Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 131: Toàn hệ ma pháp sư Truyện Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Trước Sau

break
Đeo mắt kính, tiến vào Nhất Hào không gian

Nhưng lần này tiến vào, tâm trạng của hắn đặc biệt kích động, giống như lần đầu tiên tới nơi này, tràn ngập khiếp sợ và tò mò

- Nhất Hào, làm thế nào mà ngươi sáng tạo được không gian hư cấu?

Tiếu Ân đi thẳng vào vấn đề

- Rất đơn giản, chỉ cần ngài có đủ năng lực là làm được

- Có đủ năng lực?

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, Nhất Hào nói thì đơn giản, nhưng muốn áp dụng vào thực tế, tuyệt đối không dễ dàng như thế

- Đúng vậy, kỳ thực không gian là môn khoa học phức tạp, nhưng đồng thời cũng đơn giản nhất. Chỉ cần ngài có được sự ủng hộ của lực lượng không gian, ngài có thể sáng tạo ra không gian thuộc về mình

Khuôn mặt Tiếu Ân co rút lại, hắn gật đầu nói:

- Ta hiểu, nhưng ngươi cho rằng, chỉ bằng lực lượng hiện tại của ta, là đủ sao?

- Nếu như ngài muốn sáng lập một không gian riêng, cơ bản là không có khả năng

Nhất Hào hé miệng cười, phát huy hoàn toàn vẻ hồ mị của mình

Tiếu Ân hơi sửng sốt, liếm đôi môi có chút khô khốc, hắn phát hiện, tiếp xúc lâu với Nhất Hào trong hình dạng của Juliana, năng lực khống chế của hắn dường như kém đi

- Nhất Hào, ngươi có thể đổi lại bộ dáng khác không

- Tại sao?

Nhất Hào bất mãn nói:

- Đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người có bộ dáng mị hoặc như vậy

Tiếu Ân bất chấp sắc mặt khó coi của mình, hắn cười khổ nói:

- Mỵ thuật chết tiệt, ngay cả ta cũng không dám nhìn thẳng vào ngươi

- Thật không?

Nhất Hào hồ nghi nói:

- Nhịp tim của ngài mặc dù nhanh hơn bình thường một ít, nhưng vẫn nằm trong phạm vi không chế

Tiếu Ân thở dài một tiếng, nói:

- Bây giờ còn có thể khống chế, sau này thì chưa chắc

Nhất Hào dường như suy tư một chút nói:

- Chủ nhân, trong tư liệu của tôi, ngoài việc có thể thêm từ trường nội mỵ vào, còn có một loại phương pháp khắc chế từ trường nội mỵ, ngài muốn học không?

Hai mắt Tiếu Ân nhất thời sáng lên như hai ngọn đèn, hắn kinh ngạc hỏi:

- Biện pháp gì?

- Tĩnh tâm từ trường

- Ách

Tiếu Ân không hiểu chút nào, hỏi:

- Đó là biện pháp gì?

- Từ trường nội mỵ sở dĩ có thể hấp dẫn mọi sinh vật, là do nó có một loại thiên phú từ trường thần kỳ, hễ ai ở trong phạm vị từ trường, chỉ cần là sinh vật, sẽ không thoát khỏi lực hấp dẫn đó. Hơn nữa loại lực lượng này là loại lực lượng thuần khiết, không có ngoại lực gì cả. Cho nên dù có thực lực cao tới đâu, cũng không tránh khỏi bị từ trường ảnh hưởng

Tiếu Ân chậm rãi gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi, vậy tĩnh tâm từ trường có thể khắc chế được loại lực lượng đó

- Đúng, tĩnh tâm từ trường là một loại từ trường được hình thành thông qua lực lượng tinh thần, loại từ trường này có tác dụng thay đổi từ trường của sinh vật khác, khiến cho bản thân không bị từ trường nội mỵ ảnh hưởng nữa

Trong lòng Tiếu Ân động, hỏi:

- Sinh vật vốn có từ trường? Chẳng lẽ mỗi người đều có từ trường riêng của mình sao?

- Đúng, không chỉ mỗi cá nhân đều có, mà mỗi sinh vật gồm cả thực vật cũng có từ trường riêng của mình. Nhưng mỗi từ trường có thuộc tính và năng lực khác nhau

Tiếu Ân chớp đôi mắt, cuối cùng hắn hiểu ra từ trường nội mỵ dựa vào gì mà hấp dẫn người khác, nguyên nó ảnh hưởng tới từ trường của sinh vật khác. Nói cách khác, chỉ cần mình không bị từ trường nội mỵ ảnh hưởng, mình có thể bình tĩnh đối mặt với Juliana

- Chủ nhân, trong tư liệu của tôi, tìm được cách để chống lại từ trường nội mỵ, nhưng trên thế giới này, tôi phát hiện ra còn có một loại từ trường có thể khắc chế hoàn toàn từ trường nội mỵ

Trong lòng Tiếu Ân cả kinh, hỏi:

- Trên thế giới này?

- Đúng, chính là từ trường của Hỏa Sơn Hồng Trĩ

Tiếu Ân vỗ trán, lúc này hắn mới nhớ ra biểu hiện của Juliana trên ốc đảo, biểu hiện của nàng rất kinh hoàng thất thố, đặc biệt khi nghe tiếng hót của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, thậm chí nàng còn lộ ra sự thống khổ

Với thực lực chiến tranh tát mãn của mình, khó có khả năng Juliana biểu hiện thất thố như thế, nhưng hiện tại Tiếu Ân đã rõ duyên cớ trong đó, đó là do quan hệ tương khắc

Đối với người bình thường, áp lực mà Hỏa Sơn Hồng Trĩ tạo thành tuyệt đối không lớn như vậy, nhưng đối với thiên hồ có được từ trường nội mỵ, thấy Hỏa Sơn Hồng Trĩ như chuột thấy mèo, không có năng lực chống cự

- Nhất Hào, ngươi phân tích rất đúng, Hỏa Sơn Hồng Trĩ có lẽ là khắc tinh của bộ tộc thiên hồ

Tiếu Ân nói

- Đúng vậy

Nhất Hào đắc ý nói:

- Cho nên tôi mới sưu tầm những tư liệu có liên quan tới từ trường của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, hơn nữa kết hợp với từ trường tĩnh tâm, nghiên cứu ra một loại từ trường mới, mặc dù không có tác dụng khắc chế, nhưng có thể chống cự lại được từ trường nội mỵ, ngài muốn học chứ?

- Đương nhiên, nhưng tại sao ngươi muốn thu thập tư liệu về từ trường của Hỏa Sơn Hồng Trĩ? Chẳng lẽ từ trường tĩnh tâm còn chưa đủ?

- Từ trường tĩnh tâm chẳng qua chỉ là loại từ trường phòng thủ đơn giản, mặc dù có năng lực chống cự, nhưng khi ngài gặp người có lực lượng tinh thần hơn ngài mà có từ trường nội mỵ, sức chống cự sẽ không đủ, thậm chí không có tác dụng gì cả.

Nhất Hào giải thích:

- Nhưng loại từ trường mới này khác, nó trộn một ít nguyên tố khắc chế từ trường nội mỵ, nên dù thực lực của đối phương có mạnh hơn, cũng không phát sinh tác đụng đối với ngài

Tiếu Ân gật đầu một cái, nói:

- Thật tốt, ta sẽ học tập loại từ trường mới. Được rồi, loại từ trường này gọi là gì?

