Tháng bảy oi ả, Nhiêu Thanh tỉnh dậy với cổ họng khô khốc. Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem—bảy giờ sáng.
Hôm nay là thứ bảy. Lúc tám giờ rưỡi, cô phải đến căn hộ 1801, tòa nhà số 2 trong khu chung cư để dọn dẹp—nơi ở của Phục Cẩn.
Nhiêu Thanh nằm trên chiếc giường trải chiếu trúc, người đầm đìa mồ hôi. Nhà cô để tiết kiệm điện nên đã tắt điều hòa từ sớm. Cô đứng dậy, xỏ chân vào dép và đi vào phòng tắm.
Cô cởi bỏ hết quần áo, đứng dưới vòi sen, để dòng nước mát lạnh xối lên thân thể mềm mại, cân đối.
Nhiêu Thanh không phải kiểu con gái khiến người ta phải trầm trồ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô có gương mặt tròn nhỏ, đôi mắt không quá to, hàng lông mày thanh mảnh, đôi môi hơi đầy đặn—ngũ quan không có điểm nào quá xuất sắc. Nhưng bù lại, cô có làn da trắng mịn và mái tóc đen dài óng ả, những điều này khiến nhan sắc cô được nâng lên một bậc, đủ để gọi là một cô gái xinh xắn.
Đúng tám giờ, cô ra khỏi nhà.
“Alô? Mẹ à?” Nhiêu Thanh bắt máy khi thấy cuộc gọi từ mẹ—bà Ngô Tú Liên.
“Con ra khỏi nhà chưa? Nhớ hôm nay con phải đi dọn dẹp đấy.”
“Con biết rồi, con đang trên đường đi đây.” Cô cúp máy.
Mang theo chiếc ba lô lớn, Nhiêu Thanh đến trước cửa căn hộ của Phục Cẩn. Cô nhìn quanh—hôm nay nhân viên quản lý không có ở đây.
Trước đó, cô từng đến đây hai lần để dọn dẹp. Những lần ấy, Phục Cẩn không có nhà, đều do quản lý tòa nhà mở cửa giúp cô.
Khi cô còn đang do dự không biết nên gọi cho bên quản lý hay gõ cửa trước, một âm thanh "sột soạt" vang lên.
Cô theo phản xạ nhìn về phía phát ra tiếng động—là chuông cửa có camera.
“Vào đi.”
Giọng Phục Cẩn trầm thấp vang lên, ngay sau đó, cánh cửa “tách” một tiếng tự động mở ra.
À, thì ra là chuông cửa thông minh.
Cô cởi giày, bước vào trong.
Căn hộ này chỉ có mình anh ta ở, nhưng diện tích lại rộng gấp nhiều lần nhà cô.
Lần trước đến đây dọn dẹp, cô đã thấy tủ giày của anh ta đầy ắp giày thể thao, tất cả đều mới tinh.
Cô không rành về thương hiệu, cũng chẳng biết giá cả thế nào.
Tủ lạnh của anh ta chất đầy đồ ăn phong phú: hoa quả nhập khẩu, đồ uống có nhãn toàn chữ nước ngoài, trong ngăn đông còn có tôm hùm, cua, cá hồi... Toàn những thứ cô chưa từng ăn, mẹ cô cũng chẳng nỡ mua.
Rất nhiều thực phẩm bị hết hạn, cô giúp anh ta mang xuống bỏ đi. Lần thứ hai đến, cô mở tủ lạnh ra—bên trong lại đầy ắp đồ mới.
Cô có thể nhận ra cuộc sống của anh ta rất dư dả.
Sau khi dọn dẹp xong phòng khách, cô đứng trước cửa phòng anh ta, lễ phép hỏi:
“Anh Phục, tôi vào dọn phòng được không?”
“Vào đi, cửa không khóa.”
Cô xoay nắm cửa, vừa đẩy ra thì một mùi hương kỳ lạ lập tức ập vào mũi. Không biết đó là mùi gì, nhưng có hơi nồng nặc.
Cô đứng ngay cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong.
Phục Cẩn đang ngồi trên giường, kéo một chiếc áo thun trắng chui qua đầu.
Cô liếc qua vòng eo săn chắc của anh, sau đó lập tức dời mắt đi.
Anh ta quay đầu lại, giọng nói lười biếng, xen lẫn chút mất kiên nhẫn: “Còn không vào, muốn anh mời chắc?”
“Xin lỗi.” Cô vội vàng xin lỗi, bước vào trong.
Phục Cẩn nằm dài trên giường như một ông chủ, hai tay gối ra sau đầu, ánh mắt hờ hững nhìn cô.
Cô cúi xuống, nhìn thấy dưới chân giường vương vãi mấy tờ giấy vo tròn màu trắng. Càng tiến lại gần, cái mùi kỳ lạ kia càng nồng hơn.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô cúi xuống nhặt những mẩu giấy vo tròn, bỏ vào túi rác.
Dọn xong rác trên sàn, cô đứng thẳng dậy, vô tình nhìn về phía giường anh ta. Trên đó đặt một chiếc iPad.
Màn hình đang sáng—dừng lại ở một khung hình trong video.
Một người đàn ông có làn da màu đồng hun đang đè lên một người phụ nữ. Hai chân cô ta dang rộng, người đàn ông quỳ giữa hai chân cô, hạ thân cắm sâu vào trong. Hai tay hắn ta nắm chặt cổ chân người phụ nữ.
Hai màu da đối lập rõ ràng, tạo nên một cảnh tượng đầy kích thích thị giác.
Nhiêu Thanh chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ. Mặt cô đỏ bừng như trái cà chua chín, tròn mắt nhìn Phục Cẩn, không nói nên lời.
Anh ta hơi nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:
“Em thích tư thế này à?”