Anh bế cô, cô bế mèo. Anh hạ mi mắt nhìn cô gái trong lòng mình, khẽ cong khóe môi, say thành thế này mà vẫn biết bế chắc Ô Đồng, tửu phẩm xem như không tệ.
Vào phòng, Chu Thời Uẩn đặt Tô Căng Bắc lên giường. Cô chưa muốn ngủ, bế Ô Đồng lảm nhảm liên miên bất tận.
- Hôm nay mày ăn gì, cá khô? Thức ăn cho mèo? Á! Không phải mày uống rượu chứ?
Ô Đồng: “Méo?”
Chu Thời Uẩn:
- ...
- Ô Đồng, mày xem thịt trên bụng mày nè, núc na núc ních.
Tô Căng Bắc vân vê bụng nó, nói tiếp:
- Mập quá, mày biết mập thế này là không sống được ở showbiz đâu, mày bắt chước tao nè, tập sit up sit up. (1)
(1) Sit up: tên một động tác gập bụng.
Ô Đồng biếng nhác dùng móng vuốt cào áo Tô Căng Bắc.
Cô trừng mắt:
- Cái gì? Mày muốn thấy thành quả, được, cho mày thấy, tao nói mày biết, thực sự hữu hiệu đấy!
Nói rồi, Tô Căng Bắc đưa tay vén áo mình.
Chu Thời Uẩn vốn đang bình tĩnh đứng bên giường nhìn một mèo một người “đối thoại”, đột nhiên, cô vén áo lên để lộ vùng bụng phẳng lì trong không khí.
Chu Thời Uẩn sững sờ, vội đưa tay kéo áo cô xuống.
Tô Căng Bắc lườm anh:
- Anh làm gì thế?
Khóe môi Chu Thời Uẩn co giật:
- Em làm gì thế…
Tô Căng Bắc vô cùng bất mãn:
- Em cho Ô Đồng xem bụng em, để nó có một tấm gương học tập, coi nó bao nhiêu thịt đây nè.
Chu Thời Uẩn bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, cái cô này đúng là say quá rồi:
- Em uống nhiều, nghỉ ngơi sớm, anh mang Ô Đồng đi.
- Không được!
Tô Căng Bắc ôm Ô Đồng trở lại:
- Hôm nay nó ngủ với em!
- Nó có chỗ ngủ riêng.
Tô Căng Bắc híp mắt, nghi ngờ nói:
- Có phải anh muốn ngủ chung với nó nên không cho em ngủ với nó không?
Chu Thời Uẩn:
- …Em nghĩ nhiều rồi.
- Vậy thế này nhé.
Tô Căng Bắc hơi dịch vào trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
- Anh ngủ chung với tụi em.
Chu Thời Uẩn dừng lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên:
- Tô Căng Bắc, đừng quậy.
Cô bĩu môi, không để ý tới anh, bế Ô Đồng ai oán buồn tủi:
- Ô Đồng, Ô Đồng, anh ấy không muốn ngủ với chúng ta, mày nói có phải anh ấy ghét tao không, không đúng, sao có thể có người ghét tao chứ. Ô Đồng mày đáng thương quá, có người ghét mày kìa.
Ô Đồng: ở đây có kẻ tâm thần…
Chu Thời Uẩn: muốn thu lại cái câu tửu phẩm không tệ kia…
Anh thật không khuyên được Tô Căng Bắc khi đã say, hết cách, đành tạm thời đồng ý để Ô Đồng ở đây, sau đó tự anh ra ngoài vệ sinh miệng.
Vệ sinh xong, anh thay đồ ngủ bước ra.
Cửa phòng Tô Căng Bắc khép hờ, anh nghe tiếng động lách cách lộp cộp vọng từ bên trong. Anh cau mày, vội bước tới mở cửa.
- Gâu gâu!
“Meo…”
- Gâu gâu gâu!
“Meo meo meo?”
Trên sàn nhà, một người một mèo đứng sóng đôi, tứ chi Tô Căng Bắc chạm đất, rõ ràng đang đóng vai một con… chó.
