Luật sư Ngô bị An Diệc Thành trực tiếp kêu tới đây, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, vì vậy mặc dù trời mới rạng sáng, anh vẫn vội vã chạy tới, chỉ là sau khi đến, nghe An Diệc Thành muốn lập ra di chúc thì có mấy phần không thể tưởng tượng nổi, An Diệc Thành còn trẻ như vậy, hoàn toàn không hợp với suy tính này.
Ngồi ở phòng làm việc An Diệc Thành không để ý nét mặt của Ngô luật sư chút nào, từ đầu đến cuối phân phó chuyện anh muốn làm, Ngô luật sư cũng lập tức định thần trở lại, không thể tưởng tượng nổi cũng không thể lý giải được toàn bộ những yêu cầu bên An Diệc Thành, thân là luật sư, nên phải làm việc theo mọi yêu cầu từ thân chủ.
An Diệc Thành yêu cầu, đem tất cả bất động sản bao gồm những thứ không giới hạn và cổ phiếu tiền bạc tất cả đều để lại cho Tiểu Gia.
Ngô luật sư làm theo tất cả yêu cầu của An Diệc Thành, nhanh chóng ghi chép vào máy tính, cũng đem những điều đó lập ra thành điều khoản.
An Diệc Thành nhắm mắt, lại lấy ra cái bật lửa cùng thuốc hút, bật lửa đốt một điếu thuốc, sau đó đưa lên miệng hút.
Luật sư Ngô đem tất cả mọi thứ vừa mới soạn xong, in ra, đưa đến trước mặt An Diệc Thành, "An tổng, anh xem qua một chút, như vậy có được không?"
An Diệc Thành nhìn một lát, "Cộng thêm một cái, Tiểu Gia vẫn chưa đầy mười tám tuổi thì tất cả những thứ mà bé có người giám hộ sẽ có toàn quyền xử lý."
"Người giám hộ?" luật sư Ngô có chút không hiểu.
An Diệc Thành nhìn anh ta một cái, luật sư Ngô lập tức hiểu chuyện tự biết phải câm miệng, chỉ là qua một lúc lâu, lại không nhịn được mới nhắc lại, "Toàn bộ?"
Đây chính là một khoản tài sản rất lớn, nếu như người giám hộ kia có tâm tư khác. . . . . .
"Toàn bộ."
Lời nói của An Diệc Thành quá mức kiên định, khiến luật sư Ngô cảm giác điều mình lo lắng quả thật đã dư thừa.
. . . . . .
Luật sư Ngô sửa đi sửa lại rất lâu, rốt cuộc mới khiến An Diệc Thành hài lòng, xuống tay ký tên, khi đó mới rời đi, ngoài trời cũng đã sáng.
An Diệc Thành ngồi vào trong xe, nhưng không chút cử động.
Chỉ có đem toàn bộ tất cả tài sản đều để lại cho Tiểu Gia, người phụ nữ kia mới có thể tin anh đuổi cô đi là thật, thậm chí sẽ nghĩ tới, cô sẽ sớm đề phòng anh . . . . .
Anh không mở đèn xe, bên trong xe mờ mờ, anh có thể nghe thấy được giữa tay mùi thuốc lá, hơn nữa càng ngày càng đậm.
Nơi xa đèn nê ông chợt lóe chợt lóe, anh híp mắt nhìn một lúc lâu, cô sinh ra cũng là người trong ánh sáng, khiến mặt nước hồ bình yên đột nhiên có hào quang bảy màu.
**
Lúc An Diệc Thành lái xe rời đi, liền nhận được điện thoại gọi tới, đã thành công "hộ tống" Tiểu Gia đến nơi ở của Trình Vũ Phỉ, anh cúp điện thoại, chuyên chú lái xe.
Tiểu Gia cho mình len lén chạy đi đến chỗ của Trình Vũ Phỉ, cho là thần không hay quỷ không biết, nhưng An Diệc Thành đã sớm cho người đi theo Tiểu Gia, con trai duy nhất của anh, dĩ nhiên anh sẽ không để cho Tiểu Gia dính vào nguy hiểm. Huống chi chỉ một mình Tiểu Gia lặng lẽ chạy tới nơi đó, tất cả mới có thể có vẻ hợp tình hợp lý, mà bé cũng không buồn phiền ở nhà nữa.
Ở chỗ của lão Ngũ và lão Lục cùng một lúc đã xảy ra chuyện, vốn từ đầu anh đã theo dõi, anh cho là Lục Trạm Giang và Hạng Thiên Dật vẫn sẽ xử lý tốt, không nghĩ tới hai người kia đều đang phạm phải sai lầm lớn như vậy, những người đang đối phó với bọn họ, mục đích cuối cùng của tất cả đều có ý đánh vào "Hoàng Thành", đủ loại mục đích, chính là vì tìm ra chỗ sơ hở, nhược điểm của Cố Trường Dạ, bay giờ chính là thời kỳ đặc biệt, nếu quả thật có nhược điểm bị người khác nắm được, nhất định sẽ tra ra thật kĩ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như không phải là lão Bát gọi điện thoại cho anh, anh lại vẫn bị gạt.