- Ta đặt cho nó cái tên là từ trường hồng trĩ

“…”Tiếu Ân mấp máy miệng, cuối cùng không nói gì

Dưới sự trợ giúp của Nhất Hào, rất nhanh Tiếu Ân đã nắm giữ được từ trường hồng trĩ

Kỳ thực phương pháp này không khó, giống như tu luyện lực lượng tinh thần, chỉ cần thường xuyên luyện tập, là có thể thay đổi từ trường của bản thân

Dựa theo suy đoán của Nhất Hào, chỉ cần kiên trì tập luyện một tháng không ngừng là có thể cải tạo từ trường, từ nay về sau có thể chống đỡ lại từ trường nội mỵ

Không biết có phải do ảo giác hay không mà khi lần đầu sử dụng lực lượng tinh thần để tập luyện, Tiếu Ân phát hiện khi đối mặt với Nhất Hào, bản thân có lực khống chế lớn, không giống như trước kia, thường ở trước mặt nó biểu hiện ra thần sắc mê đắm.

Nắm giữ được loại từ trường mới, Tiếu Ân mới nghiên cứu tri thức về không gian học.

Theo nghiên cứu của Nhất Hào, muốn nghiên cứu ma pháp không gian hệ thì ma pháp sư chính thức chưa đủ năng lực. Chỉ khi đạt tới đại ma pháp sư mới có tư cách học tập ma pháp không gian.

Nhưng cũng may, Tiếu Ân không thực sự học tập ma pháp không gian, chẳng qua hắn chỉ muốn dung hợp xác của nhện chúa vào vật phẩm trang sức kim loại, để có thể phát huy được ưu thế không gian trời sinh của nhện chúa.

Vì thế mọi chuyện trở lên đơn giản.

Cùng Nhất Hào phân tích lại nội dung mà đại ma pháp sư Zoe lưu lại, đem bước chế tạo đầu tiên ra phân tích.

Dựa vào năng lực tính toán cường đại của Nhất Hào, bước đầu tiên này được chia nhỏ thành mười bước.

Với năng lực hiện giờ của Tiếu Ân, miễn cưỡng hoàn thành được những yêu cầu đó.

Đương nhiên, chuyện khó khăn nhất đó là, để xác nhện chúa kết hợp với vật phẩm kim loại, phải mở được không gian trong đó ra.

Đó là bước quan trọng nhất, nếu có thể thành công, tự nhiên sẽ chế tạo được một đạo cụ không gian đặc biệt, nếu thất bại sẽ lãng phí một xác nhện chúa quý giá.

Cho nên, Tiếu Ân không dám thử chế tạo ngay tại thế giới hiện thực, mà luyện tập trước ở trong không gian hư cấu.

Rất nhanh, Tiếu Ân đã ở trên ốc đảo hai tháng. Trong hai tháng này, Tiếu Ân có cảm giác, dường như thực lực bản thân lại tăng lên.

Mặc dù phương pháp tu luyện lực lượng tinh thần không thay đổi, vẫn ở trong Nhất Hào không gian sử dụng phương pháp kích thích tiềm lực, nhưng hiện giờ hắn đã hoàn thành bộ động tác lớn đầu tiên của trung cấp quảng bá thể thao, trong Nhất Hào không gian đã đạt được tỉ lệ nghịch soa thời gian lên đến bốn mươi lăm lần.

Cho nên tốc độ tu luyện không kém gì so với các ma pháp sư chính thức cùng cấp bậc.

Hơn nữa, Tiếu Ân phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn, phương pháp sử dụng lực lượng tinh thần để thay đổi từ trường, chẳng những khiến từ trường của bản thân hắn thay đổi, mà còn làm cho lực lượng tinh thần của hắn tăng lên.

Tại sao có sự biến hóa như thế, đừng nói là Tiếu Ân, ngay cả Nhất Hào cũng không biết. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Nhất Hào muốn tìm vài người sống để thí nghiệm, thu thập thêm nhiều số liệu, bị Tiếu Ân bác bỏ ngay lập tức.

Trong khoảng thời gian này, thu hoạch lớn nhất của Tiếu Ân đó là đã nắm giữ hoàn mỹ kỹ năng dung hợp xác nhện chúa với vật phẩm kim loại.

Đoạn thời gian trước, trong Nhất Hào không gian tiến hành luyện tập giả thiết, xác suất thành công của hắn đạt mười phần, không phạm phải sai lầm nào cả.

Nếu ở trong không gian hư cấu đã làm được như vậy, chuyện kế tiếp phải thực hiện trong thực tế.

Dưới ánh nắng mặt trời, xác nhện chúa tỏa ra những ánh sang kỳ dị.

Nhện chúa khác với ma thú bình thường, khi nó tử vong, ma hạch trong cơ thể nó trong thời gian ngắn sẽ hòa tan vào trong thân thể nó, có lẽ do có ẩn chứa năng lượng của ma hạch nên xác của nhện chúa mới có tác dụng thần kỳ như vậy.

Tìm trong vòng cổ nửa ngày, Tiếu Ân lấy ra một cái vòng tai tinh xảo.

Vòng tai này là vật mà Juliana lúc trước đánh rơi. Khi Hỏa Sơn Hồng Trĩ là khắc tinh của bộ tộc thiên hồ cất tiếng kêu, nàng hoảng sợ thất thố, nên khi rời đi quá mức vội vàng, không cẩn thận mới đánh rơi vật này.

Tiếu Ân nhặt được nó, không lập tức tới địa chỉ nàng nói, mà cất nó vào trong vòng cổ.

Nhưng hiện giờ, Tiếu Ân lại cầm nó để thử.

Hắn bỏ xác nhện chúa lên trên vòng tai. Hơi nhắm hai mắt lại, lực lượng tinh thần tiến vào trong xác nhện chúa.

Xác của nhện chúa không giống xác ma thú bình thường, năng lượng ma hạch dung hợp vào trong xác, dường như hắn tiến vào một không gian trống trải.

Nhưng Tiếu Ân không hề kinh hoảng. Bởi vì trong Nhất Hào không gian, hắn đã gặp qua tình cảnh này, biết đây là bề ngoài của không gian ma pháp.

Lẳng lặng, lực lượng tinh thần của Tiếu Ân thong thả phát ra, tìm đường đi trong không gian.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Tiếu Ân mở hai mắt ra, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hỉ, trải qua sự phân tích của tinh thần lực, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được bí mật của không gian này, đối với sự biến hóa của không gian, có thể nói nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng giừ phút này, Tiếu Ân thở dài một tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chỉ ở hiện thực, Tiếu Ân mới cảm nhận được sự kinh khủng của ma pháp không gian.

Nhện chúa chỉ là tam cấp ma thú, hơn nữa năng lượng không gian của nó cùng không ngưng tụ trong ma hạch mà hòa vào trong thân thể, nên mới có thể dễ dàng điều khiển sự biến hóa của thể tích.

Năng lượng ma hạch của ma thú cao cấp hoàn toàn ẩn chứa trong ma hạch, muốn luyện hóa ra năng lượng không gian, đó là điều mà ma pháp sư chính thức không thể làm được.

Chênh lệch giữa hai cách này giống như việc điêu khắc trên một củ cải và điều khắc trên một hạt gạo, có thể nói là cách biệt như trời với đất.

