Hoá ra ở nơi sâu nhất trong chốn hư không, quả thật có rất nhiều bình đài siêu cấp hùng mạnh. Phàm là vong linh đạt tới cảnh giới ngụy thần đều phải tới địa phương đó định cư, không bao giờ được ở lại nơi này nữa.
Vì biểu đạt lòng trung thành của hắn cũng như chứng minh hắn không nói dối, hắn thậm chí còn xuất ra tất cả tài sản của mình.
Ở trăm năm trước, khối khu vực này có một vị vong linh hùng mạnh, nhưng sau khi hắn thăng tiến tới cấp bậc ngụy thần liền chủ động rời đi. Không chỉ có một mình hắn mà ngay cả đại bình đài và nơi hắn trú ẩn cũng đều toàn bộ rời khỏi.
Do đó, mới dẫn đến một đoạn thời gian các vong linh đế vương tranh đấu giành quyền quản lý cả khu vực.
Đám người Tiếu Ân tự nhiên không có hứng thú hỏi thăm mấy vần đề này. Xem thái độ người này tốt bụng, mà tình hình trước mắt của hắn lại không hề cần hấp thụ vong linh tinh hoa. Tiếu Ân cho phép người này rời khỏi, cũng không có đuổi tận giết tuyệt.
Tuy nhiên sau khi rời khỏi bình đài, ngay cả Tiếu Ân cũng có cảm giác bó tay không biện pháp. Bởi vì vị vong linh cấp bậc truyền kỳ kia cũng không biết khối khu vực đó đến tột cùng là ở nơi nào? Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Lấy thân phận vong linh đế vương như hắn còn không biết, vậy có thể biết đến khẳng định là ít ỏi không có mấy ai.
Chờ đợi một lát, mắt Tiếu Ân sáng lên, lại như trước tìm Vô Danh đến.
Quả thật không thể sử dụng Vô Danh đưa ra tuyến đầu đánh nhau. Tuy rằng hắn khoe khoang một kích kia đủ sức để hủy thiên diệt địa, phá hủy tinh cầu như phá hủy món đồ chơi mà thôi nhưng đáng tiếc chính là, một kích long trời lở đất này cũng chỉ có một kích mà thôi.
Một kích không trúng, vậy không còn có cơ hội lần thứ hai. Cho nên trong mắt Tiếu Ân, Vô Danh chỉ có thể xem như một thứ có công dụng đáng sợ tương đương với vũ khí hạt nhân mà thôi.
Hơn nữa, tác dụng của vũ khí hạt nhân này còn phải tìm hiểu thêm mới có thể tin tưởng được.
Tuy nhiên, trừ chiến đấu ra, cái việc hỗ trợ tìm đường này giao cho Vô Danh đi làm quả thật là vừa đúng.
Không lâu sau, Vô Danh vừa biến mất lại một lần nữa xuất hiện, giao cho hắn một bộ bản đồ địa hình. Sau đó, hắn liền hoàn toàn biến mất, không trở ra nữa.
Tiếu Ân cầm ma pháp thư lục nhìn nửa ngày, ghi tạc nội dung chi tiết bên trong vào trong óc.
Hoá ra chỗ mà ban đầu bọn họ xuất hiện chẳng qua là một mảnh đất ớ rìa khu mộ của ngụy thần rộng lớn mà thôi. Cho nên vong linh cường đại nhất sản sinh ra từ nơi này cũng chỉ là vong linh cấp truyền kỳ. Nhưng nếu tiếp tục đi sâu hơn nữa, như vậy ở rất sâu trong sẽ xuất hiện vong linh bậc càng cao. Những kẻ này mới là lực lượng đỉnh cao chân chính trong khu mộ của ngụy thần.
Có bản đồ địa hình và không có bản đồ địa hình có thể nói là khác nhau như trời và đất. Kỳ thật toàn bộ mộ địa là khối hình tròn cấu thành.