Anh đã hỏi Cố Trường Dạ, vì sao không nói chuyện này cho anh biết.
Cố Trường Dạ trả lời rằng —— con trai của chú mới vừa có mẹ, còn chú lại mới vừa có vợ, anh đây hiểu loại cảm giác này.
Cố Trường Dạ không nói thêm gì, nhưng An Diệc Thành lại đột nhiên hiểu ra. Nếu như An Diệc Thành chỉ có một mình, Cố Trường Dạ có lẽ từ đầu sẽ không có chút ngại ngần nào, giống như ngày trước sẽ sắp xếp anh đi xử lí những chuyện phức tạp, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, anh đã có vợ, có con trai, lúc bắt đầu làm việc gì cũng phải suy tính cho cuộc sống của mình an toàn hơn, dù sao anh cũng phải vì vợ mình, con mình mà có chút trách nhiệm.
An Diệc Thành nghe những lời của Cố Trường Dạ nói, nở nụ cười, mấy năm qua, Cố Trường Dạ thay đổi rất nhiều, nhất là sau khi chị dâu sinh em bé, Cố Trường Dạ hoàn toàn không giống như lúc mới bắt đầu tính tình hung dữ, ngược lại còn khuyên can mấy người bọn họ làm việc cũng chừa lại một con đường sống cho người ta, ngày sau sẽ phát hiện làm như vậy là chuyện tốt, giống như đã quên mất, nhiều năm trước Cố Trường Dạ luôn quyết tâm đuổi cùng giết tận, nếu không thì lo rằng chuyện vẫn còn xảy ra?
Cố Trường Dạ hỏi anh, "Chú cảm thấy lão Lục sẽ phản bội tôi sao?"
Hạng Thiên Dật vẫn chưa trở về tổng bộ, chính Cố Trường Dạ đã đưa Hạng Thiên Dật ở bên cạnh Lục Trạm Giang, mấy năm gần đây Lục Trạm Giang có chút không an phận, đối với Cố Trường Dạ cũng có định kiến, hình như là bởi vì mối quan hệ với một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó lại cùng con trai thứ hai của Chu Thừa Nghiệp có mối quan hệ dây dưa không rõ ràng, Cố Trường Dạ vẫn không ra mặt giải thích qua chuyện bí ẩn đó, chỉ vì không muốn khiến Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang ầm ĩ với nhau, điều này lại khiến Lục Trạm Giang mâu thuẫn với Cố Trường Dạ. không thể để Lục Trạm Giang bị khống chế, không thể làm gì khác hơn là để một người bên cạnh Lục Trạm Giang coi chừng anh ấy, phòng chuyện bất trắc xảy ra.
Chỉ là sau đó, Hạng Thiên Dật và Lục Trạm Giang quan hệ lại tương đối thân thiết, dù sao Hạng Thiên Dật cũng không thích Cố Trường Dạ lại lấy danh nghĩa ở gần để theo dõi Lục Trạm giang . . . . . .Mà hai năm gần đây, Lục Trạm Giang cũng tỏ ra bớt phóng túng.
An Diệc Thành do dự hai giây, đã đưa đáp án cho Cố Trường Dạ, "Sẽ không."
Cố Trường Dạ nhìn anh thật lâu, không hỏi tại sao, mà để cho anh rời đi.
Sẽ không, lúc anh nói hai chữ sẽ không kia anh có vẻ rất kiên định.
Lúc anh chuẩn bị đi Cố Trường Dạ cũng nói thêm một câu — nếu như vì người phụ nữ đó?
An Diệc Thành không đáp lại, anh nghĩ thật ra thì Cố Trường Dạ cũng biết câu trả lời. Còn An Diệc Thành tin tưởng Hạng Thiên Dật, không phải bọn họ có mối quan hệ riêng tư tốt đẹp, mà là anh biết, Hạng Thiên Dật và mình là cùng một loại người, hơn nữa ngay cả cuộc đời của bọn họ cũng có điểm tương tự nhau, chính anh sẽ không phản bội Cố Trường Dạ, vì vậy Hạng Thiên Dật cũng sẽ không phản bội.
Hạng Thiên Dật mang theo người mẹ bị điên chạy nạn, trong một buổi chiều chạng vạng, so với tên ăn mày cũng không khác mấy, gặp được Cố Trường Dạ, mới đi được đến ngày hôm nay, đối với Hạng Thiên Dật mà nói, Cố Trường Dạ chính là ân nhân của anh ta.
Cho dù là bởi vì người phụ nữ kia, Hạng Thiên Dật cũng sẽ không phản bội Cố Trường Dạ.