Cho nên, mặc dù hiện tại Tiếu Ân đã hoàn thành bước trọng yếu nhất trong việc chế tạo đạo cụ không gian, nhưng trong lòng hắn rất kính nể năng lực không gian của đại ma pháp sư.

Thở dài một lúc, thực không biết sau này mình có thể giống như đại ma pháp sư Tifany, nắm giữ được loại năng lượng siêu cường này không?

Lắc đầu, hắn lại một lần nữa tập trung tư tưởng, cầm vòng tay bỏ vào xác nhện chúa.

Sau một giây, xác nhện chúa dưới sự khống chế của Tiếu Ân chậm rãi biến mất, mà không gian xung quanh vòng tai dường như xuất hiện một trận năng lượng, hơn nữa còn từ từ lộ rõ ra.

Hồi lâu sau, xác nhện chúa hoàn toàn biến mất, không gian xung quanh dần củng cố lại, Tiếu Ân mới thở phào một hơi, hưng phấn cầm vòng tai trên tay.

Giờ phút này, trên vòng tai đã xuất hiện thêm một ít hoa văn thần bí. Mấy hoa văn đó giống như không phải được điêu khắc mà tự nhiên hình thành, dưới ánh nắng mặt trời lộ ra một tia sáng linh hoạt, khiến người khác chói mắt.

Tiếu Ân không dám chậm trễ, lấy một ít thứ linh tinh trong vòng cổ ra, đánh bóng lại vòng tai.

Mặc dù đó chỉ là việc nhỏ, nhưng hắn vẫn làm một cách tỉ mỉ, đầu nhập toàn bộ tinh thần vào trong đó.

Không biết trải qua bao lâu, Tiếu Ân ngẩng đầu lên thì mặt trời đã lặn.

Trong lòng hơi động, không thể tưởng tượng được mình quá nhập tâm, loáng cái mười mấy giờ đã trôi qua.

Nhưng khoảng thời gian đó không hề lãng phí, nhìn vòng tai đã hoàn thành, trong lòng Tiếu Ân dâng lên một cảm giác tự tin mãnh liệt.

Lực lượng tinh thần tiến vào trong không gian của vòng tai, không gian bên trong khoảng trên trăm thước vuông, lớn hơn rất nhiều so với ba cái đạo cụ không gian của hắn.

Diện tích không chỉ tăng lên, độ cao cũng được nâng lên.

Dù là không gian trong vòng cổ hay trong vòng tay, độ cao chỉ có khoảng ba thước, nhưng không gian trong vòng tai có độ cao khoảng năm thước. Đơn độc so về độ lớn mà nói, đạo cụ không gian do Tiếu Ân chế tạo ra hơn xa nhưng đạo cụ không gian bình thường.

Có thể có được thành tích như thế, không phải năng lực của Tiếu Ân cường đại hơn đại ma pháp sư mà do xác của nhện chúa thích hợp nhất với việc chế tạo đạo cụ không gian.

Chỉ cần tìm được công dụng của vật phẩm, mới có thể phát huy được hết công năng của nó.

Thất Độ Kim và ma hạch của ma thú cao cấp không gian hệ có thể luyện chế thành đạo cụ không gian, nhưng dung hợp chúng rất khó, hơn nữa ngoài sự hiếm có ra, chúng còn bài xích lẫn nhau. Cho nên không gian nhưng tụ ra phải tùy vào tình hình luyện chế.

Xác nhện chúa thì khác, nó chứa không gian lớn, hơn nữa khi còn sống nó có thể tùy ý biến hóa thể tích của mình, nếu thêm Thất Độ Kim hoặc ma hạch của ma thú cao cấp không gian hệ vào, chỉ sợ không gian của chiếc vòng tai này sẽ nhỏ hơn mấy lần.

Tinh thần ý thức dạo vài vòng trong không gian vòng tai, hắn do dự một chút, cẩn thận cảm nhận nó.

Bởi vì đạo cụ không gian có tính bài xích, nên không thể thu đạo cụ không gian vào một đạo cụ không gian khác. Chiếc vòng tai này cũng không có khả năng thu vòng cổ không gian vào trong.

Sau đó Tiếu Ân đeo mắt kính, báo tin mừng với Nhất Hào.

Mắt hoa lên, Tiếu Ân lập tức thấy được khuôn mặt tươi cười của Nhất Hào.

Mặc dù dung mạo của Nhất Hào vẫn thiên kiều bá mị như trước, động tác vẫn mê hoặc lòng người, nhưng hiện giờ nó trước mặt Tiếu Ân không khác gì một pho tượng mỹ nữ kiệt xuất, tâm tình kích động khi trước của Tiếu Ân hoàn toàn biến mất.

Đừng quên, trong hai tháng này, Tiếu Ân đã cải tạo xong từ trường hồng trĩ, không chịu ảnh hưởng của từ trường nội mỵ nữa.

“Nhất Hào, ta thành công rồi!”

“Tôi thấy rồi!” Nhất Hào giơ ngón tay cái lên, nói: “Chúc mừng ngài!”

“Cám ơn!” Tiếu Ân hài lòng cười, sau đó hỏi: “Nhất Hào, ta cảm giác ta có tư chất học ma pháp không gian.”

“Thật không?”

“Đúng vậy, khi miêu tả không gian trong xác nhện chúa, ta cảm ứng được năng lượng biến hóa trong đó. Đó là biến hóa cơ bản của năng lượng không gian chứ?” Tiếu Ân hỏi một cách rất không xác định.

Nhất Hào gật đầu nói: “Không sai, đó là do ngài lĩnh ngộ được sự biến hóa của năng lượng không gian, chỉ cần thực lực của ngài tăng lên là có thể nghiên cứu ma pháp không gian.”

Trong mắt Tiếu Ân hiện lên vẻ hưng phấn nói: “Thực không tưởng tượng được, ta có thiên phú về ma pháp không gian.”

“Không, phải nói ngài có thiên phú học tất cả các hệ ma pháp.” Nhất Hào bình tĩnh nói.

Sắc mặt Tiếu Ân biến đổi, hỏi: “Ngươi nói gì?”

“Cho tới nay, ngài vẫn dung phương pháp kích thích tiềm lực để tu luyện lực lượng tinh thần.” Nhất Hào giải thích: “Mặc dù hiệu suất của biện pháp này kém hơn so với việc hấp thu năng lượng ngoại giới, nhưng tu luyện phương pháp này có chỗ tốt đó là lực lượng tinh thần không có quan hệ gì với năng lượng ngoại giới.”

Đôi mắt Tiếu Ân ngày càng sáng lên, hắn hỏi: “Ta hiểu, ngươi nói ta tự thân tu luyện, dựa vào tiềm lực để gia tăng lực lượng tinh thần, thì có thể cộng hưởng với tất cả nguyên tố ma pháp.”

“Không sai, là đạo lý này!” Nhất Hào cười nói: “Cho nên nói, hiện tại ngài là ma pháp sư toàn hệ duy nhất trong thế giới ma pháp.”

Tiếu Ân khẽ gật đầu, trên thế giới này hễ có thể tấn chức thành ma pháp sư chính thức, cơ bản đều phải hấp thu năng lượng ngoại giới. Nhưng một khi hấp thu năng lượng ngoại giới, năng lượng trong cơ thể bất tri bất giác bị đồng hóa, thiên về một hệ năng lượng nào đó.

Ngay cả khi ma pháp đại thành, đạt tới tiêu chuẩn ma đạo sỹ, cũng không cải thiện được tình trạng này.