Khu vực trung ương chân chính cũng không phải quá lớn. Nhưng có thể sinh tồn ở khu vực trung ương, ít nhất cũng là vong linh đã đạt tới cấp ngụy thần, thậm chí còn còn có cấp bậc cao hơn như thượng cổ ngụy thần.
Đám người Tiếu Ân căn cứ vào phương hướng trên bản đồ địa hình mà đi tới. Sau mấy ngày rốt cục cũng đi tới một vùng đất được Vô Danh xác định là khu vực trung ương.
May mà Vô Danh biết nơi này không gian hỗn loạn, cho nên cấp cho hắn bản đồ địa hình là loại có đánh dấu có thể di động, dùng một điểm sáng đánh dấu vị trí của Tiếu Ân, như vậy mới không có khả năng bị lạc.
Khi bọn họ đi tới khu vực trung ương lập tức phát hiện nơi này không giống những chỗ bình thường.
Giữa khu vực trung ương và bên ngoài có một đường ranh giới vô cùng rõ ràng, ở bên trong tầm nhin dường như bị hạn chế rất nhiều, âm khí dày đặc khiến cảm giác tự nhiên cũng thấp tới mức cùng cực. Nếu là ma pháp sư bình thường đến nơi đây, đừng nói là chống lại vong linh luôn coi con người là kẻ địch, chỉ sợ chỉ cần chống đỡ âm khí dày đặc của chỗ này thôi cũng đủ để cho người ta đau đầu.
Ba người sóng vai đi vào khu vực trung ương, hai mắt Cự Ma Thần khép hờ, sau một lát liền lặng lẽ mở ra. Tiếu Ân và Day Ville cũng đồng thời lộ ra vẻ tuơi cười. Bởi vì bọn họ đã cảm ứng được ý niệm mà Cự Ma Thần vừa truyền lại.
Trong này, quả nhiên có thần tính mà bọn họ cần tìm tồn tại!
Khu vực trung ương, số bình đài to lớn sừng sững nhiều hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều.
Ở đây không có bình đài loại nhỏ và trung bình, cho dù là bình đài kém cỏi nhất cũng ít nhất là chiếm cả ngàn mẫu đất, khắp nơi là những kiến trúc nguy nga.
Tuy nhiên cho dù là bình đài như vậy, Cự Ma Thần căn bản là chẳng thèm để mắt tới. Hắn chỉ để ý vài chỗ, nhưng tất cả đều là những bình đài khổng lồ nhất ở nơi này.
Tiếu Ân hơi cảm ứng một chút, không khỏi thầm cười khổ. Những bình đài mà Cự Ma Thần nói đến gần như là diện tích tương đương với hơn phân nửa công quốc Louis. Có thể chiếm cứ địa bàn rộng lớn như thế thì chủ nhân của nó e là cũng không phải hạng thiện lương gì.
“Tiếu Ân, bên trong có thần lực.” Cự Ma Thần đột nhiên truyền đến một câu nói khác: “Đây là thần lực của chân thần, ở mấy bình đài thật lớn này đều có.”
Tiếu Ân lập tức nhíu mày lại.
Nếu chỉ là ngụy thần, như vậy có Cự Ma Thần bên cạnh, có hơn trăm ngàn thần lực kết tinh, giúp đỡ, hắn tuyệt đối sẽ không sợ hãi. Nhưng nếu đã có dấu tích thần lực của chân thần, vậy thì này hết thảy sẽ phải cẩn thận.
Cân nhắc lưỡng lự một lúc lâu. Tiếu Ân quyết định, không chọn cách giết thẳng một đường xông vào. Bởi vì hắn có một loại cảm giác mơ hồ rằng ở bên ngoài muốn hô mưa gọi gió thế nào cũng được, cũng không ai để ý chút nào nhưng nếu ở trong này mà tùy tiện chém giết thì chỉ e sẽ gặp phải sự can thiệp của đối thủ còn mạnh hơn cả mình.