Nghe sau lưng có tiếng người, cô xoay đầu, khuôn mặt yêu kiều đầy oan ức:
- Chu Thời Uẩn, tại sao nó không thừa nhận nó là một con chó?
- Bởi vì nó là con mèo.
- Bảo con mèo thừa nhận nó là chó rất khó à?
- Ừ.
Tô Căng Bắc chán ghét nhìn Ô Đồng:
- Chậc, Ô Đồng quá tùy hứng.
Chu Thời Uẩn đặt cô trở lại giường, nhẹ nhàng nói:
- Ừ, quá tùy hứng.
Ô Đồng dưới sàn bị bức ép hơn nửa giờ: “Meo meo??”
Tô Căng Bắc trên giường dường như đang ngoan ngoãn chuẩn bị ngủ, Chu Thời Uẩn nhìn cô, bế Ô Đồng ra ngoài. Anh đặt Ô Đồng vào trong căn nhà nhỏ dành cho nó được tài xế đưa tới, sau đó về phòng mình chuẩn bị ngủ.
Nằm xuống, tắt đèn.
Nhưng mười phút sau, cửa bị người khác đẩy vào.
Chu Thời Uẩn vẫn chưa thực sự tiến vào trạng thái ngủ say nên cửa vừa có tiếng động, anh liền mở mắt ra.
Ánh đèn màu lam nhạt nơi phòng khách len vào, một thứ khổng lồ ngược sáng bước tới. Chu Thời Uẩn sững sờ, đưa tay bật đèn.
Căn phòng sáng lên, anh rốt cuộc nhìn rõ, hóa ra là Tô Căng Bắc ôm chăn gối lảo đảo đi vào, ờm, phía trên chăn còn có Ô Đồng đang nằm chễm chệ.
Chu Thời Uẩn ngơ ngác nhìn cô:
- Tô Căng Bắc?
Cô đặt chăn và gối xuống giường, Ô Đồng nhân cơ hội nhảy lên bụng anh.
Cô hơi rũ đầu, mơ mơ màng màng lên tiếng:
- Nó nói muốn ngủ với anh.
- Nó?
Chu Thời Uẩn nhìn Ô Đồng.
Ô Đồng ngồi xổm, mặt ngơ ngác, tôi là bị ép buộc…
- Nhưng em muốn ngủ với nó, cho nên hết cách rồi, em chỉ có thể qua ngủ với anh.
Tô Căng Bắc vén chăn chui vào:
- Chúng ta mỗi người nửa giường, nó ngủ ở giữa.
Chu Thời Uẩn:
- Đợi đã…
- Nào, Ô Đồng, chúng ta ngủ thôi.
Người nào đó thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chu Thời Uẩn nửa nằm kinh ngạc, hiện tại anh hơi nghi ngờ người này có phải say thật hay không.
Cuộc sống của anh rất quy luật, dậy sớm ngủ sớm, nhưng có một điều không tốt là anh quen giường. Đến giờ giấc nhất định là anh phải ngủ, hơn nữa phải ngủ trên chiếc giường mà anh quen.
Nhưng vào lúc này, nhìn Tô Căng Bắc nằm co ro, anh không biết mình muốn ngủ hay muốn ngồi dậy. Chu Thời Uẩn do dự hồi lâu, cố chống cự với cơn buồn ngủ.
Cuối cùng…
Bỏ đi, mỗi người một cái chăn, cũng không ảnh hưởng gì. Chu Thời Uẩn nằm xuống, cũng may, giường đủ to, khoảng cách giữa anh và Tô Căng Bắc đủ lớn.
Chu Thời Uẩn an tâm nhắm mắt ngủ. Nhưng hôm nay là một ngày không bình thường, đã định anh không thể ngủ thẳng giấc đến sáng như mọi ngày.