Ma pháp sư bình thường chỉ có thiên phú về một hệ ma pháp, chỉ cần xem qua ma pháp hệ đó là có thể nắm giữ. Nhưng khi học hệ ma pháp khác thì khó khăn lớn hơn rất nhiều, dù có thi triển ra được ma pháp thì uy lực cũng giảm đi đáng kể.

Nhưng ngoài Tiếu Ân có được Nhất Hào không gian ra, những người khác dù biết rõ tác hại nhưng cũng đành phải hấp thu năng lượng ngoại giới.

Cho nên Nhất Hào mới nói, Tiếu Ân có khả năng trở thành ma pháp sư toàn hệ đầu tiên trong thế giới ma pháp.

Ở lại trên ốc đảo thêm hai ngày, cuối cùng Tiếu Ân rời khỏi hồ Stanco.

Thu hoạch lần này rất lớn, ngoài việc sưu tầm được các kim loại ma pháp, Tiếu Ân còn tìm được lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, xác nhện chúa.

Điều khiến hắn có chút tiếc nuối, đó là Hắc Giáp Tích sau khi ăn tám cái linh hồn thể nhện chúa thì rơi vào trạng thái ngủ say, căn bản không có dấu hiệu tiến hóa, khiến Tiếu Ân rất ảo não.

Nhưng sau khi ăn linh hồn thể nhện chúa, thái độ của Hắc Giáp Tích đối với Tiếu Ân tốt hơn nhiều, không còn điệu bộ nhe răng múa vuốt nữa, xem ra con ma thú này có đồ ăn liền thay đổi thái độ.

Một lần nữa đem Hắc Giáp Tích ngủ say vào trong vòng tay không gian, Tiếu Ân tới thành Hollywood, một tòa thành nổi tiếng của đế quốc Lang Nhân.

Trước khi rời đi, Harrison đã nói rõ những tin tức về tòa thành này cho hắn biết. Vị lang nhân tát mãn vừa mới thăng cấp này dặn dò hắn nhiều lần, dù thế nào cũng phải tới đó.

Bởi vì ở đó có thiết lập một phân hội của ma pháp công hội tại đế quốc Lang Nhân.

Ma pháp công hội là một tổ chức khổng lồ trên thế giới, trong công hội không chỉ có loài người, còn có cả tinh linh, nhân ngư, những chủng tộc có trí tuệ có thể thi triển ma pháp.

Để gia nhập ma pháp công hội, ít nhất phải có thực lực ma pháp sư chính thức.

Kỳ thực ở trên đại lục, mặc dù mỗi quốc gia đều dốc toàn lực để mượn sức của ma pháp sư, nhưng số ma pháp sư nguyện ý cống hiến cho quốc gia rất ít.

Ma pháp sư sinh ra rất khó khăn, nhưng do bọn họ có tính mạng dài, nên số lượng cũng không thưa thớt như sự tưởng tượng của mọi người.

Bởi vì phần lớn ma pháp sư chính thức khi tiến vào thành thị của loài người thì không mặc ma pháp bào mà hòa lẫn vào những người bình thường. Khi tiến thêm một bước trở thành cường giả, ma pháp sư càng nắm chặt thời gian của mình, dốc toàn lực tu luyện ma pháp.

Do ma pháp sư đặc thù như vậy, nên trong hoàng thất của mỗi quốc gia, ma pháp sư cực kỳ quý hiếm.

Tuy vậy, mặc dù phần lớn ma pháp sư không muốn bị quốc gia quản thúc, nhưng bọn họ lại nguyện ý tiến vào ma pháp công hội.

Bởi vì ma pháp công hội là một tổ chức tập hợp các ma pháp sư phân tán. Gia nhập ma pháp công hội, ma pháp sư không bị ước thúc, hơn nữa còn có thể trao đổi vật phẩm ma pháp trong ma pháp công hội.

Nên dù là ma pháp sư trong hoàng thất, hay ma pháp sư tự do, đều hết sức yêu thích tổ chức này.

Tương tự, mặc dù nó chỉ là một tổ chức phân tán, nhưng do tổ chức này ẩn chứa thực lực quá mức cường đại, cho nên trên cả đại lục lẫn hải dương, không có quốc gia nào dám đối nghịch với nó.

Bởi vì một khi trọc giận ma pháp công hội, chỉ cần một phần ma pháp sư trên thế giới liên hợp lại, cũng đủ để hủy diệt toàn bộ một quốc gia. Huống chi, trong ma pháp công hội nghe nói có truyền kỳ pháp sư, loại người bất tử này, chỉ cần có một người, cũng dễ dàng biến một thành thị thành hư ảo trong nháy mắt.

Đương nhiên, tôn chỉ của ma pháp công hội là phục vụ lợi ích của ma pháp sư, tuyệt đối không tham gia vào cuộc chiến tranh giữa các chủng tộc.

Trừ khi một tộc nào đó gặp phải tai ương diệt tộc, hoặc trong chiến tranh có một bên công kích ma pháp công hội, còn không thì các lão bất tử không biết sống bao nhiêu năm sẽ không ra tay.

Hiện giờ Tiếu Ân tới ma pháp công hội ở đế quốc Lang Nhân, kỳ thực không phải vì câu nói đùa của Harrison mà hắn tới nơi này, mà trên người hắn có không ít đồ tốt, muốn trao đổi vật phẩm với người khác.

Không quen thuộc đường lối trong đế quốc Lang Nhân nên việc dò đường đối với Tiếu Ân không phải chuyện dễ dàng.

Mặc dù Tiếu Ân biết Phong Tường Thuật, nhưng không thể bay loạn trên trời được. Cho nên Tiếu Ân cực kỳ thống hận chuyện tại sao quốc gia này không bán bản đồ.

Nếu giống như ở trên trái đất, có một tấm bản đồ hoàn mỹ, bằng năng lực tính toán siêu cường của Nhất Hào, chắc chắn sẽ dễ dàng tìm được mục tiêu.

Đó chỉ là ước vọng của riêng hắn, với trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia này, trừ khi vận dụng ma pháp, nếu không khó có khả năng chế tạo được bản đồ. Nhưng vấn đề là, muốn có bản đồ ma pháp, phải tới ma pháp công hội.

Tiếu Ân bay một ngày một đêm theo hướng Harrison chỉ, sau đó hắn thong thả đi theo một thương đội.

Thương đội chỉ có khoảng năm mươi người, trong đó hai phần ba là lang nhân, xem binh khí và trang bị trên người bọn họ, Tiếu Ân đoán thương đội này chỉ là một tiểu hình thương đội.

Nếu như là lang nhân bình thường, dù Tiếu Ân có hỏi, chưa chắc đã hỏi được điều muốn biết.

Bởi vì phần lớn mọi người khó có thể nói ra vị trí cụ thể của thành thị. Điều này không chỉ có trên thế giới này mà dù ở thế kỷ hai mươi mốt trên trái đất cũng đều như nhau.

Không tin, ngươi cứ tới một con đường lớn, tùy tiện hỏi một người xem Bắc Kinh ở chỗ nào, có con đường nào tới thẳng Bắc Kinh không, đương nhiên phải loại trừ các yếu tố như máy bay, tàu hỏa ra, nếu không người ta sẽ nghi ngờ ngươi bị bệnh tâm thần.

Nhưng trong thương đội có những lão giang hồ, hỏi bọn họ là sự lựa chọn chính xác nhất.