Đối thủ có thể lợi hại hơn cả thượng cổ ngụy thần thì rõ ràng là chỉ có chân thần mà thôi. Sau khi để Cự Ma Thần vào đại lục thần tạo xong, Tiếu Ân và Day Ville cùng nhau bay đến một cái bình đài lớn siêu cấp mà Cự Ma Thần đã cảm ứng được thần tính trên đó.
Hai người bọn họ đeo nhẫn ngụy trang, bản thân mình lại kìm chế khí tức, đương nhiên không có vong linh nào có thể nhìn thấu thân phận và thực lực bọn họ. Vừa bước vào bình đài này, bọn họ liền có phát hiện tình hình ngoài ý muốn. Tình hình trong này dường như cũng không phải hoàn toàn giống như bên ngoài. Tuy rằng ở bên trong này đều là vong linh, nhưng vong linh ở chốn này rõ ràng có trí tuệ bậc cao. Hơn nữa nhìn chung cấp bậc của bọn họ tuyệt đối không thấp, về cơ bản đều tương đương với nhân loại cấp đại ma pháp sư.
Hai người bọn họ khống chế khí tức toát ra ngoài dừng ở mức trên ma đạo sĩ. Ánh mắt tuyệt đại đa số vong linh nhìn bọn họ đầy sự sợ hãi với cường giả.
Hai người nhìn nhau rồi lập tức phân công nhau chia ra mà đi. Bọn họ phải hỏi thăm một chút xem kẻ thống trị chốn này rốt cục là ai. Bởi vì muốn đạt được thần tính tinh phiến chỉ có thể tìm cách lấy được trên người cường giả mạnh nhất. Mà ở chốn này, đương nhiên là cường giả làm trùm. Kẻ nào có thể thuận lợi chuyển hoán thuộc tính thành thần tính thì chắc chắn trăm phần trăm kẻ đó chính là kẻ thống trị bình đài này.
Sau khi rời khỏi Day Ville, Tiếu Ân đang suy nghĩ nên làm như thế nào để hỏi thăm tin tức. Tìm một vong linh tâm sự, nói hươu nói vượn để tra tin tức? Hay là dùng biện pháp trực tiếp nhất tìm một tên vong linh gần nhất để hỏi thẳng cho rõ?
Đột nhiên, từ phía trước có từng đợt năng lượng dao động truyền đến. Cỗ năng lượng dao động này cũng không phải rất lớn, nhưng cũng tương đối dài.
Hơn nữa càng làm cho Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái chính là, khí tức mãnh liệt này rõ ràng không phải là sinh ra trong lúc quyết đấu nhưng không ngờ lại khiến hắn có chút cảm giác quen thuộc.
Nhìn thoáng qua đám vong linh bên cạnh, không ngờ không tên nào ra vẻ khác thường với chuyện này. Vong linh ở đây rõ ràng là đã quen với loại chuyện như thế này.
Dưới sự sai khiến của lòng hiếu kỳ, Tiếu Ân đi tới chỗ phát ra năng lượng dao động.
Đó là một tòa nhà thật lớn cao ba tầng lầu. Nhìn từ bên ngoài, phía trên tòa nhà có một ký hiệu rất lớn không biết nghĩa là gì. Phụ trách bảo vệ nhà lầu này chính là bốn vong linh cấp bậc đại ma pháp sư. Bọn họ mặc trang phục y như nhau, trường bào đen sẫm che kín toàn thân bọn họ.
Tiếu Ân phát ra tinh thần ý niệm, nhưng khi tinh thần ý niệm của Tiếu Ân đi tới vách tường thì bị bắn ngược trở về. Trên vách tường không ngờ có bố trí trận pháp phòng ngự.
Nếu Tiếu Ân muốn mạnh mẽ xông vào, tự nhiên là không có bất cứ vấn đề gì. Trận đồ này cho dù lợi hại đến đâu đi chăng nữa. Chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn hắn?