An Diệc Thành nghĩ đến mình, lúc anh mang theo Tiểu Gia đi khắp các bệnh viện, tất cả bệnh viện không một nơi nào chịu cứu Tiểu Gia, anh cảm giác mình thật tuyệt vọng, nếu như có thể, anh đều nguyện ý quỳ xuống đi cầu cầu xin những người đó, nhưng anh biết rõ, không có tác dụng, trên cái thế giới này có rất nhiều người tốt, cũng sẽ có người xấu, có ý tốt như vậy cũng không bằng có tiền thuốc thang.
Khi đó anh trắng tay, khi đó anh rất muốn, chỉ cần có thể cứu chữa cho đứa bé của anh, cái gì anh cũng có thể làm, dù là chuyện không có đạo đức, trái với lương tâm. . . . . .
Khi đó anh rất tuyệt vọng, cho dù là nhiều năm sau lại nhớ lại, vẫn có thể nhớ khoảnh khắc tuyệt vọng đó, nếu như không có Tiểu Gia, nói cho cùng anh cũng không có mục tiêu cuộc sống, mẹ anh chết rồi, anh cũng nghỉ học quá sớm, anh đều không biết cái gì sẽ chống đở cho anh.
Khi đó, Cố Trường Dạ ở trước mặt hắn, hỏi anh, "Chú muốn cứu con mình ?"
Chỉ là giọng nói đó nói ra một câu rất bình thường, nhưng lại cứu được cái mạng rác của An Diệc Thành.
Một khắc kia, anh đã tự nói với mình, anh sẽ vì những lời này, sẵn sàng trả một giá thật đắt.
Mà bây giờ, thời điểm trả ơn đã đến.
*****************************
Sau khi Trình Vũ Phỉ trở về, cô ngây ngốc ngồi đó, không nói lời nào, cũng không ăn bất kỳ cái gì. Cô vẫn là một người phụ nữ vô cùng mềm yếu, cho nên khi trở về nhà mình, cô đã hiện nguyên hình, cô vẫn không thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt cô đều là thật, rõ ràng cô có thể cảm nhận được anh trong lúc cười chân thành, rõ ràng có thể chạm được thế giới nội tâm của anh, ấm áp như vậy, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái yên lòng, nhưng vì cái gì, tất cả đều trở thành như vậy.
Trình Gia Đống chưa từng hỏi Trình Vũ Phỉ điều gì, bằng những lời An Diệc Thành nói và bộ dạng của cô lúc này, Trình Gia Đống dường như cũng hiểu được, khoảng thời gian trước An Diệc Thành cũng chỉ là diễn trò mà thôi, về phần muốn có được cái gì, bây giờ không phải đã đạt được mục đích rồi sao, bây giờ chị ấy cũng đã trở nên như vậy . . . . .
Một đêm này, đối với hai chị em họ, chính là cơn ác mộng, Trình Gia Đống hận sự bất lực của mình, vẫn không có cách nào thay đổi tình trạng hiện tại.
Sáng ngày thứ hai, Trình Gia Đống mở cửa, liền nhìn thấy Tiểu Gia đang đứng ở trước cửa, anh kinh ngạc nhìn Tiểu Gia, còn Tiểu Gia lại nhào vào trong ngực của anh, "Cậu ơi, cậu ơi. . . . . ."
Trình Gia Đống xoa xoa đầu Tiểu Gia, tiếng Tiểu Gia khóc nức nở khiến Trình Gia Đống cũng thấy khó chịu, Anh nhìn ra bên ngoài thấy không có ai, lập tức đem Tiểu Gia kéo vào trong phòng.
"Mẹ con đâu?"
Tiểu Gia ân cần hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nghe được tiếng Tiểu Gia, từ trong phòng của mình Trình Vũ Phỉ lập tức lao ra. Còn Tiểu Gia thấy mẹ đi tới trong nháy mắt, trong lòng tất cả uất ức tất cả đều phóng thích ra ngoài, khóc, bé mặc cho mẹ ôm mình, khóc một trận thật lớn.
Trình Vũ Phỉ mặc cho Tiểu Gia ở trong lòng mình khóc thút thít, Tiểu Gia đang khóc, trong lòng của cô cũng đang khóc.
Trình Gia Đống nhìn hai mẹ con họ, quyết định làm chút gì đó.
Trình Vũ Phỉ ôm Tiểu Gia ngồi xuống, cô lau nước mắt của mình sắp rơi xuống, an ủi ngược lại Tiểu Gia, Tiểu Gia còn chưa hết khóc, vẫn còn khóc thút thít. Tiểu Gia vẫn không hiểu, bé mới mới vừa có mẹ, tại sao sẽ phải xa cách mẹ, bé không muốn tách ra khỏi mẹ, bé nghĩ cùng mẹ ở chung một chỗ, cũng muốn cùng ba ở chung một chỗ, bé muốn người một nhà ở chung một chỗ mà thôi, tại sao thì không thể có được, rõ ràng những người bạn nhỏ khác đểu có được, tại sao bé cố gắng như vậy lại không thể có?