Tiếu Ân điều khiển khí lưu quanh người, chậm rãi hạ xuống phía trước thương đội.

Hắn không che dấu động tác của mình, cho nên khi hắn bay xuống dưới, thương đội lập tức dừng lại, ánh mắt mọi người tập trung lên người hắn.

Dù sao, đối với một tiểu hình thương đội chỉ có mấy chục người, gặp được ma pháp học đồ bình thường đã khó, chứ đừng nói tới việc gặp được ma pháp sư chính thức.

Một lang nhân tráng kiện đi lên, khi cách Tiếu Ân khoảng năm thước thì hắn cung kính nâng tay lên trước ngực cúi người xuống: “Ma pháp sư các hạ tôn kính, kẻ hèn có thể cống hiến gì cho ngài?”

Tiếu Ân mỉm cười, khẽ gật đầu với hắn, nói: “Xin chào, ta muốn hỏi ngươi một việc.”

Hiện giờ Tiếu Ân mới mười tám tuổi, đối với sự cung kính của người bình thường, hắn cũng chỉ cần khẽ gật đầu mà thôi.

Hắn biết, đó là đặc quyền của ma pháp sư.

Mặc kệ hắn có nguyện ý tiếp nhận hay không, nhưng đây là chuyện đã được định sẵn, không vì ý nghĩ của riêng mình hắn mà thay đổi được. Nếu đã như thế, hắn cũng chỉ đành thuận nước đẩy thuyền theo.

Tên thủ lĩnh thương đội thấy vẻ mặt ôn hòa của Tiếu Ân, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi, vội vàng nói: “Ngài cần hỏi chuyện gì, chỉ cần chúng tôi biết, nhất định sẽ không giấu diếm.”

“Tốt!” Tiếu Ân hài lòng gật đầu nói: “Ta muốn hỏi, thành Hollywood còn cách xa nơi này không?”

“Ngài muốn tới thành Hollywood” Tên đó vui mừng ngạc nhiên hỏi thăm.

“Đương nhiên, có vấn đề gì sao?”

“Không có!” Tên đó lập tức cúi đầu hỏi: “Ngài có cần tới đó gấp không?”

“Không!” Tiếu Ân thuận miệng nói.

Sắc mặt của tên đó nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, cung kính nói: “Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, thương đội của chúng ta, cũng tới thành Hollywood, nếu như ngài rỗi, không biết có thể đồng hành cùng chúng ta không?”

Tiếu Ân ngẩng đầu liếc nhìn tiểu hình thương đội một lúc, những người này sau khi nghe thủ lĩnh nói, khuôn mặt đều lộ vẻ chớ mong.

Kỳ thực trong lòng Tiếu Ân thầm đồng ý, dù sao hắn có nhiều thời gian, nếu như đi cùng thương đội, sẽ không phải khổ sở phi hành trên trời nữa.

“Ngươi tên gì?”

“Côn Đình!” Trung niên đại hán vui mừng khôn xiết, nếu vị ma pháp sư này hỏi tên mình, chẳng phải nói lên rằng, hắn đồng ý đi cùng mình hay sao?

Tiếu Ân cười nói: “Nếu như ngươi có thể bố trí cho ta một chiếc xe ngựa, ta sẽ đi cùng các ngươi.”

“Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề!” Côn Đình vội vàng xoay người, nói với mọi người trong thương đội một tiếng.

Rất nhanh, một cỗ xe ngựa rộng lớn được chuẩn bị cho vị ma pháp sư tôn kính.

Tiếu Ân nhìn thoáng qua, mặc dù xe ngựa đơn sơ, nhưng còn tốt hơn nhiều so với dự tính của hắn, phỏng chừng đây là cỗ xe ngựa tốt nhất trong thương đội.

“Côn Đình. Ngươi có thể gọi ta là Tiếu Ân, giờ chúng ta lên đường thôi!” Tiếu Ân phân phó một câu, sau đó chui vào xe ngựa. Bởi hắn biết, nếu hắn không vào trong xe ngựa, những người này sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Quả nhiên, khi Tiếu Ân chui vào xe ngựa, những người này bắt đầu nói chuyện với nhau, trong giọng nói của bọn họ có vẻ hưng phấn. Rất nhiều người lần đầu tiên được đồng hành cùng ma pháp sư, càng thêm phấn khởi, nếu như không phải cố kỵ Tiếu Ân ở trong xe ngựa, chỉ sợ bọn họ đã kêu to lên.

Nhưng nửa ngày sau, Tiếu Ân có chút hối hận, bởi vì tốc độ di chuyển của thương đội quá chậm.

Không phải bọn họ lười, mà bọn họ phải chở hàng quá nặng, có hơn năm mươi người mà kèm theo mười hai cỗ xe, tốc độ mà nhanh mới gọi là quỷ quái.

Chỉ là giờ phút này hắn không thể muối mặt đòi đi một mình, hắn trầm ngâm một lát, sau đó gọi Côn Đình, hỏi: “Hàng hóa của các ngươi là gì?”

Côn Đình hơi do dự một chút, lập tức ngẩng đầu nói: “Các hạ, hàng hóa của ta là sắt!”

“Sắt?” Tiếu Ân thoáng kinh hãi, nhưng nhìn ánh mắt của Côn Đình, hắn không khỏi bật cười: “Đây là hàng cấm, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người khác phát hiện?”

Trên đại thảo nguyên, mặc dù có không ít kim loại, nhưng quặng sắt lại không nhiều. Mặc dù Tiếu Ân chưa học qua pháp luật của đế quốc Lang Nhân, nhưng kẻ ngu cũng biết, một tiểu hình thương đội chỉ có hơn năm mươi người, lại dám vận chuyển mười hai xe chở sắt, trong đó chắc chắn có vấn đề.

Côn Đình xấu hổ cười nói: “Các hạ, kỳ thực chút hàng hóa này của ta thuộc về ma pháp công hội và những đại quý tộc, cho nên chỉ cần nộp đủ thuế, căn bản sẽ không bị mất.”

Tiếu Ân khẽ gật đầu, quặng sắt rơi vào tay quý tộc sẽ được dùng để chế tạo binh khí và áo giáp, nhưng ma pháp công hội sao lại cần nhiều sắt như vậy? Hắn ung dung cười, mình quản nhiều chuyện như thế làm gì, nếu chuyện không liên quan tới mình, cần gì phải nghĩ nhiều.

Hắn chỉ phía sau nói: “Côn Đình, hàng hóa của các ngươi quá nặng, tốc độ di chuyển vì thế quá chậm.”

Trên mặt Côn Đình lộ vẻ khó xử nói: “Đúng vậy!”

Hắn cắn răng nói: “Nếu không, ta sẽ phái hai người đi trước dẫn đường cho ngài.”

Tiếu Ân phẩy tay nói: “Ngươi bảo bọn họ dừng xe lại, dắt lại đây!”

Côn Đình sửng sốt, mặc dù hắn không hiểu tại sao Tiếu Ân làm như vậy, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với ma pháp sư, hắn không do dự làm theo.

Mọi người ba chân bốn cẳng hỗ trợ nhau, rất nhanh dừng mười hai cỗ xe ngựa lại, sau đó kéo tới chỗ Tiếu Ân.

Tiếu Ân lấy vòng tai vừa mới chế tạo ra, dạo một vòng quanh đám xe, thu toàn bộ chúng vào trong vòng tai.

Thấy cảnh thần kỳ này, trong đáy lòng mọi người thở dài một tiếng.