Nhưng Tiếu Ân biết, ở nơi này mà dùng phương pháp cứng rắn như thế để phá nát trận đồ của đối phương cũng không phải là một lựa chọn tốt nhất. Hắn hừ lạnh một tiếng, quang minh chính đại đi đến trước cửa. ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn bốn tên bảo vệ kia.
Ý định của hắn là không có chuyện thì đi gây chuyện, có lẽ còn kỳ vọng có thể phát sinh một chút xung đột để tranh thủ nhìn xem đến tột cùng là người nào từ trong đó đi ra.
Nhưng khiến hắn tuyệt đối bất ngờ chính là bốn vong linh kia vừa cảm ứng được khí tức trên người Tiếu Ân lập tức là lui về phía sau, xoay người thi lễ, cung kính đến mức không bắt bẻ được gì.
Cho dù là kẻ thực sự có ý định tới trước cửa gây chuyện, thấy chúng làm thế cũng khó trực tiếp phát hỏa. Tiếu Ân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa thản nhiên vừa tiếc nuối bước vào. Từ bên trong có vài âm hồn nhanh chóng bay tới, dẫn Tiếu Ân tới một chiếc ghế ở trong góc của một tòa đại sảnh.
Dù không hiểu ra sao cả nhưng Tiếu Ân vẫn ngồi xuống. Sau khi khi nhìn quanh một lát. Rốt cục hắn cũng hiểu được những người đó vì sao phải làm như vậy.
Nhìn kỹ một chút cách bài trí nơi này, trước mặt là đài cao có đặt một cái bàn ngọc và một bộ xương khô đang hưng phấn hò hét, lập tức khiến Tiếu Ân biết, nơi này không ngờ là một phòng đấu giá lớn. Tuy nhiên có tư cách vào nơi này, ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới ma đạo sĩ.
Sau khi đã minh bạch nguyên do bên trong, trong lòng Tiếu Ân hơi có chút cảm giác ngạc nhiên xen lẫn dở khóc dở cười. Tuy nhiên nếu đã đến đây, hắn cũng không tính chuyện lập tức bỏ đi, xem qua những thứ bán đấu giá trong vong linh thế giới chẳng phải cũng hay sao.
Ánh mắt đảo qua một vòng khắp đại sảnh, tuy rằng quy mô đấu giá ớ đây thua xa lần đấu giá do gia tộc Phong Linh tổ chức, nhưng thực lực biểu hiện ra bên ngoài càng mạnh, thì càng ngồi ở vị trí trung tâm và ghế trước. Bằng vào khí tức như Tiếu Ân đang phóng xuất ra. cùng với cách ăn mặc kiểu áo bào đen che kín toàn thân của hắn, thì chỉ có thể có một vị trí bình thường ngồi trong góc, tuyệt đối là một loại biểu hiện vô cùng bình thường.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên chính là ở trong phòng đấu giá này, không ngờ còn có hàng trăm… Sinh linh còn sống.
Bọn họ cũng không phải vong linh chủng tộc gì cả, từ khí tức không thể che dấu tỏa ra từ trên người bọn họ có thể thấy bọn họ rõ ràng là những sinh vật còn sống. Đương nhiên, bọn họ cũng có thực lực hùng mạnh mới có thể đến cái nơi chỉ dành cho vong linh này.
Trong lòng Tiếu Ân xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Ở vùng ven mênh mông vô tận của khu mộ của ngụy thần nghiêm cấm sinh vật còn sống xuất hiện.
Chỉ cần có một sinh vật còn sống như vậy xuất hiện, sẽ bị vong linh từ khắp mọi nơi hè nhau truy đuổi và chém giết.