Tiểu Gia khóc một lúc lâu, rốt cuộc cũng rời khỏi ngực Trình Vũ Phỉ.
Cô có thể cảm thấy, khoảng vải trước ngực mình đều ướt ươn ướt hết cả, cô vuốt tóc Tiểu Gia, " Tiểu Gia này, con cũng không nên một mình chạy tới đây, gặp người xấu thì biết làm sao?"
Tiểu Gia quẹt miệng, "Không, nếu như không lén lút chạy đến đây, con sẽ không thể nhìn thấy mẹ."
Lòng Trình Vũ Phỉ càng đau thêm, cô khẽ cắn răng, nhịn lại cơn đau đến tan lòng nát dạ này.
"Nhưng con làm sao mà chạy tới đây được, nếu như con. . . . . . Ba con biết, sẽ lo lắng."
"Ba không ở nhà." Tiểu Gia lời nói đến mức lạnh ngắt, "Mẹ không thể đuổi con đi."
Trình Vũ Phỉ không nhịn được, lần nữa ôm lấy Tiểu Gia, cằm gác lên đầu của Tiểu Gia. Cô làm sao có thể đuổi bé đi, làm sao có thể, đây chính là máu thịt trên người cô,cô ngừng nói, cô cảm giác so với những người khác cô là một người yếu đuối, luôn cảm thấy đau đớn, cô hận mình như vậy cô sợ đau như thế, làm sao có thể đuổi Tiểu Gia đi. . . . . .
Tiểu Gia ở trong lòng mẹ, hắn biết mẹ nhất định rất thích mình, nghĩ đến ba lúc trước lại dám gạt mẹ nói sai tuổi của mình, vì vậy chuyện này nhất định là ba là không đúng, nhất định là ba làm sai. . . . . .
"Ba hư, ba là một người xấu. Mẹ, con nhất định đứng về phía mẹ, cùng mẹ chống đối lại ba." Tiểu Gia hạ quyết tâm, là ba có vấn đề, mẹ yêu mình như vậy, nhất định không làm sai chuyện gì, vấn đề này nằm ở chỗ ba. . . . . .
Cảm xúc của Tiểu Gia rốt cuộc ổn định một chút, Trình Vũ Phỉ an ủi Tiểu Gia, Tiểu Gia rốt cuộc được dỗ ngủ thiếp đi, Trình Vũ Phỉ ôm Tiểu Gia lên giường ngủ. Tiểu Gia ngủ được rất an ổn, Trình Vũ Phỉ ngồi ở bên giường, nhìn Tiểu Gia lúc ngủ khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ngơ ngác nhìn, đây là đứa bé của cô, là tất cả tâm tư của cô. . . . . .
Cô ngắm bé cực kỳ lâu.
Trình Gia Đống đứng ở cửa phòng, nhẹ nhàng gõ một cái lên cửa.
Trình Vũ Phỉ quay đầu, nhìn về phía em trai đangg đứng, Trình Gia Đống để cho cô đi ra ngoài.
Trình Vũ Phỉ mặc dù cảm thấy hoài nghi, nhưng vẫn là đi ra ngoài.
"Sao thế?"
Trình Gia Đống đi trở về gian phòng của mình, giờ phút này sắc mặt cảu anh rất kiên định nhìn chị mình, "Chị, chị không muốn Tiểu Gia tách ra khỏi chính mình, có đúng không?"
Trình Vũ Phỉ gật đầu một cái.
"Vậy chúng ta chạy đi."
Trình Vũ Phỉ mở to hai mắt nhìn em trai mình.
Trình Gia Đống cũng không để ý tới sẽ ánh mắt của cô, "Em đã nghĩ qua, An Diệc Thành bây giờ thế lực rất lớn, nếu như anh ấy không muốn chị nhìn thấy Tiểu Gia, chị nhất định sẽ không thấy được, huống chi ngay cả lên tòa án đều không chút tác dụng, chị không nuôi dưỡng Tiểu Gia, đều là An Diệc Thành một mình nuôi đứa nhỏ lớn lên, anh ấy lại có điều kiện cho có cuộc sống Tiểu Gia đầy đủ. . . . . Mà chúng ta cứ ở lại chỗ này , An Diệc Thành cũng có thể tìm được chúng ta. dễ như trở bàn tay. Mặc dù anh ấy có thế lực cố định, nhưng nếu như chúng ta tìm một chỗ thật xa, anh ấy cũng không có biện pháp tìm được. . . . . . Chị, chị cũng đừng lo lắng tiền đồ của em làm gì, những thứ kia đều không quan trọng, chị sống cả đời, ở nơi nào không thể sống được, có thể ở những thị trấn nhỏ, ngược lại cuộc sống có lẽ thoải mái hơn. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ nắm lấy vạt áo của mình, "Em muốn chị đem theo Tiểu Gia bỏ trốn?"