Thì ra đây là ma pháp, chỉ cần dạo một vòng, có thể làm biến mất đồ vật, thực sự quá thần kỳ.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Tiếu Ân nhìn những chiếc xe ngựa trống không, nói: “Hiện giờ có thể di chuyển nhanh được rồi.”

Lúc này tốc độ quả thực nhanh hơn nhiều, không có quặng sắt chất đầy xe, bọn họ cực kỳ thoải mái. Ngược lại, nếu Tiếu Ân không sử dụng xe ngựa, tốc độ còn có thể nhanh hơn.

Di chuyển như thế vài ngày, bọn họ xuyên qua hai thành thị, cuối cùng tới thành Hollywood.

Thông qua ruồi máy, Tiếu Ân biết những người này vì sao dùng trăm phương ngàn kế để mời mình đi cùng.

Bởi vì trong cảnh nội của đế quốc Lang Nhân cũng không yên bình, mặc dù đạo tặc không dám hành động ngang ngược nhưng nếu vận chuyển nhiều hàng hóa, đám người Côn Đình ít nhiều cũng có chút lo lắng. Nếu gặp phải đám đạo tặc nhỏ thì không có vấn đề gì nhưng nếu gặp phải đoàn đạo tặc Nick thì chắc chắn chết không có chỗ chôn.

Từ khi Tiếu Ân cất đám hàng hóa vào trong vòng tai không gian, những người này mới thấy yên tâm.

Hơn năm mươi người chỉ hộ tống một cỗ xe ngựa, dù gặp phải đạo tặc, bọn chúng cũng không dám có chủ ý đánh cướp.

Đừng nói những người đi theo có bộ dáng hung tợn, chỉ cần nhìn qua cỗ xe ngựa là biết người ngồi bên trong không tầm thường, là nhân vật khó có thể trêu vào.

Đi qua hai tòa thành, Côn Đình đem thân phận ma pháp sư của Tiếu Ân ra, đám lính thủ vệ liền cho bọn họ qua, hơn nữa còn không thu tiền thuế vào thành.

Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, đám binh lính lang nhân đó sao lại dễ dãi như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ đám Côn Đình lừa gạt hay sao. Nhưng khi hắn tiến qua cửa thành, lập tức cảm ứng được một cỗ năng lượng đảo qua trên người hắn, lúc này hắn mới hiểu ra.

Sau khi hỏi Côn Đình, nguyên ở cửa thành có gắn thiết bị dò xét ma pháp công hội thiết lập. Hễ có ma pháp sư hoặc thú nhân tát mãn vào thành thì không cần phải nộp thuế.

Rất hiển nhiên, càng tới gần thành Hollywood, sức ảnh hưởng của ma pháp công hội càng lớn, mà người bình thường ở trong thành càng kính sợ ma pháp sư. Mấy ngày sau, cuối cùng bọn họ tới thành Hollywood.

Tới nơi, Tiếu Ân lấy vòng tai ra, cười hỏi: “Côn Đình, chúng ta đi cùng nhau vài ngày, dường như ngươi không lo ta nuốt lấy đống hàng hóa này.”

Côn Đình không nhịn được cười nói: “Tiếu Ân các hạ, ngài nói đùa sao, với thân phận của ngài, đống đồ đó sao được đặt trong mắt ngài chứ? Chỉ cần ngài nguyện ý, lúc nào cũng được hoàng thất phụng dưỡng, nếu như chúng ta còn không hiểu rõ điều này, thì chả cần ra ngoài lăn lộn nữa.”

Tiếu Ân cười lớn mấy tiếng, thả hàng hóa trong vòng tai ra, sau đó chào từ biệt bọn họ, nghênh ngang rời đi.

Những người này tiến lên, dắt ngựa tới kéo rất hỗn loạn, nhưng đám binh lính thủ vệ thành vẫn không dám tới bắt họ nộp thuế.

Bởi vì bọn họ đều thấy rõ, đống hàng hóa đó do ma pháp sư biến ra, thương đội được ma pháp sư hỗ trợ, đương nhiên không cần phải nộp thuế vào thành.

Trên đường đi, không tốn kém tí nào, thậm chí khi vào thành không phải nộp thuế, cho nên mặt mũi đám người Côn Đình đều hớn hở, lúc này bán hàng hóa đi, sẽ thu được lợi nhuận gấp đôi so với bình thường.

Đương nhiên Tiếu Ân không đòi đám người Côn Đình phân chia lợi nhuận, hắn tiến vào thành Hollywood, phát hiện ra tòa thành này không giống những tòa thành bình thường.

Trong tòa thành này, Tiếu ÂN nhìn thấy rất nhiều học đồ mặc ma pháp bào.

Hơn nữa người ở đây chỉ kính sợ ma pháp sư chứ không sợ hãi, dù ma pháp sư muốn mua gì cũng phải trả tiền.

Bởi vậy có thể thấy được, không khí ma pháp ở đây rất thoải mái.

Thành Hollywood không lớn, Tiếu Ân nhàn nhã đi dạo trong thành hơn nửa ngày, sơ bộ hiểu qua thành này, hơn nữa dễ dàng tìm ra địa điểm của ma pháp công hội.

Ở vị trí trung tâm của tòa thành, có xây một tòa ma pháp tháp lớn chiếm diện tích hơn một ngàn thước vuông.

Tiếu Ân vừa mới nhìn tòa ma pháp tháp đó, còn tưởng đó là tòa ma pháp tháp của ma đạo sỹ, một lúc sau mới biết, đó là dấu hiệu kiến trúc của ma pháp công hội.

Đương nhiên, tòa ma pháp tháp này chỉ dùng để làm việc và giao dịch, các thí nghiệm ma pháp không được tiến hành ở chỗ này, nếu không đừng nói là ma pháp tháp chỉ có hơn ngàn thước vuông, dù gấp một trăm lần cũng không đủ.

Trước của ma pháp tháp không có thủ vệ, nhưng có một cánh cửa lớn, Tiếu Ân dùng lực lượng tinh thần cảm ứng thử là biết sau cánh cửa có thiết bị dò xét ma lực.

Chỉ khi lực lượng tinh thần đạt tới tiêu chuẩn học đồ mới có thể thuận lợi tiến vào, nếu không, một khi chạm vào cánh cửa sẽ kích thích thiết bị cảnh báo. Chỉ là Tiếu Ân không biết nếu như người bình thường xông vào thì sẽ bị xử lý như thế nào.

Đi tới trước cánh cửa, Tiếu Ân không dừng lại mà trực tiếp đi vào, ánh sang chuyển động trên người hắn, giống như một đạo ánh sáng lộng lẫy, cho đến khi hắn tiến vào ma pháp tháp mới dần tiêu tán.

Trong lòng Tiếu Ân có chút khâm phục, cơ quan ma pháp này chẳng những xảo diệu mà còn nổi bật, nếu có thể được thì mình nhất định sẽ học phương pháp chế tạo, sau này chế tạo nó ở ma pháp tháp của mình, để cho những người ra vào thưởng thức.

Vào ma pháp tháp, Tiếu Ân đánh giá qua, không khỏi có chút nao nao.

Lần đầu tiên hắn tới ma pháp công hội, dựa theo ý nghĩ trước đó của hắn, nếu được coi là công hội đứng đầu thì trang trí bên trong nếu không tinh xảo tuyệt luân thì phải tráng lệ. Nhưng giờ phút này khi nhìn thoáng qua, Tiếu Ân có cảm giác dường như mình đang ở trong công hội của dong binh.