Nhưng ở khu vực trung ương này. khu vực của những bình đài dưới quyền sở hữu của những vong linh cường đại tới mức thấp nhất cũng đã là ngụy thần này, quy củ cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Chẳng những có nhân loại sống sờ sờ xuất hiện ở trong này, hơn nữa bọn họ còn quang minh chính đại, không ẩn dấu một chút nào.
Hơn nữa, đa số vong linh ở trong này, dường như cũng không cảm thấy kỳ quái với chuyện này. Hai bên tuy rằng không đến mức thân như huynh đệ, nhưng tuyệt đối không có biểu hiện đối địch gì cả.
Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân phát hiện, chính mình cũng không hiểu chuyện này là vì sao.
Nếu không nghĩ ra, như vậy hắn sẽ không suy nghĩ nữa. Tiếu Ân kìm chế tâm thần của mình một chút rồi nhìn lên đài cao.
Tinh thần ý niệm quét một chút qua những vật phẩm trong thùng, Tiếu Ân lập tức là cảm giác buồn tẻ đến nhạt nhẽo.
Những người xuất hiện trong này, cấp bậc cao nhất cũng chỉ là truyền kỳ mà thôi, trừ hắn ra, dường như ngay cả một ngụy thần cũng không có. Dưới tình huống như vậy, Tiếu Ân đương nhiên không có khả năng thấy được chúng bán đấu giá cái gì tốt.
Quả nhiên, sau khi bộ xương khô kia lấy ra ba món đồ mà hắn khoe khoang đến cực điểm để bán đấu giá. Tiếu Ân cũng đã hoàn toàn mất đi hứng thú.
Những thứ kia đối với Tiếu Ân chưa rời khỏi tinh cầu quê hương mà nói, quả thật là vô cùng quý trọng, nhưng hiện giờ trong mắt Tiếu Ân cũng thường thôi.
Thân thể hắn hơi hơi điều chỉnh một chút để mình ngồi thoải mái hơn một chút.
Dù sao chuyện về bình đài này đã có Day Ville hỏi thăm, như vậy hắn tranh thủ thời gian nghỉ tạm trong chốc lát.
Hơi hơi nhắm hai mắt lại. Tiếu Ân bắt đầu yên lặng tự hỏi và suy tính về cách đạt được thần tính mà hắn muốn, còn có nên làm như thế nào thì mới có thể tiếp cận kẻ thống trị nơi này? Sau khi tiếp cận thì phải dùng phương pháp như thế nào để đàm phán với hắn?
Đang khi hắn suy xét những chuyện mà chẳng ai trong đại sảnh dám tưởng tượng đến này thì đột nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức có chút kỳ dị từ trên đài cao truyền xuống dưới. Hai mắt Tiếu Ân lập tức lặng lẽ mở ra, đôi mắt nhìn vào vật phẩm mới xuất hiện trên đài. Đây là một thanh mộc kiếm, đúng vậy, là một thanh đoản kiếm từ gỗ đẽo gọt thành.
Từ thanh đoản kiếm dường như tỏa ra một loại khí tức thần bí cực kỳ mỏng manh, như có như không. Hai mắt Tiếu Ân sáng lên. Hắn rốt cục hiểu được mình vì sao đối với nơi này lưu luyến không rời, thậm chí còn trực tiếp tìm được nơi này. Tất cả chính là bởi vì mộc kiếm nho nhỏ này.
Mặc dù khí tức lưu lại quen thuộc như thế nhưng cũng bởi vì nó quá mức mỏng manh, cho nên nó bị ẩn dưới khí tức ma pháp cường đại. Ngay cả Tiếu Ân khi tiếp xúc với khí tức ma pháp lẫn lộn này cũng chẳng qua là miễn cưỡng cảm giác được một thứ gì quen thuộc và kêu gọi hắn, cho nên hắn mới vô thức tìm tới nơi này và ở lại. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Giữa sân rộ lên những tiếng xì xầm to nhỏ. mọi nguời đang thảo luận về thanh mộc kiếm không rõ lai lịch, có vài ánh mắt lộ ra vẻ tò mò, nhưng càng nhiều ánh mắt là khinh thường.