Trình Gia Đống kiên định gật đầu.
Trình Vũ Phỉ lại nghe được toàn thân cứng ngắc, sau đó không ngừng lắc đầu, không thể, không thể làm như vậy. . . . . . Về phần tại sao không thể, cô không rõ ràng lắm, nhưng chỉ là bản năng muốn xoa bỏ ý kiến của em trai mình..
Trình Gia Đống cau mày, "Chị, chẳng lẽ bây giờ đối với An Diệc Thành chị vẫn còn lưu luyến ? Người đàn ông kia căn bản là đang gạt chị. . . . . . Không cần mong đợi gì với anh ta, chúng ta mang theo Tiểu Gia đi, mang theo Tiểu Gia rời đi. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ trầm mặc, cô là muốn cùng Tiểu Gia ở chung một chỗ, nhưng. . . . . .
"Không, em để cho chị suy nghĩ một chút. . . . . ."
So với cái này luôn có cách tốt hơn.
Liệu cách khác có xuất hiện không?
Sau khi Tiểu Gia thức dậy, Trình Gia Đống liền bắt đầu làm công tác tư tưởng cho Tiểu Gia, "Tiểu Gia, con có muốn cùng mẹ và cậu ở chung một chỗ hay không?"
Tiểu Gia không chút do dự gật đầu.
Bé nghĩ cùng mẹ ở chung một chỗ, còn có cậu nữa, cậu đối xử với bé cũng rất tốt.
Trình Gia Đống rốt cuộc yên tâm thở ra một hơi, " Tiểu Gia này, con đi theo mẹ và cậu rời khỏi nơi này, có được hay không?"
Rời đi?
Tiểu Gia nghi hoặc nhìn cậu, rời đi là có ý gì?
Trình Gia Đống cũng rõ ràng, Tiểu Gia có thể không hiểu lắm như vậy là có ý gì, "Chính là muốn đi tới một nơi khác."
Một nơi khác?
Tiểu Gia không hiểu cho lắm vậy là có ý gì, nhưng bé có thể hiểu theo cách của chính mình, "Là muốn rời bỏ ba sao?"
Trình Gia Đống sững sờ, nhưng vẫn là gật đầu một cái.
Tiểu Gia lập tức cúi đầu.
"Cùng mẹ và cậu ở chung một chỗ, sẽ phải rời khỏi ba sao?" Bé nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ."
Tiểu Gia quyệt miệng, mắt đỏ, nhưng không cho nước mắt chảy xuống .
Bé nghĩ bé muốn mẹ, rất muốn rất muốn mẹ, nhưng tại sao muốn có mẹ thì phải mất đi ba vậy? Bé hiện tại không thích ba, ba hung dữ với mẹ, ba đuổi mẹ đi. . . . . . Nhưng bé vẫn chưa muốn rời khỏi ba, dù là ba dữ như vậy, dù là ba đuổi mẹ đi, nhưng dù gì cũng là ba của bé, ba đã chăm sóc bé lớn lên, ba đối xử với bé rất tốt.
Ai cũng nói ba cố gắng làm việc là vì muốn cho bé có cuộc sống tốt hơn, ba vì mình mà cố gắng, bé không thể bỏ ba mà đi . . . . . .
Trình Gia Đống còn muốn nói điều gì, lại thấy Tiểu Gia nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Giờ khắc này, Trình Gia Đống thật tin tưởng câu nói kia hai mẹ con thật giống nhau, ngay cả dáng dấp từ chối cũng y hệt nhau.
Trình Gia Đống không ép Tiểu Gia và Trình Vũ Phỉ nữa, chỉ là phân tích cho Trình Vũ Phỉ thấy tình huống bây giờ, Tiểu Gia đợi ở chỗ này, An Diệc Thành nhất định sẽ đến đưa Tiểu Gia đi, phải mau sớm sắp xếp, muốn cùng Tiểu Gia ở chung một chỗ, đây là cơ hội duy nhất.
Trình Vũ Phỉ trầm mặc.
Sau đó Tiểu Gia không muốn gọi Trình Gia Đống là cậu nữa, mặc dù không có nghịch ý gì, bé chỉ đi sau lưng Trình Vũ Phỉ.
Tiểu Gia nằm ở trong lòng Trình Vũ Phỉ.
Trình Vũ Phỉ vuốt đầu của con trai, "Tiểu Gia, lúc con bỏ đi, ba con có ở đó không?"
Tiểu Gia lắc đầu, "Không có ở đấy."
Nếu như ba ở đây, bé nhất định không dám len lén chạy đến.
Trình Vũ Phỉ tính toán thời gian, giờ này có lẽ An Diệc Thành cũng có thể tới đón Tiểu Gia rồi, với cách nói chuyện như vậy, nhất định không hy vọng Tiểu Gia tiếp xúc với cô, biết Tiểu Gia chạy tới nơi này, diều đầu tiên anh làm là sẽ đưa Tiểu Gia trở về.