Hơn nữa khiến Tiếu Ân cảm thấy kinh ngạc đó là kết cấu ở nơi này không khác gì một quán bar của dong binh công hội.

Ngoài phục vụ bàn chuyên môn cung cấp rượu ra, còn có một hồ nước tắm nhỏ. Nếu có người nổi điên, có thể vận động ở đó.

Khóe miệng hơi co giật, đây là ma pháp công hội chí cao vô thượng sao?

Ánh mắt đảo quanh chỗ này một vòng. Hiện tại ở trong công hội có mấy chục người, xem năng lượng dao động trên người bọn họ, dù ở trong quầy hay ở ngoài thì những kẻ này chỉ có thực lực thất cấp hoặc bát cấp học đồ.

Hắn thầm thở dài một hơi, mọi người ở đây đều có lực lượng tinh thần nhất định, hơn nữa mọi người đều im lặng, có lẽ đây là điểm khác biệt duy nhất so với dong binh công hội.

Hắn tới quầy bar, bên trong có một vị học đồ mỉm cười hỏi: “Dùng rượu gì?”

“Ách?” Tiếu Ân sửng sốt nói: “Tùy ngươi!”

“Được rồi!” Tên học đồ nhìn Tiếu Ân nói: “Tuổi của ngươi không lớn, thử một chén Túy Sâm Lâm nhé!”

Vừa nói tay hắn lấy một cái chén, pha chế rượu một lúc, rượu trên chén nhất thời xuất hiện rất nhiều bọt biển.

“Một năng lượng tinh thạch!”

Tiếu Ân cầm chén rượu trong tay, còn chưa biết đó là rượu gì, lại mất một năng lượng tinh thạch?

Đây là ma pháp công hội hay hội cường đạo?

Tuy với Tiếu Ân hiện giờ mà nói, một viên năng lượng tinh thạch chả là gì cả, nhưng tự nhiên mất oan tiền, dù là ai cũng không cảm thấy dễ chịu.

Khẽ lắc đầu, cổ tay Tiếu Ân chuyển động, một viên năng lượng tinh thạch được bỏ vào quầy.

Dù sao hắn vừa mới tới đây, không nên vì một viên năng lượng tinh thạch mà phát sinh xung đột cùng với người khác.

Tên học đồ nhận lấy tinh thạch, nói: “Cầm lấy rượu, tìm cho mình một vị trí tốt, chúc ngươi may mắn.”

Tiếu Ân ngẩn ra, nói: “Xin hỏi một chút, ta đến để khảo hạch ma pháp.”

“Không phải khảo hạch!” Tên học đồ nói: “Pháp sư cấp học đồ không cần phải khảo hạch.”

“Ừ!” Tiếu Ân vuốt cái mũi của mình nói: “Ta không phải tới để khảo hạch học đồ.”

Tên học đồ sửng sốt, miệng từ từ mở rộng, nhìn Tiếu Ân với ánh mắt khó tin và khiếp sợ.

Tiếu Ân mỉm cười nói: “Ta tới để khảo hạch thành ma pháp sư chính thức.”

Ma pháp tháp hùng vĩ tràn ngập thần bí, nhất thời an tĩnh lại.

Bên trong ngẫu nhiên có vài tiếng nói chuyện nhỏ, cũng lập tức dừng lại, giờ phút này có hơn mười học đồ đang ngồi trong đại sảnh lầu một, ánh mắt đều dừng lại trên người Tiếu Ân.

Nhìn từ bề ngoài, Tiếu Ân còn rất trẻ, cao nhất cũng không vượt quá hai mươi tuổi, nhưng hắn nói muốn khảo nghiệm thành ma pháp sư chính thức, khiến mọi người hết sức kinh ngạc.

Mọi người nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, biết mình không nghe lầm.

Tên học đồ ở trong quầy hoàn toàn ngây dại, hắn lắc đầu, cẩn thận hỏi: “Người nói… Người muốn tiến hành khảo nghiệm thành ma pháp sư chính thức?”

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Tiếu Ân mỉm cười hỏi.

“Không có, không có!” Tên học đồ nhìn chén rượu trước mặt Tiếu Ân, đột nhiên hiện lên thần sắc cực kỳ ảo não, nhưng hắn không dám chậm trễ, cung kính nói: “Xin người chờ một lát, ta lập tức đi thông báo!”

Tiếu Ân gật đầu, cầm lấy chén rượu, tìm một chỗ trong quán bar để ngồi.

Hơn mười học đồ đang nhàn nhã nói chuyện với nhau, đồng thời đứng lên, bọn họ rời khỏi chỗ, khom lưng hành lễ với Tiếu Ân.

Tiếu Ân không để ý đến bọn họ, trực tiếp tìm một nơi hẻo lánh, ngồi uống một mình.

Tiếu Ân không thấy kỳ quái đối với thái độ của các học đồ.

Thế giới ma pháp mặc dù là một thế giới thần kỳ, nhưng cấp bậc trong thế giới này cũng rất nghiêm.

Học đồ pháp sư khi nhìn thấy ma pháp sư chính thức, thái độ cung kính là chuyện đương nhiên.

Trước kia tại thành Louis, đôi khi Maren cũng dẫn các đệ tử tới trang viên cạnh ma pháp tháp để tản bộ, mỗi khi tới đó, các học đồ đều dùng thái độ cung kính nhất để hành lễ với Maren.

Lúc này, Tiếu Ân dựa vào thực lực của bản thân cũng nhận được điều này.

Khi Tiếu Ân thoải mái ngồi xuống, các học đồ mới quy củ ngồi xuống, hơn nữa bọn họ cũng mất đi sự tỉnh táo và chững chạc, âm thầm quan sát Tiếu Ân. Trong mắt bọn họ, có thần sắc và thái độ khác nhau, có hâm mộ, có đố kỵ, có khao khát.

Đối với những điều này, Tiếu Ân làm như không thấy, hắn lẳng lặng ngồi một mình, thưởng thức chén rượu mất tới một viên năng lượng tinh thạch mới mua được.

Nhẹ nhàng hớp một ngụm, rượu chảy xuống cổ hắn.

Một cảm giác mát mẻ như băng trong nhát mắt truyền khắp toàn thân Tiếu Ân, khiến tinh thần hắn rung lên, sau đó một cảm giác mê muội dâng lên.

Trong lòng Tiếu Ân thất kinh, độ mạnh của chén rượu này thật lớn, nhưng vẫn thể hiện được hương vị, mặc dù không biết nó là đặc sản của địa phương nào, nhưng Tiếu Ân có thể khẳng định, những quán rượu bình thường chắc chắn không có mặt hàng này.

Xem ra dùng một viên năng lượng tinh thạch để mua không tính là thua thiệt nhiều.

Đang chậm rãi thưởng thức chén rượu Túy Sâm Lâm, cánh cửa ma pháp tháp lại xuất hiện một nguồn năng lượng dao động, hai người cùng đi vào.

Tiếu Ân nhìn về phương hướng đó, đôi mắt không khỏi ngưng tụ lại.

Tiến vào là một nam và một nữ. Khuôn mặt hai người có chút tương tự nhau, nếu như hắn không nhìn lầm, đây chắc chắn là hai anh em hoặc hai chị em.

Nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy kinh ngạc, khuôn mặt của bọn họ có năm sáu phần giống Benson. Đặc biệt là nam tử, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười, khiến Tiếu Ân sinh ra ảo giác, có phải là Benson tới đại thảo nguyên tìm mình hay không?