Bộ xương khô lập cập nói gì đó, hai hàm răng trên dưới chạm vào nhau liên tục phát ra âm thanh đầy cảm xúc, sau đó nó mới cất cao giọng nói: “Các vị, cho phép ta giới thiệu với các vị một món bảo vật đến từ mộ của viễn cổ thần linh, tiểu mộc kiếm.”
Ánh mắt đám người phía dưới trong nháy mắt đã chuyển thành kinh ngạc, trên thân tiểu mộc kiếm này mặc dù có một năng lượng dao động nhàn nhạt, nhưng tần suất của dao động này đã yếu tới mức không thể yếu hơn rồi.
Người hơi có chút đầu óc phân tích cũng có thể đoán ra tiểu mộc kiếm này cho dù là một món đạo cụ ma pháp hiếm thấy thì lúc này cũng sắp đi tới cuối con đường sinh mạng của nó rồi.
Chỉ có điều, sau khi nghe được lai lịch của nó. trong lòng mọi người không khỏi có một chút động tâm. Viễn cổ thần linh nghe nói đều là những kẻ hùng mạnh tới cực điểm. Mỗi một nguời trong số bọn họ đểu có thể dễ dàng tiêu diệt trên dưới một trăm vị thần linh thực lực cường đại đương thời.
Những thứ gì lấy được từ trong mộ của bọn họ. cho dù là một ít rác rưởi cũng có thể bán được giá rất cao.
Như lúc này đây, thanh tiểu mộc kiếm này tuy rằng giống một lão già gần đất xa trời nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
“Giá khởi điểm là ba trăm tử kim thạch, có vị nào ra giá không?”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ mỉm cười, chỉ sợ ngay cả bộ xương khô cũng biết giá trị thực tế của thứ này khác xa với những gì mà nó biểu hiện ra ngoài cho nên mới đưa ra một cái giá quá rẻ mạt đối với đám ma đạo sĩ cấp cao và truyền kỳ.
“Ba trăm năm mươi.”
“Bốn trăm.”
Sau vài lần ra giá ngắn ngủi, sau khi giá cả vượt qua một ngàn, thanh âm lập tức ít hẳn đi.
Đến cuối cùng chỉ còn lại hai tên đang không ngừng ra giá, trong đó một tên đội nón tre, có khí tức cường đại của nhân loại còn sống.
Người khác có lẽ thấy không rõ lắm bộ mặt người nọ, nhưng Tiếu Ân là người như thế nào chứ? Hắn sớm đã vô tình nhìn rõ khuôn mặt tên nhân loại chỉ có thực lực cửu tinh ma đạo sĩ này.
Còn một tên khác ra giá là một tà nhãn bậc cao.
Đây là một loại sinh vật phi thường cổ quái gần như có thể so sánh với Long tộc. Tà nhãn là một loại sinh vật hắc ám, tà nhãn bậc thấp sức chiến đấu cực kỳ kém cỏi, chỉ có thể coi như tương đương với Slime chưa biến dị. Nhưng tà nhãn bậc cao chính là sinh vật hắc ám siêu cấp hùng mạnh khiến tất cả mọi người e ngại.
Nghe nói sức chiến đấu của bọn chúng chưa chắc đã kém hơn Long tộc vốn được cho là những tồn tại cực kỳ hùng mạnh. Tà nhãn này không nghi ngờ gì nữa chính là loại sau, hơn nữa còn là loại phi thường hiếm thấy, siêu cấp cao thủ đạt tới cấp bậc truyền kỳ.
Tên nhân loại kia do dự hồi lâu, dưới những câu nói kích động lòng người liên tục phát ra từ miệng bộ xương khô, rốt cục lại một lần nữa tăng giá cả, nâng giá lên tới một ngàn hai trăm tử kim thạch.