Hơn ba giờ sáng, Chu Thời Uẩn bị cảm giác khó chịu ở ngực đánh thức. Lúc anh mở mắt, ánh trăng nhàn nhạt qua khe rèm cửa sổ rơi rắc vào phòng, lan tỏa khắp không gian, tịch mịch và sâu lắng.
Chu Thời Uẩn cúi đầu nhìn người trong lòng, choáng váng.
Tô Căng Bắc không biết từ khi nào đã chui qua hai lớp chăn tới chỗ anh, khuôn mặt cô lúc này đang áp lên ngực anh, một tay vòng qua hông anh, dáng vẻ rất quen thuộc.
Cô an tĩnh nhắm mắt, đôi môi mỏng hơi mím, làn da trắng ngần tựa bạch ngọc tỏa ra ánh sáng.
Bàn tay Chu Thời Uẩn đưa lên định đẩy cô ra từ từ dừng lại, con ngươi màu nhạt của anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, ánh mắt vốn kinh ngạc dần trở nên bình lặng.
Dáng vẻ lúc cô chưa mở mắt rất ngoan, không nhúc nhích, như một con thỏ. Nhưng Chu Thời Uẩn biết, lúc cô mở mắt rất quyến rũ, mắt hoa đào hiếm thấy, vừa gợi cảm vừa xinh đẹp, từng ánh mắt đều mê hoặc lòng người.
Tô Căng Bắc, vì sao lại có cô gái như em? Hoàn toàn khác anh, nhưng lại có mối liên kết chặt chẽ cùng anh.
Chu Thời Uẩn đang nhìn cô, hàng mi dày của cô hơi run rẩy. Anh còn chưa phản ứng thì đôi mắt trước mặt chợt mở ra. Con ngươi đen như đá vỏ chai, phảng phất như hồ ly, còn là loại hồ ly quyến rũ nhất ấy.
- Chu Thời Uẩn?
Anh mím môi, hiếm khi không biết nói gì.
- Cmn…
Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, gần như là ngay tức khắc nhào tới:
- Lần đầu tiên nằm mơ giỏi như vậy!
Cô đột nhiên trở mình ngồi lên người anh, Chu Thời Uẩn cứng đờ:
- Em…
Hai chân Tô Căng Bắc quỳ bên sườn anh, từ trên cao nhìn xuống, cười rất… dâm đãng?
Trong lòng Chu Thời Uẩn có nỗi thấp thỏm không tên, vừa định lên tiếng nhắc nhở cô đây không phải mơ thì tốc độ của người phía trên anh quá nhanh, áp môi xuống.
Mềm mại và thoang thoảng hương rượu.
Đây là lần thứ hai.
Trong đầu Chu Thời Uẩn thường xuyên hiện ra dáng vẻ ngày hôm ấy cô mặc sơ mi trắng đu lên người anh, nhưng hồi ức chung quy vẫn là hồi ức, căn bản không sánh được với sự tiếp xúc chân thật.
Anh kiềm chế, anh nhạt nhẽo, anh chưa từng để chuyện nam nữ trong lòng. Nhưng, thế không có nghĩa anh không hề ý thức được gì, anh là một người đàn ông bình thường, rất bình thường. Cho nên, khi hơi thở của Tô Căng Bắc gần như vậy, lại còn dùng tư thế như vậy ở trước mặt anh, trái tim anh đột nhiên đập mạnh, mạnh đến mức chỉ trong phút chốc anh nảy sinh ra xúc động muốn xé toạc cô.
Tô Căng Bắc nửa cắn nửa hôn trên đôi môi Chu Thời Uẩn rất lâu mới rời đi, còn bẹp bẹp hai tiếng rất thưởng thức.
- Thật chân thực…
Tô Căng Bắc lẩm bẩm:
- Chu bảo bối, em có thể sờ anh nữa không?
Ánh mắt Chu Thời Uẩn mê ly, hô hấp rõ ràng không ổn định.
Tô Căng Bắc chợt cong môi cười:
- Đúng rồi, em hỏi anh làm gì chứ, trong giấc mơ của em, đương nhiên do em làm chủ!
