Tô Căng Bắc bước lên trước, nhìn quanh. Năm người đàn ông, chỉ có một mình Hạ Lộ là con gái.
- Câu này mình muốn hỏi cậu đấy, sao cậu lại ở đây?
Sắc mặt Tô Căng Bắc không còn vẻ ngả ngớn thường ngày mà rất nặng nề.
Hạ Lộ ho khan, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói:
- Ơ, mình giới thiệu với cậu, đây là nhà sản xuất Tưởng, đây là đạo diễn Trần…
Tô Căng Bắc không muốn nghe cô ấy giới thiệu những người này, cô nhìn Hạ Lộ, hỏi gằn từng chữ:
- Hạ Lộ, người này, là bạn trai cậu sao?
- A?
Hạ Lộ ngẩn người:
- Bạn, bạn trai gì chứ?
- Mình thấy hai người thân mật như vậy, mình tưởng ông ta là bạn trai cậu.
Sắc mặt Hạ Lộ thay đổi:
- Căng Bắc…
- A, cô chính là Tô Căng Bắc à, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!
Nhà sản xuất Tưởng kia đã say bí tỉ, mặt đỏ cả lên:
- Thật xinh đẹp.
Hạ Lộ đẩy Tô Căng Bắc ra ngoài:
- Căng Bắc, cậu đi trước đi, sau này mình sẽ giải thích, được không?
- Đừng đi, ngồi xuống uống một ly nào.
Những người khác có mặt cũng tiếp lời:
- Phải phải, uống một ly nào người đẹp.
Hạ Lộ hơi gấp gáp:
- Căng Bắc.
Tô Căng Bắc nhìn Hạ Lộ, đột nhiên vào chỗ ngồi xuống:
- Được, uống một ly, chúng ta cùng tán gẫu.
Thấy cô ngồi, mắt đám đàn ông đều sáng rực, nhà sản xuất Tưởng nói:
- Hạ Lộ à, sao cô không nói sớm chứ, hóa ra cô và Tô Căng Bắc là bạn thân.
Hạ Lộ do dự ngồi xuống:
- Phải…
- Đúng là quá tốt rồi, bộ phim trước đó tôi nói với cô còn thiếu một vai, vừa khéo hai chị em cô cùng đóng nhỉ.
Mắt Hạ Lộ sáng lên:
- Anh Tưởng, anh đồng ý rồi?
- A, không thành vấn đề.
Ánh mắt nhà sản xuất Tưởng láo liên qua người Tô Căng Bắc:
- Đương nhiên, cô cũng phải giúp tôi kéo cô Tô qua, bộ phim của chúng ta thiếu một hình tượng nhân vật như thế.
Hạ Lộ vừa nghe vậy, ánh mắt vô thức nhìn sang Tô Căng Bắc.
Ánh mắt cô ấy quá mong chờ, cô nhìn mà lòng quặn thắt.
Cô luôn biết giới showbiz loạn, biết rất nhiều người vì danh lợi, vì tài nguyên mà bám vào người khác, họ có lẽ dùng cơ thể, có lẽ dùng thứ gì đó khác, nhưng Tô Căng Bắc chưa từng nghĩ, “rất nhiều người” này bao gồm cả Hạ Lộ, cô bạn đơn thuần đáng yêu, thích nghịch ngợm trong suy nghĩ của cô.
Tô Căng Bắc như cười như không nhìn ông ta:
- Nhà sản xuất Tưởng đúng không, bộ phim ông nói là gì nhỉ?
Nhà sản xuất Tưởng:
- Phim cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình của tác giả nổi tiếng, đây là tác phẩm lớn, ai diễn người đó nổi, à đúng rồi, vai nam chính còn là Dương Thương đấy, sao hả, cô Tô nhất định hứng thú chứ?
Tô Căng Bắc cong môi cười:
- Tác phẩm lớn à, nam thần Dương Thương à… vậy ông định cho Hạ Lộ diễn vai gì?
- Nữ hai.
- Ồ?
Tô Căng Bắc lại nói:
- Ông bảo tôi cùng diễn, vậy tôi diễn vai gì?
- Cũng là một nhân vật rất tuyệt, kỳ thực cô hoàn toàn có thể diễn vai nữ chính, nhưng nữ chính đã định rồi, chẳng qua…
Nhà sản xuất Tưởng chợt áp tay lên mu bàn tay Tô Căng Bắc:
- Nếu cô thực sự rất muốn, tôi cũng có thể cân nhắc giúp cô.
Cô thầm buồn nôn, cảnh tượng cái tay heo này sờ Hạ Lộ ban nãy chưa nhạt đi trong đầu. Cô rụt mạnh tay về:
- Nhà sản xuất Tưởng đúng là người tốt, sẵn lòng bỏ không công giúp tôi tìm vai diễn, ân tình này, tôi chắc chắn ghi vào tâm khảm.
- Không phải là bỏ không công.
Nhà sản xuất Tưởng và đám đàn ông có mặt đưa mắt nhìn nhau:
- Nếu cô chịu cùng chúng tôi, việc này… chắc chắn không thành vấn đề.
- Cùng?