Bộ xương khô kia ra vẻ đắc ý, làm ai cũng nghe được tiếng cười đầy sung sướng, hắn nói lớn: “Một ngàn hai trăm tử kim thạch, còn ai trả cao hơn không?”
Tiếu Ân nhíu mày. Đến lúc này hắn mới nghĩ ra thanh âm phát ra từ cái miệng trống hoác kia dường như cũng không phải rất khó nghe. Xem ra để bộ xương khô này chủ trì bán đấu giá quả nhiên là một quyết định đã được xem xét thấu đáo. Tà nhãn tức giận hừ một tiếng, con mắt khổng lồ trên thân hình đảo một vòng khắp người tên nhân loại đội nón tre. Hô hấp người này lập tức trở nên khó khăn, hiển nhiên là vì sợ hãi thực lực cường đại không biết đến đâu mà lường của đối phương.
“Một ngàn hai trăm năm mươi.” Tà nhãn gào to, trong tiếng gào ẩn chứa một ngọn lửa giận mãnh liệt, làm người ta vô cùng hoài nghi sinh vật hắc ám vốn hiếu chiến và không có thói quen nói đạo lý này có chết ngay sau đó không.
Bộ xương khô chủ trì rõ ràng là cảm ứng được sự phẫn nộ của tà nhãn. Hắn do dự một chút, thanh âm lập tức nhỏ đi rất nhiều, hỏi ngược lại tên nhân loại kia: “Một ngàn hai trăm năm mươi tử kim thạch, ngài có tăng giá không?”
Lúc này ai cũng có thể thấy món đồ này chỉ có hai tên này ra giá.
Thấy ánh mắt rực lửa của tà nhãn nhìn chăm chú mình, tên nhân loại kia thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.
Bộ xương khô chủ trì dường như cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Dù sao thứ này cũng không có khả năng được ghi vào kỷ lục những giao dịch cao nhất, vậy hắn cũng không có hứng thú hao phí quá nhiều tinh lực cho chuyện này.
Hắn giơ cánh tay lên cao, chỉ cần ngón tay bộ xương khô đụng vào mặt bàn, như vậy phiên giao dịch này sẽ chấm dứt.
Nhưng mà ngay khi cánh tay hắn vừa mới đưa tới giữa không trung, lại nghe thấy được một thanh âm bình tĩnh vang lên trong đại sảnh. Từ trong góc vang lên: “Hai nghìn tử kim thạch.”
Trong nháy mắt cả sảnh im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều hướng tới chỗ Tiếu Ân đang ngồi. Còn mấy người ngồi bên cạnh hắn giật mình vội vàng tránh qua một bên, để Tiếu Ân lẻ loi một mình xuất hiện trước mắt mọi người.
Trên đầu Tiếu Ân đội mũ đi mưa, trừ thần linh ra, bất cứ kẻ nào cũng không có khả năng nhìn thấu dung mạo của hắn như thế nào.
Cho nên sau một lúc im lặng, một cỗ khí tức hùng hậu như bão táp ập đến.
Đại đa số mọi người đều nhìn về phía tà nhãn đang nổi giận, trong con mắt duy nhất trên người hắn đầy vẻ thô bạo và tàn nhẫn, dường như là chỉ muốn trực tiếp xé Tiếu Ân thành từng mảnh vụn. Mà gần như cùng lúc đó, một khí tức cường đại bốc lên từ trên người hắn, không ngừng vờn quanh Tiếu Ân khiêu khích.
Chỉ có điều, uy hiếp trình độ này chưa xứng để Tiếu Ân ngó đến. Dưới tình huống như vậy. Tiếu Ân vẫn như trước không thèm đưa mắt ngó hắn một chút, trong lòng vẫn đang tự hỏi mấy vấn đề khi nãy.
Cuối cùng, khí tức trên người tà nhãn càng ngày càng mạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Còn những người bên cạnh Tiếu Ân sớm thấy tình thế không ổn đã tránh đi chỗ khác.