Một cánh tay của cô trượt vào trong vạt áo anh.
- A… cứng quá!
Tô Căng Bắc nhào nắn trên bụng anh, còn định thăm dò lên phía trên, Chu Thời Uẩn chợt đè bàn tay không an phận của cô lại:
- Tô Căng Bắc!
- Hả?
Cô hơi mơ mơ màng màng, nhưng trong mắt vụt lên ánh lửa sáng ngời.
- Suỵt, đừng nói chuyện, để chị đây hưởng thụ…
Tô Căng Bắc cười hì hì tránh thoát tay anh, nhích lên trên. Làn da mịn màng ma sát vào nhau, khơi ra phản ứng nguyên thủy nhất giữa nam và nữ. Hô hấp Chu Thời Uẩn ngưng trệ, chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ bên dưới phun trào…
Cô gái trên người vẫn đang vò vò nắn nắn, đầu anh nóng lên, trực tiếp trở mình đè cô xuống.
Một tiếng kêu lên, trời đất quay cuồng. Mái tóc màu nâu đậm xõa tung, Tô Căng Bắc ngơ ngác chớp chớp mắt:
- Choáng quá… ơ.
Từ hời hợt như chuồn chuồn lướt nước ban đầu đến cuối cùng gặm nuốt cắn xé, môi lưỡi giao hòa, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về nhau. Dần dần, Chu Thời Uẩn bất giác giữ lấy cổ tay cô, giam cô dưới người. Tô Căng Bắc nửa tỉnh nửa say, để mặc anh hành động, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ… Chu Thời Uẩn trong mơ thật cuồng dã.
Vốn là vui vẻ tiếp nhận, từ từ, Tô Căng Bắc có chút không thở nổi. Đệch, đây là Chu bảo bối nhà cô sao? Đây không phải Chu bảo bối nhà cô mà! Chu bảo bối nhà cô sao cứ luôn giam cô không cho cô di chuyển thế này, sao lại cắn cô thô bạo thế này! A… Sắp thở không nổi rồi!
Về chuyện nam nữ, Chu Thời Uẩn không có kinh nghiệm, anh chỉ hôn cô theo tiếng gọi con tim… lại càng dùng nụ hôn ấy để áp chế dục vọng càng sâu.
- Úi!
Cơn đau ở môi bất ngờ truyền đến, Chu Thời Uẩn chợt phục hồi lại tinh thần.
Mà lúc này, trên môi Tô Căng Bắc đang nằm có vết máu, cô thở dốc:
- Đợi, đợi chút… thở tí đã rồi tiếp.
Chu Thời Uẩn ngẩn ngơ nhìn cô… ánh mắt cô bây giờ mông lung hơi nước, gương mặt ửng đỏ, môi hơi sưng, lè chiếc lưỡi tươi non mịn màng, quyến rũ đến cùng cực.
- Chu Thời Uẩn, em thích anh trong mơ, đủ hoang dã.
Tô Căng Bắc cười hì hì kéo cổ anh:
- Tiếp tiếp, nhưng đừng mạnh như vậy, em thở không nổi.
Trong mơ? Cô ấy vẫn đang mơ hồ…
- Nhanh lên, tới tới đi.
Tô Căng Bắc cười xinh đẹp, ánh mắt cũng không tỉnh táo.
Chu Thời Uẩn hít sâu một hơi, mấy giây sau, anh nhảy phắt xuống khỏi giường. Anh chưa bao giờ bối rối như vậy… Nhưng từ khi gặp cô, sự bình tĩnh của anh bị khiêu chiến hết lần này đến lần khác.
Tô Căng Bắc quơ quơ tay hồi lâu:
- Chu Thời Uẩn? Chu bảo bối? Đâu mất rồi?
Cô lẩm bẩm trở mình, nửa mê nửa tỉnh ôm lấy gối anh, mơ màng ngủ thiếp đi.
Còn Ô Đồng bên cạnh bị đánh thức đã lâu biếng nhác đổi tư thế, nhắm mắt: “Meo.”