Tô Căng Bắc sầm mặt:
- Ông muốn cùng thế nào?
- Đương nhiên là…
- Căng Bắc!
Hạ Lộ chợt đứng bật dậy, vẻ mặt cô ấy lúng túng và bối rối:
- Cậu đi với mình đi, mình uống nhiều rồi, cậu đưa mình về được không?
Vành mắt Hạ Lộ đỏ lên:
- Mình gọi điện thoại cho A Ảnh.
- Mình không muốn, mình muốn cậu đưa mình về.
Nhà sản xuất Tưởng vội đứng dậy:
- Căng Bắc, cô uống nhiều rồi, nào nào, để tôi đưa cô về, tôi đưa cô về. Tôi có thuê phòng ở khách sạn gần đây, tôi đưa hai cô đến đó nghỉ ngơi, thế nào?
Nói rồi ông ta liền muốn kéo Tô Căng Bắc nhưng bị Hạ Lộ ngăn lại:
- Anh Tưởng không cần đâu, để em đưa cô ấy về thì hơn.
Sắc mặt nhà sản xuất Tưởng đột nhiên sa sầm xuống:
- Hạ Lộ, cô có ý gì, muốn đi à? Ha, có muốn vai diễn nữa không đây?
Hạ Lộ cắn môi:
- Lần… lần sau em sẽ đến xin lỗi anh.
- Lần sau, lần này đi rồi thì không có lần sau, cô tưởng cô là ai, nói đến là đến, nói đi là đi?
Nhà sản xuất Tưởng lạnh lùng nói:
- Cô đã nói là đêm nay cùng với tôi mà, sao hả, chị em tốt tới thì không giữ lời?
- Ông câm miệng cho tôi!
Tô Căng Bắc đột nhiên đá một cú vào nhà sản xuất Tưởng:
- Cùng ông nè! Ông là cái thá gì chứ!
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, những người có mặt đều kinh hãi.
Sau khi phản ứng lại, mọi người thi nhau đỡ nhà sản xuất Tưởng.
- Cô, cô to gan! Cô điên rồi à?
Căng Bắc mang giày cao gót, cú đá này tuyệt đối không nhẹ. Nhà sản xuất Tưởng ngồi dưới đất, hồi lâu không đứng lên nổi.
Căng Bắc từ trên cao nhìn xuống ông ta:
- Ông nhớ kỹ cho tôi, nếu ông dám có ý đồ với Hạ Lộ, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!
- Ranh con! Cô biết nhà sản xuất Tưởng là ai không?
Người bên cạnh có vẻ như là phó đạo diễn nói.
Tô Căng Bắc hừ lạnh:
- Ông ta là ai kệ xác ông ta.
Cô nắm tay Hạ Lộ, muốn kéo cô ấy đi thẳng ra khỏi cửa :
- Đi theo mình.
- Bắt họ lại cho tôi!
Nhà sản xuất Tưởng bò dậy:
- Hôm nay tôi phải để cô thấy tôi là ai!
Mấy người đàn ông khác vội tiến lên giữ Tô Căng Bắc lại, Hạ Lộ bên cạnh cuống sắp khóc:
- Mọi người đừng làm khó cô ấy, tôi ở lại, tôi ở lại còn không được sao?
- Nhất định phải giữ cô ta lại!
Nhà sản xuất Tưởng bước lên, đưa tay nắm lấy cằm Tô Căng Bắc, miệng thối đầy mùi rượu sáp lại gần:
- Bướng? Hôm nay tôi phải khiến cô không bướng nổi nữa mới thôi.
Tô Căng Bắc tức giận trừng ông nhưng không thể cựa quậy:
- Thối tha, cho ông một cơ hội thả tôi ra đấy!
Nhà sản xuất Tưởng nheo mắt, kéo cô qua, hất mạnh cô lên bàn.
Sau lưng Tô Căng Bắc va mạnh vào góc bàn, cơn đau dữ dội khiến cô suýt ngất. Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, tấm thân to mọng đầy mỡ của nhà sản xuất Tưởng đã đè lên.
- Căng Bắc!!! Các người thả cô ấy ra, tôi cầu xin các người!
Hạ Lộ bị người khác khống chế ở phía sau, nước mắt đầy mặt.
Tô Căng Bắc liều mạng giãy dụa nhưng dù sao cũng là con gái, sức có mạnh đến mấy cũng không ngăn được một người đàn ông trưởng thành to khỏe.
“Rầm!!!”
- Ui da!!!
Đột nhiên, nhà sản xuất Tưởng bị người ta đạp mạnh xuống đất.
Trên người Tô Căng Bắc nhẹ đi, ngã qua cạnh bàn. Chu Thời Uẩn tay mắt lanh lẹ, đưa tay đỡ lấy eo cô.
- Cậu là ai hả?
Mấy người khác thấy vậy vội vàng tiến lên ra mặt, Chu Thời Uẩn lạnh lẽo liếc nhìn, nhẹ nhàng đặt Tô Căng Bắc xuống.
Anh ngăn tay của một người trong số họ, ngón tay hơi dùng sức, người nọ liền hét thảm:
- Dừng dừng dừng!!! Buông tay!
Một người khác vội bước tới giúp đỡ, Chu Thời Uẩn buông tay, hai ba phát đẩy ngã hết những người tới giúp, tốc độ rất nhanh, khiến hai người đàn ông phía sau hai mặt nhìn nhau, không dám tùy tiện bước lên.
Tô Căng Bắc tựa ở một bên, trợn mắt há mồm:
- Chu, Chu bảo bối, anh cũng biết đánh người?
Chu Thời Uẩn không trả lời, chỉ là nét mặt âm trầm nhìn nhà sản xuất Tưởng dưới đất.
Vừa nãy nhân viên phục vụ đến phòng nói Tô Căng Bắc có lẽ xảy ra chút vấn đề, anh còn hơi khó hiểu, nhưng đợi khi anh mở cửa tiến vào thấy cảnh tượng trước mắt thì cả đầu trống rỗng.
Phẫn nộ, khiếp sợ, thậm chí… cả tâm giết người cũng có, anh không chút suy nghĩ đã đá văng người đàn ông kia! Khi anh ôm lấy Tô Căng Bắc, trái tim hoảng loạn mới thoáng bình tĩnh lại.
Nhà sản xuất Tưởng nhất thời không bò dậy nổi, chỉ có thể dịch ra xa trên đất:
- Cậu, cậu cậu cậu! Cậu láo xược! Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Có kẻ đánh người!!!
Chu Thời Uẩn nheo mắt tiến lên một bước, “rất không cẩn thận” đạp lên mắt cá chân ông ta:
- Báo cảnh sát? Bắt ông sao?
- Áaa!!! Cậu rốt cuộc là ai? Bọn ta ở trong phòng mắc mớ gì tới cậu?
Ánh mắt Chu Thời Uẩn giá buốt:
- Ông động đến người của tôi, ông nói xem… có mắc mớ tới tôi không?
Nhà sản xuất Tưởng sửng sốt:
- Người của cậu?
- Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?
Chủ nhà hàng nghe tin vội vàng chạy tới, thấy phòng bao hỗn loạn rồi thấy Chu Thời Uẩn đạp nhà sản xuất Tưởng thì sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Liên tưởng đến những gì ban nãy nhân viên phục vụ nói với mình dọc đường, chủ nhà hàng nghĩ đại khái là nhà sản xuất Tưởng này đã động chạm đến Chu Thời Uẩn. Thế là, ông vội vàng xin lỗi anh:
- Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, xin lỗi, trong nhà hàng của tôi lại xảy ra chuyện thế này.
Nhà sản xuất Tưởng cũng là khách quen của nhà hàng này, thấy vậy thì mắng:
- Ông Hà, ông có ý gì thế?
Ông chủ Hà không thèm nhìn ông ta:
- Nhị thiếu gia, có báo cảnh sát không?
Chu Thời Uẩn buông chân ra:
- Báo, đưa người này vào. Lý do…
- Lý do là ông ta muốn cưỡng hiếp gái đẹp trẻ tuổi! Nhưng chưa thành công.
Tô Căng Bắc nói tiếp:
- Ông chủ, chỗ ông chắc có camera nhỉ, ban nãy ông ta làm gì với tôi, vừa nhìn là biết ngay.
Ông chủ gật đầu liên tục:
- Vâng vâng vâng.
- Thời Uẩn.
Lúc này, Chu Diễn đẩy Chu Chính Hiến vào, anh cau mày:
- Xảy ra chuyện gì?
- Chu tiên sinh…
Ông Hà liên tục cúi mình:
- Rước lấy phiền phức cho cậu rồi.
Bên kia, nhà sản xuất Tưởng trừng mọi người:
- Các người dám động đến tôi! Các người có biết phía sau tôi là ai không?
Ông chủ Hà nhẹ nhàng nói:
- Ông im miệng! Đây là người của Chu gia đế đô!
- Chu gia gì…
Nhà sản xuất Tưởng đột nhiên cứng đờ, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Tuy hành vi cử chỉ của ông rất không đoan chính nhưng đúng là có chút thực lực trong showbiz, cũng từng tiếp xúc rất nhiều nhân vật máu mặt trong showbiz, Chu gia, đế đô? Chu gia có thể được nhắc một cách trịnh trọng như thế…
Ông chợt trừng to mắt:
- Cậu, cậu, cậu là…
Mấy người đàn ông bên cạnh không biết Chu gia gì, bước lên nói:
- Nhà sản xuất Tưởng, nói gì đi, cho họ đẹp mặt!
- Mẹ nó các người câm miệng cho tôi!
Ông rống xong thì không dám lớn tiếng nói chuyện nữa, chỉ nhìn Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn mà lắp ba lắp bắp:
- Xin, xin lỗi, tôi uống nhiều, tôi không biết cô ấy là, là người của cậu…
Ôi ra ngoài không xem lịch! Đụng phải thứ xui xẻo gì đây chứ!
Tâm nhà sản xuất Tưởng lạnh ngắt, đắc tội loại quyền quý này thì ông như nhìn thấy được tương lai u ám sau này của mình rồi.