Đương nhiên Tiếu Ân nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, bởi vì hắn biết chỉ cần còn sư phụ Maren một ngày, dù Benson có ý nghĩ này cũng không thể thực hiện được.

Dù là ngoại hình hay khuôn mặt thì nam tử này đều giống hệt Benson, trong lòng Tiếu Ân hoảng hốt, những chuyện cũ như thủy triều hiện trong đầu hắn. Cuộc sống ở ma pháp tháp, kinh nghiệm trong rừng Gobbi, từ từ xuất hiện lại trong đầu hắn, bên tai hắn dường như nghe thấy tiếng kêu bi thảm khi bị trúng tên của Benson và khi Benson tỉnh dậy, cố nhịn đau để lộ ra khuôn mặt tươi cười với hắn.

Cuối cùng, Tiếu Ân đặt tay lên tim, giờ khắc này hắn nhớ lại lời thề mười năm… Chắc chắn hắn không lỡ hẹn.

Tên nam tử này hiển nhiên là khách quen ở đây, ánh mắt của hắn đảo qua đại sảnh một vòng, tới quầy bar lấy cho mình hai chén rượu, sau đó dẫn nữ tử tới một góc trong quán bar.

Hai người ngồi xuống vị trí quen thuộc, nam tử cười nói: “Hắc, các ngươi làm sao vậy? Sao im như hến vậy?”

Sắc mặt của hơn mười người lộ ra vẻ cổ quái, bọn họ muốn mở miệng nhưng trong lòng lại kiêng kỵ, chỉ sợ khiến Tiếu Ân tức giận. Đặc biệt học đồ ngồi đối diện với hắn, nháy mắt ra hiệu cho hắn.

“Gì?” Nam tử giống Benson dường như phát hiện có điều không hợp lý, hắn nhìn bằng hữn ngồi đối diện, vẻ mặt hồ nghi, sau một lát, quan tâm hỏi: “Carter, ngươi không sao chứ? Mắt của ngươi bị sao vậy, bị độc trùng cắn sao?”

Học đồ đối diện đang nháy mắt, thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết, hít sâu một hơi, nói: “Đức Lỗ Phu, ta bình thường, không có việc gì.”

Mọi người thương xót nhìn về phía hắn, người này quá ngu dốt.

Nữ tử bên cạnh Đức Lỗ Phu phát giác có điều không đúng, nàng kinh ngạc hỏi: “Carter, ở đây xảy ra chuyện gì?”

Carter nặng nề gật đầu một cái nói: “Mary, ngươi thông mình hơn ca ca đần độn của mình.”

Nói xong hắn liếc mắt nhìn về phía Tiếu Ân.

Mặc dù Tiếu Ân ngồi im không biểu lộ gì, nhưng kỳ thực lực chú ý của hắn đã sớm tập trung trên người nam tử giống Benson, tự nhiên nghe được toàn bộ câu chuyện của bọn họ. Khi Đức Lỗ Phu hỏi đối phương, khóe miệng Tiếu Ân hơi nhếch lên. Nguy hiểm thực, tí nữa mình phát ra tiếng cười.

Hắn hết sức hài lòng đối với phản ứng của Mary, tiểu cô nương này quả thực thông minh hơn Đức Lỗ Phu.

Cẩn thận liếc mắt nhìn nàng, vóc người của vị cô nương này không giống với Đức Lỗ Phu, xinh xắn hơn rất nhiều, mặc dù mặc ma pháp bào rộng thùng thình, nhưng nàng ngồi ở đó, mơ hồ lộ ra vẻ đẹp thanh xuân.

Hơn nữa dung mạo của nàng mặc dù giống Benson, nhưng phối hợp cùng một chỗ lại rất hợp lý, lộ ra vẻ nữ anh thư, hơn hẳn về mặt phong thái so với nữ ma pháp sư bình thường.

Hơi cười, Tiếu Ân giơ chén rượu lên về phía huynh muội Đức Lỗ Phu đang nhìn mình chăm chú, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Huynh muội Đức Lỗ Phu đồng thời làm động tác tương tự, nhưng khi hai người buông chén rượu xuống, nhìn Carter ở phía đối diện, giật mình mở rộng miệng ra.

Chuyển động đôi mắt, không chỉ có Carter mà vẻ mặt của mười mấy học đồ đều giống nhau, trong đó lộ rõ vẻ hâm mộ và đố kỵ.

Đức Lỗ Phu mặc dù là người hào sảng, nhưng không phải kẻ ngu, huynh muội hai người nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi: “Carter, người đó là ai vậy?”

Yết hầu Carter hơi rung động, nhẹ giọng nói: “Không biết, hắn vừa mới tới đây, nhưng hắn không phải tới đây để trở thành nhập môn học đồ và người hầu học đồ.”

Hai mắt Đức Lỗ Phu đột nhiên sáng ngời, nói: “Ta biết rồi, hắn là nhập môn đệ tử của ma pháp sư, tới đây để lựa chọn người hầu học đồ.”

Carter khẽ lắc đầu nói: “Đồ đần!”

“Cấm được gọi ta là đồ đần.” Đức Lỗ Phu phẫn nộ nói. Mặc dù hắn tức giận, nhưng âm thanh của hắn không có khí thế gì cả.

Carter cười lạnh một tiếng nói: “Nói cho ngươi biết, mặc dù ta không biết vị đó có phải là nhập môn đệ tử hay không, nhưng hắn tới đây không phải để lựa chọn người hầu học đồ.”

“Vậy hắn tới đây để làm gì?” Mary hồ nghi hỏi, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiếu Ân.

Trên mặt Tiếu Ân lộ ra nụ cười ôn hòa. Nhìn thấy đôi huynh muội này, trong lòng hắn thấy nhớ Benson, nhớ thành Louis, nhớ trang viên của kỵ sĩ, nhớ lão Bond và đệ đệ của mình, cho nên hắn duy trì nụ cười trên khuôn mặt của mình.

Carter hít sâu một hơi, thanh âm chỉ để hai người trước mặt có thể nghe được, nói: “Hắn tới để khảo hạch.”

“Khảo hạch?”

Hai huynh muội không hiểu tí gì nhìn nhau, phản ứng của bọn họ so với tên học đồ vừa rồi giống nhau như đúc, dù là ai cũng không tin, một thanh niên như Tiếu Ân có tư cách để khảo hạch ma pháp sư chính thức.

Giờ phút này trên lầu hai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tên học đồ kia đi bẩm báo đã trở về.

Hắn đi tới đại sảnh, tới trước mặt Tiếu Ân, cúi người thật sâu nói: “Các hạ, đại ma pháp sư Helmo chờ người ở tầng ba, người có thể lên đó để khảo hạch.”

Tiếu Ân gật đầu, đặt chén rượu đã uống hết xuống mặt bàn, thuận miệng nói: “Ngươi pha chế rượu không tồi.”

Hai mắt học đồ tỏa sáng nói: “Đa tạ các hạ khích lệ!”

Tiếu Ân mỉm cười rời đi, khi qua bàn của Đức Lỗ Phu, không nhịn được quay đầu, nhìn Đức Lỗ Phu cười thật tươi.

Ba người trên bàn vô thức đứng dậy, đợi Tiếu Ân lên tầng hai, bọn họ mới có phản ứng, miệng cứng lại, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc