi đó như thể là tự thành lập một không gian, ngay cả tín ngưỡng lực khổng lồ mênh mông như biển cũng tụ tập về đây, tử sắc lôi điện này dường như cũng như thế.
Tử sắc năng lượng vừa tiến vào mi tâm liền lập tức bắt đầu nén ép. Đây là chuyện hiển nhiên như nước có thể dập tắt lửa, tử sắc lôi điện căn bản là không có gì chống cự.
Dần dần tử sắc lôi điện kia lúc ở trên bầu trời lớn chừng ba cái sân vận động không ngờ hình thành một tử sắc quang cầu.
Quang cầu cũng không lớn, thậm chí so với mảnh vỡ thần cách mà Tiếu Ân ngưng kết còn muốn nhỏ hơn một chút.
Sau khi quả cầu ánh sáng ngưng kết xong, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân dường như cũng sinh ra một ít liên hệ với nó. Trong cảm giác của Tiếu Ân thứ này dường như cũng không quá đáng sợ như vừa rồi đã tưởng tượng.
Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân sờ tay lên trán một chút, tử sắc quang cầu nho nhỏ lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
Quả nhiên, khi ra bên ngoài cơ thể, quả cầu ánh sáng cũng không có ý đồ công kích Tiếu Ân, chỉ lẳng lặng nằm trong tay Tiếu Ân tỏa ra tử sắc hào quang đầy uy nghiêm.
Tâm niệm vừa động, màn hào quang phòng hộ của tiểu viên thuẫn lập tức lộ ra một khe hở.
Khe hở này cũng không lớn, chỉ bằng cỡ ngón út nhưng những tử sắc lôi điện đang ra sức tung hoành bên ngoài lập tức tìm được chỗ phát tiết, như thủy triều cuồn cuộn trút vào, dường như còn muốn tiếp tục mở rộng cái khe này.
Tiếu Ân tâm niệm khẽ động, tử sắc quang cầu trong tay lập tức bay lên nghênh đón.
Tuy rằng tử sắc quang cầu và tử sắc lôi điện kỳ thật là cùng một loại năng lượng, nhưng lúc này giữa chúng nó đã có sự khác nhau rất lớn.
Tử sắc lôi điện vẫn là tử sắc lôi điện, không có gì thay đổi. Nhưng tử sắc quang cầu là do tử sắc lôi điện nén ép ở mức cao mà thành, sau khi hai thứ này gặp nhau lập tức phân cao thấp một cách rõ ràng.
Tử sắc quang cầu giống như là một hắc động, bất kể bao nhiêu tử sắc lôi điện lại gần, nó đều không thèm suy nghĩ gì cả toàn bộ hấp thu vào, không ngờ ngay một chút cũng không lưu lại.
Bất quá chỉ trong vài giây thời gian, hơn một phần ba tử sắc lôi điện chiếm cứ không gian bên ngoài cũng đã toàn bộ biến mất. Ba người Tiếu Ân nhìn tử sắc quang cầu thỉnh thoảng lóe lên một chút, trong mắt đầy vẻ quỷ dị.
Bỗng nhiên, Tiếu Ân bỗng cảm thấy nao nao. Hắn kinh ngạc nhìn vào vòng cổ không gian, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm gỗ nho nhỏ.
Thứ này là hắn mua được trong hội bán đấu giá ở khu vực trung ương khu mộ của ngụy thần, mặt trên không ngờ có hai mươi lăm lớp phong ấn. Thời gian trước Tiếu Ân cũng đã thử tế luyện một lần.
Nhưng rất đáng tiếc là, món đạo cụ thượng cổ này dường như đã hao hết linh khí, chỉ còn chút hơi tàn, như hồi quang phản chiếu.
Trong trạng thái cực kỳ suy yếu như thế, Tiếu Ân giải khai một hơi được mười lăm lớp phong ấn. Đương nhiên, sở dĩ có thể thuận lợi như thế đó là bởi vì tiểu mộc kiếm quả thật là không còn sức chống cự gì nữa cả.
Giống như là một võ sĩ bình thường lên đài đánh nhau với quyền vương Tyson, quyền vương người da đen khỏe mạnh kia chỉ cần một quyền là có thể đánh cho võ sĩ bình thường kia kêu cha gọi mẹ.
Nhưng nếu trước khi thượng đài nhốt Tyson bảy ngày bảy đêm, không cho ăn một miếng cơm. Vậy khi hai người bọn họ so tài, cục diện tuyệt đối sẽ nghiêng về một phía. Hơn nữa võ sĩ bình thường kia còn không thể dùng quá nhiều sức, nếu không rất dễ dàng gây nguy hiểm tính mạng cho Tyson.
Tình hình giữa Tiếu Ân và tiểu mộc kiếm dường như cũng có cùng loại vấn đề.
Sau khi Tiếu Ân tinh thần phấn chấn một hơi liên tục cởi bỏ mười lăm lớp phong ấn xong, hắn cảm nhận được tiểu mộc kiếm đã trở nên cực kỳ yếu ớt nếu hắn lại cố phá phong ấn nữa như vậy kết quả cuối cùng sẽ là tiểu mộc kiếm hoàn toàn vở nát.
Cho nên Tiếu Ân đành phải tạm dừng, không dám tiếp tục tấn công lớp phong ấn thứ mười sáu.
Tuy nhiên sau khi Tiếu Ân ngưng luyện lôi điện thành quả cầu hắn liền cảm ứng được tiểu mộc kiếm đang rục rịch, dường như là có ý muốn tiếp cận quả cầu.
Nếu là bảo vật bình thường thì không sao, nhưng tiểu mộc kiếm tuy rằng bản thân đã yếu ớt lắm rồi nhưng tốt xấu gì vẫn là một trong những đạo cụ của viễn cổ thần linh, nếu để tử sắc quang cầu cực kì đáng sợ đến mức không thể tin nổi này phá hủy vậy rất đáng tiếc. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Chỉ có điều, khi Tiếu Ân lấy tiểu mộc kiếm rạ lập tức phát hiện một chuyện kinh người.
Tiểu mộc kiếm trong tay Tiếu Ân khẽ run lên. Nó không ngờ bắt đầu tự động phát ra những tiếng vù vù và chủ động ngưng tụ cỗ năng lượng cuối cùng.
Tiếu Ân rùng mình, hắn hiểu rằng tiểu mộc kiếm đang thúc dục một chút năng lượng cuối cùng trong thanh kiếm. Nếu cỗ năng lượng này tiêu hao sạch sẽ thì cũng là lúc tiểu mộc kiếm buông xuôi hai tay về với cát bụi.
Cùng đường, Tiếu Ân cất tiếng thở dài nhè nhẹ bất kể hắn suy tính như thế nào cũng không nghĩ ra. Tiểu mộc kiếm xúc động vì tử sắc quang cầu đáng sợ này. Nhưng giờ phút này cũng đành lấy ngựa chết làm ngựa sống, đánh liều một phen.
Duỗi cánh tay ra rốt cục cũng để cho tiểu mộc kiếm chạm vào tử sắc quang cầu.
Lúc này Tiếu Ân đã thấm thía sâu sắc nỗi thống khổ do tử sắc lôi điện gây ra, hắn như gặp phải đại địch điều khiển tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy Châu một lần nữa tỏa ra năng lượng. Nếu xảy ra chuyện bất ngờ phỏng chừng hai món bảo bối này cũng có thể miễn cưỡng ứng phó.
Dù sao lúc này Tiếu Ân đã giải khai ba lớp phong ấn, khả năng điều khiển chúng nó đã đạt tới trình độ rất cao.
Về phần Cự Ma Thần thì sao? Hắn tốt xấu gì cũng đã thành thần hơn nữa như lời hắn nói, Cự Ma Thần kỳ thật cũng không phải đứng trong không gian nhiều màu mà trong thế giới của thần của hắn. Khi đến đây thế giới của thần của hắn cũng được bao phủ bởi một tầng hào quang nhiều màu đồng hành cùng không gian này.
Nếu không phải cảm ứng được Tiếu Ân đột nhiên gặp phải nguy hiểm, hắn cũng sẽ không đến.
Cho nên Cự Ma Thần cũng không tiến vào trong tiểu viên thuẫn nhưng hắn cũng chăm chú quan sát mọi thứ cẩn thận, chỉ cần có gì bất thường là lập tức nhảy ngược lại.
Nhưng mà chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Trong khoảnh khắc tiểu mộc kiếm và tử sắc quang cầu tiếp xúc nhau, không có bùng nổ và những đợt năng lượng cường đại tấn công, không gì cả. Hai thứ này như hai người bạn thân sau vô số năm xa cách mới gặp lại nhau, dính chặt vào nhau như keo như sơn.
Ba người Tiếu Ân vừa mới hơi thả lòng được một chút, chợt nghe những tiếng ‘cách cách’ lại một lần nữa vang lên.
Mọi người cùng nhìn chăm chú trong lúc đó tử sắc quang cầu dường như đang thong thả phóng thích năng lượng của nó mà từng đợt từng đợt tử sắc hào quang không ngừng cuồn cuộn trút vào tiểu mộc kiếm. Tiểu mộc kiếm im lặng đón nhận, thân thể nó giống như là một cái động không đáy, bất kể bao nhiêu tử sắc lôi điện trút vào nó đều không chút khách khí vui lòng nhận hết.
Trên mặt Tiếu Ân hiện lên một vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Nếu hắn thoáng cái có thể mở mười lăm lớp phong ấn của tiểu mộc kiếm, hiểu biết đối với nó có thể nói là thứ nhất đương thời, tuyệt không đứng thứ hai.
Bản thân tiểu mộc kiếm thiếu thốn năng lượng đến cực độ. Nhưng Tiếu Ân từng thử qua, từ bán thần vực, tín ngưỡng lực và Cự Ma Thần thần lực, cho tới bình thường lực lượng tinh thần đều không có hiệu quả đối với tiểu mộc kiếm. Ngay cả mời đại địa chi mẫu, mời hắn cung cấp năng lượng, cũng không thể khiến tiểu mộc kiếm hấp thu mảy may nào.
Còn vạn niên quang nguyên vương muốn hỗ trợ, thì bị Tiếu Ân khách khí khéo léo từ chối.
Tuy rằng những hiểu biết của hắn đối với viễn cổ thần linh không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì Tiếu Ân cũng biết lấy lửa thiêu một thanh kiếm gỗ thì kết cục là cái gì.
Cuối cùng hắn thỉnh giáo cả Vô Danh, kết quả là Vô Danh lắc đầu. Tuy rằng kiến thức của hắn sâu xa nhưng dù sao không phải thực sự là vạn sự thông cái gì cũng thông cái gì cũng biết, nên hắn cũng không thể nhận ra lai lịch thanh kiếm này. Tuy nhiên đối với việc nó là đạo cụ có được hai mươi lăm lớp phong ấn hắn cảm thấy rất hứng thú. Nói cái gì mà viễn cổ thần linh ngày xưa có thể sử dụng đạo cụ này chính là nhân vật cực kì xuất sắc.
Nếu ngay cả Vô Danh cũng bó tay không có biện pháp, Tiếu Ân cũng không còn có bao nhiêu hi vọng với tiểu mộc kiếm, chỉ đành đợi nó từ từ tiêu hao hết năng lượng rồi tan vỡ mà thôi.
Nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt, khiến Tiếu Ân một lần nữa cảm thấy vô cùng hy vọng.
Hoá ra năng lượng mà tiểu mộc kiếm cần, cũng không phải là năng lượng bình thường, mà là những tử sắc lôi điện vô cùng vô tận này.
Dưới sự trợ giúp của năng lượng cuồn cuộn không ngừng bổ sung, tiểu mộc kiếm bắt đầu từ từ tỏa ra khí tức của nó.
Đây là một cỗ năng lượng cực kỳ cường đại, đầy chính khí, nhưng lại hoàn toàn khác với năng lượng thuộc về quang minh hệ của nguyệt lượng nữ thần. Nếu như quả thực muốn dùng một câu nói để hình dung, vậy có thể nói rằng uy áp này không hề thua kém uy áp sinh ra trong nháy mắt Cự Ma Thần sáng tạo thế giới của thần.
Dần dần ba người Tiếu Ân cũng đồng thời cảm ứng được uy áp hùng mạnh từ tiểu mộc kiếm tràn tới.
Từ thân thể Cự Ma Thần đột nhiên cũng tỏa ra uy áp hùng mạnh, hai loại lực lượng bất đồng không hẹn mà gặp nhau ở giữa không trung, lập tức bắt đầu bài xích và đối kháng lẫn nhau.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn tiểu mộc kiếm, một đạo cụ không ngờ có khả năng chống lại uy áp của thần linh. Điều này thật sự là làm người ta ngạc nhiên thán phục.
Bất quá dưới sự kiềm chế của Tiếu Ân, năng lượng của tiểu mộc kiếm cũng dần dần kiềm chế lại, cũng không chênh lệch bao nhiêu so với thần lực của Cự Ma Thần.
Sau khi từ từ hấp thu hoàn toàn năng lượng trong tử sắc quang cầu, tiểu mộc kiếm lại một lần nữa tĩnh lặng trở lại.
Tuy nhiên lúc này cảm giác cây kiếm mang đến cho người ta đã hoàn toàn khác xưa. Tiểu mộc kiếm không còn dáng vẻ già nua nặng nề bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát, ngược lại trở nên mạnh mẽ phấn chấn.
Nhẹ nhàng vuốt ve tiểu mộc kiếm, trên thân kiếm xuất hiện tử sắc hoa văn nhàn nhạt, rõ ràng là bởi vì hấp thụ tử sắc lôi điện mà tạo thành.
Cảm ứng năng lượng cường đại không lộ ra ngoài ẩn chứa trong kiếm, Tiếu Ân thậm chí còn có suy nghĩ lại một lần nữa hấp thụ một ít tử sắc lôi điện làm chất dinh dưỡng cho nó.
Tuy nhiên suy nghĩ này cũng chỉ là hơi suy nghĩ qua một chút mà thôi. Truớc khi hiểu rõ lai lịch của tiểu mộc kiếm và tử sắc lôi điện, Tiếu Ân không muốn lại một lần nữa tiến hành cái trò thử nghiệm khủng bố này.
Khi Tiếu Ân muốn thu hồi tiểu mộc kiếm vào vòng cổ không gian thì không ngờ cảm thấy một khí tức kháng cự tỏa ra từ tiểu mộc kiếm.
Hắn gãi gãi da đầu, thật là có chút nhức óc.
Tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy Châu cũng là đạo cụ từ viễn cổ, chúng nó thu vào vật phẩm trang sức không gian lại không có vấn đề. Nhưng tiểu mộc kiếm này sau khi hấp thu đủ năng lượng, vì sao trở nên khó sử dụng như thế?