Tuy rằng bọn họ đều là cường giả cấp ma đạo sĩ trở lên, nhưng khi một tà nhãn cấp truyền kỳ tức giận, thì hậu quả bọn họ cũng không thể gánh nổi.
Nhưng mà, ngay khi tà mắt tức đến độ sắp công kích thì một uy áp cường đại từ phía sau đại sảnh truyền đến. Sau khi uy áp này hơi chạm vào sát khí của tà nhãn, hai bên liền cùng thu về đầy ăn ý.
Tuy rằng không biết kẻ ra tay giải vây đến tột cùng là nguời phương nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, tà nhãn cực kì kiêng kị kẻ vừa mới ra tay vừa rồi.
Bộ xương khô lúc này bèn ho nhẹ một tiếng, có phần nơm nớp lo sợ hỏi: “Hai nghìn tử kim thạch, có ai ra giá nữa không?”
Tên này vừa nói, những nguời khác lập tức hiểu được, vừa mới ra tay không ngờ là cao thủ của phòng đấu giá. Tuy rằng không nhìn thấy người nọ, nhưng ai cũng biết ít nhất là cao thủ cấp truyền kỳ.
Tiếu Ân vẫn bình thường như là từ đầu tới giờ chẳng cảm giác được cái gì kì lạ đang xảy ra. Chỉ yên lặng ngồi đó, âm thầm tự hỏi những vấn đề của mình.
Tuy nhiên hắn cũng thả ra một đạo thần niệm, hơi chú ý một chút những thứ được đem ra đấu giá trong lân bán đấu giá này. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Nhưng cuối cùng hắn thất vọng phát hiện những thứ như tiểu mộc kiếm từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một món, không còn xuất hiện bất cứ thứ gì tương tự.
Rốt cục, hội đấu giá cũng kết thúc. Người mua được món gì thì ngồi yên tại chỗ, còn kẻ không thu hoạch được gì thì lục tục ra về.
Tên tà nhãn kia là kẻ đầu tiên đứng lên, khi đi ngang qua bên cạnh Tiếu Ân, nhẹ nhàng và khéo léo thả ra một tia năng lượng dao động quấn quanh người Tiếu Ân vài vòng, để lại một ám ký cực kỳ bí mật.
Tiếu Ân kinh ngạc cảm ứng một chút. Hắn khẽ mỉm cười, cũng không chùi đi. Đã có kẻ muốn chết, như vậy hắn cần gì phải lo lắng.
Sau một lát, từ bên trong đi ra một đám người, trong tay mỗi người đều cầm một cái khay đựng thứ gì đó lớn nhỏ không giống nhau tùy từng trường hợp.
Trên cái khay này chính là những thứ bọn họ đấu giá được.
Trước mặt Tiếu Ân là một cái khay màu vàng, đặt trên đó là một thanh kiếm nhỏ tỏa ra khí tức nhàn nhạt.
Tiếu Ân cầm lấy nó, nhẹ nhàng múa may vài cái, sử dụng phương pháp do Vô Danh dạy bảo, hoàn toàn khác hẳn hệ thống ma pháp đương thời, nhưng có thể cảm ứng được tất cả năng lượng cường đại. Sắc mặt hắn thoáng biến đổi, may mà đeo khăn che mặt, không ai có thể nhìn ra vẻ mặt của hắn đang thay đổi.
Sau khi cầm tiểu kiếm trong tay. Tiếu Ân mới phát hiện một việc: Hoá ra phong ấn tiểu kiếm này không phải mười sáu đạo, mà là hai mươi lăm đạo.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chẳng phải nói thứ này là di vật viễn cổ cấp bậc rất cao sao?
Tiếu Ân hơi hơi chần chừ một chút, giơ tay lấy vòng cổ không gian, động tác không khỏi hơi hơi run run một chút.