Nhưng, An Diệc Thành không tới.
Ngày thứ nhất không tới.
Ngày thứ hai cũng không tới.
Ngày thứ ba vẫn không thấy .
Ngày thứ tư. . . . . .
Trình Gia Đống thấy chị mình không dứt khoác chuyện này thì tỏ vẻ ra có chút phiền não, anh tính nói chuyện với chị mình rõ ràng một chút.
"Chị, bây giờ là cơ hội duy nhất, chị còn do dự cái gì, chẳng lẽ chị muốn vĩnh viễn chia lìa với Tiểu Gia?"
Hiện tại Trình Gia Đống đã tại thu dọn hết đồ đạc.
Từ lúc Trình Gia Đống bắt đầu thu dọn đồ đạc, Tiểu Gia liền thay đổi thái độ ngày càng trầm mặc hơn.
Trình Vũ Phỉ chợt hiểu ra điều gì đó, "Chị lại cảm thấy có chút kỳ quái, theo tính cách của anh ấy. . . . . . Nhất định sẽ tới đón Tiểu Gia, vì sao một chút động tĩnh cũng không có. . . . . ."
"Có lẽ là có chuyện gì trì hoãn, khiến cho anh chậm trễ biết chuyện." Đối với chuyện lần này Trình Gia Đống không có phản ứng gì.
Có chuyện gì trì hoãn?
Trình Vũ Phỉ lặp lại những lời này, có chuyện gì trì hoãn, khiến An Diệc Thành vẫn chưa về nhà, vẫn không biết Tiểu Gia đã len lén rời đi sao? Cũng không đúng, dù là An Diệc Thành chưa trở về đi nữa, cũng phải có người gọi điện thoại đi thông báo cho anh mới đúng, nếu An Diệc Thành coi trọng Tiểu Gia, nhất định không thể nào để Tiểu Gia đợi ở chỗ này. . . . . .
Nhưng An Diệc Thành không hề có hành động gì.
Đó chính là An Diệc Thành biết Tiểu Gia ở chỗ này, biết nhưng vẫn không làm gì, là có cái gì trì hoãn anh lại, chẳng lẽ từ đầu anh đã tính toán như vậy . . . . . .
Vào cái ngày anh nhận đuộc cuộc điện thoại kia.
Trình Vũ Phỉ càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng, sắc mặt cô bây giờ cực kỳ khó nhìn, cô gần như run rẩy lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại, nhưng điện thoại của An Diệc Thành không gọi được. . . . . . Cô gọi lại lần nữa, rồi thêm vài lần nữa nhưng vẫn không gọi được.
Tại sao có thể như vậy?
Trình Gia Đống bị bộ dạng này của cô hù doạ, "Chị, chị làm sao vậy?"
Sắc mặt của cô quả thật rất khó coi, đôi môi cũng trắng bệch, giống như lọt vào sự đả kích rất lớn nào đó, hơn nữa giống như là cô không thể nào tiếp nhận loại ý nghĩ kia....
Trình Vũ Phỉ lập tức đi về phía Tiểu Gia, ôm Tiểu Gia đi ra cửa.
Trình Gia Đống hoàn toàn không biết chị mình đang làm cái gì.
Trình Vũ Phỉ ôm Tiểu Gia, ngồi vào taxi.
Tiểu Gia vẫn cúi đầu, hai tay nhỏ bé không ngừng động đậy, để lộ ra lo lắng của bé, "Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?"
Trình Vũ Phỉ cắn môi.
Cô nên tin tưởng An Diệc Thành mới phải, từ lúc đầu nên tin tưởng anh, anh tuyệt đối không phải là loại người như vậy. . . . . . Nhất định là anh gặp đang gặp chuyện, nhất định là như vậy.
Tiểu Gia đưa ra tay nhỏ bé, kéo kéo ống tay áo của mẹ, "Mẹ, chúng ta không cần bỏ ba lại, có được hay không?"
Bé không muốn bỏ ba đi, bé không muốn.
Ba đối với bécực kì tốt.
Ba cũng rất yêu thương bé.
Trình Vũ Phỉ gật đầu một cái, "Ừ, chúng ta không bỏ ba con ở lại, cũng không để cho ba con đuổi chúng ta ra khỏi nhà, có được hay không?"
Tiểu Gia nặng nề gật đầu, thậm chí liên tiếp mấy ngày khuôn mặt nhỏ nhắn luôn âm trầm rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, thật tốt quá, thật sự là quá tốt.
Trở lại biệt thự An gia, các người hầu đã rời đi, canh giữ ở biệt thự là một ít người khác, sau khi bọn họ nhìn thấy Trình Vũ Phỉ, đều lộ ra khỏi vẻ mặt nghi hoặc, nhưng không nói thêm cái gì, từ đầu tới cuối vẫn để cho bọn họ đi vào.
Bên trong biệt thự cũng rỗng tuếch.
Trong lòng củaTrình Vũ Phỉ, cứ như vậy mà trầm lắng lại.
Cô dắt Tiểu Gia tay, tiếng cô vang lên mang theo cảm giác an ủi không lẫn vào đâu như muốn trấn an con trai, "Tiểu Gia, chúng ta đang ở nhà chờ ba của con trở về, có được không?"
Tiểu Gia gật đầu một cái.
Cô cười cười, "Tiểu Gia thật biết nghe lời ."
Nụ cười của Tiểu Gia đã rạng rỡ hơn một chút.
Chỉ là lòng của cô, lại càng thêm nặng nề. Cô không biết anh muốn làm cái gì, cũng không cách nào hiểu được, nhưng nếu anh lựa chọn bỏ lại bọn họ để đi làm chuyện kia, như vậy đối với anh mà nói, nhất định là nó rất quan quan trọng, tốt nhất là cô nên chờ đợi.
Chỉ cần có thể đợi đến anh trở về, cho dù là bao lâu, cô đều nguyện ý chờ, huống chi cô còn có đứa con của bọn họ làm bạn.
Buổi tối, sau khi Trình Vũ Phỉ dỗ Tiểu Gia ngủ, cô đi đến phòng của An Diệc Thành
Mặc dù cô đã ở trong căn phòng này mấy ngày rồi, nhưng lại thấy nơi này không chút quen thuộc. Cô tới chỗ này, chính là muốn ở bên Tiểu Gia thật lâu, nhưng sau đó chỉ ở được mấy ngày thì bị An Diệc Thành đuổi đi.
Cô đi vào phòng, bên trong cách bài trí đồ dùng cách cục cùng gia cụ cô vẫn chưa quen mắt, có thể có một vài thứ cô có cảm giác quen thuộc, chỉ cần nghĩ tới đây là phòng của anh, làchỗ ở của anh nhiều năm qua, cô sẽ cảm thấy thoải mái.
Gian phòng này vừa vặn, đồ cũng không nhiều.
Cô đưa tay, cô lần tay sờ từ mặt tường qua bàn đọc sách, cái ghế, sofa nhỏ, giường. . . . . .tất cả những thứ này, toàn bộ đều là những đồ vật anh đã từng dùng qua, đều phảng phất mùi của anh.
Những vật dụng này Kiểu lại một chính là gia cụ, tất cả đều là những thứ anh thích.
Cuối cùng là tủ treo quần áo.
Cô mở ra, bên trong là tất cả quần áo của An Diệc Thành, cũng không có quá nhiều, nhưng là để thưa ra chiếm hết tủ, trong ngăn kéo có rất nhiều ngăn kéo nhỏ, có để vớ, có để cà vạt. . . . . .
Cô vuốt những thứ đó, giống như làm như vậy có thể gần anh thêm một chút.
Ở tầng dưới còn có một ngăn kéo nhỏ, cô đưa tay, đem kéo đi ra.
Mở ngăn kéo ra, bên trong hình như cũng để đồ.
Cô lấy ra, nhìn một chút.
Cô nhìn nhìn, dường như ngay lập tức nghĩ đến khoảng thời gian nhiều năm trước, thân thể lần nữa không nhịn được run rẩy.
Đồ rớt xuống đất, còn cô thì dựa vào hộc tủ khóc thút thít, ban đầu cô chỉ nhỏ giọng khóc thút thít, sau đó chính là không nhịn được, thân thể tuột xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất bật khóc lớn lên. . . . . .
Cô khóc suốt , không ngừng khóc, cuối cùng rốt cuộc lau sạch nước mắt, sau đó vừa cười vừa nói , "An Diệc Thành, anh là tên khốn kiếp."
****************************************
Chờ đợi là một việc chuyện rất đáng sợ, bởi vì không biết phải đợi bao lâu, không biết mình phải đợi người đó, có thể trở về hay không.
Chờ đợi vừa một chuyện rất hạnh phúc, bởi vì tìm được một có thể để cho chính mình là một thẳng các loại , sẽ không cảm thấy không đáng giá, sẽ không cảm thấy không cam lòng, mà là cam tâm tình nguyện, chỉ chờ anh trở về.
Trong biệt thự vốn là sau khi những người canh chừng biệt thự đến rồi cũng rời đi, phòng ốc to như vậy, chỉ còn lại Trình Vũ Phỉ và Tiểu Gia.
Một người chờ ba, một người chờ chồng.
Hai người họ đều tin tưởng rằng, người kia nhất định sẽ trở lại.
An Diệc Thành là trực tiếp lái xe trở về, trên người anh có thương tích. Chuyện Hạng Thiên Dật, không phải quá đơn giản, những người đó không thể lợi dụng Hạng Thiên Dật, về phần Hạng Thiên Dật vẫn vờ như không biết, Cố Trường Dạ cũng thản nhiên xử lý được. Nhưng chuyện lão Ngũ lại tương đối phức tạp, có xảy ra một cuộc đánh nhau không nhỏ, nhiều người bị thương, ngay cả anh Ba Lạc Minh Khải cũng phải chạy về giải quyết.
Nhưng vẫn còn may, mọi chuyện không đi theo hướng xấu thêm, hơn nữa có thể dựa vào sự việc lần này, khiến người ta ít có chủ ý đánh vào "Hoàng Thành, những người mang ý đó cũng nên an phận là vừa.
An Diệc Thành nghĩ lời nói của Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ nói, " Đối với đàn ông phụ nữ có sức ảnh hưởng thật là không thể đoán chừng được."
Đúng là như vậy sao, Hạng Thiên Dật có thể vì Tô Bắc Tương làm ra chuyện như vậy hy sinh, không thể mang ý phản bội Cố Trường Dạ, cũng không muốn làm người phụ nữ kia thất vọng, vì vậy làm giả sổ sách giao cho người phụ nữ đó, cô ta vì không phải muốn làm nằm vùng ư, vậy liền đem hắn vồ vào đi. . . . . . Anh ấy vẫn đáp ứng cô ta.
Còn Lục Trạm Giang trong truyền thuyết kia biết người phụ nữ đó không phải chỉ vì một mình anh, rõ ràng cũng biết nữ nhân kia đến gần mình là có mưu đồ khác, nhưng vẫn là vì người phụ nữ khả nghi ấy, làm ra liên tiếp nhiều chuyện. . . . . .
Nếu như xử lý không tốt,chọc vỡ vỏ bọc này , Cố Trường Dạ cũng sẽ bị dính líu.
Nhưng An Diệc Thành, chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, nếu như chuyện đó có xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ thay thế Cố Trường Dạ. . . . . .
Cố Trường Dạ cuối cùng nhìn anh, "Thật ra, chú không cần thiết phải chạy tới đây."
"Tôi hiểu rõ, nhưng đây là lần cuối cùng."
Nhiều năm trước đây anh cho rằng mình phải chịu ơn của Cố Trường Dạ quá nhiều, đây là lần cuối cùng, về sau anh phải đem mạng của mình khi mệnh, bởi vì tự nhiên anh thấy cần phải bảo vệ vợ con của mình, đó mới là những người quan trọng nhất.
Cố Trường Dạ nghe qua cũng hiểu ám hiệu của anh, cười gật đầu một cái.
Về sau, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, sẽ không bao giờ có nữa.
Anh không chỉ có một thân thể mệt mỏi, quần áo trên người còn có mùi máu tanh nồng đậm cùng mùi mồ hôi, tập trung vào một chỗ khó ngửi cực kì nghĩ tới thôi cũng muốn buồn nôn. Anh dừng xe, thấy biệt thự đen ngòm, thấy trong lòng có một chỗ nào đó trống rỗng.
Người là do tự anh đuổi đi, khó chịu cũng chính là anh.
Anh nghĩ qua, nếu như anh không thể trở về, như vậy thì cứ để cô mang theo Tiểu Gia rời đi, sau đó để cho cô hận anh, tìm người đàn ông khác tốt hơn, sống hết cuộc đời.
Nếu như anh có thể trở lại, anh lập tức chủ động nhận lỗi với cô, thỉnh cầu sự tha thứ của cô, từ nay về sau, anh cũng không để cho cô lo lắng khó chịu chuyện gì, nếu như cô không chịu tha thứ, anh có thể dùng cả đời đi thỉnh cầu sự tha thứ của cô dành cho anh.
Anh mệt chết đi được, nhưng nghĩ tới tương lai, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, thế nhưng anh lại thấy đây là mấy ngày đau khổ gian nan nhất cuộc đời mình.
Anh kéo thân thể mệt mỏi, vào nhà, từ từ đi lên lầu, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó, ngày mai đối với anh mà nói, mới là một ngày hoàn toàn mới, anh sẽ phải có được sự tận hưởng cuộc sống của chính mình, vợ anh, con trai của anh, thậm chí anh còn có thể đáp ứng ý muốn của Tiểu Gia, sinh thêm một đứa em gái cho Tiểu Gia.
Hình ảnh tưởng tượng đó thật đẹp, anh đang trong bóng tối khẽ nhếch khóe miệng.
Anh đi tới phòng của mình cửa, đẩy cửa ra.
Vừa đi vào, chưa kịp mở đèn, đã nghe thấy tiếng nói phát ra.
"Anh về rồi?"
Tiếng của cô thật bình tĩnh, giống như người vợ vẫn ở nhà chờ chồng mình về, giống như chuyện người chồng về tới cửa, cô đã từng trãi qua rất nhiều lần, vì vậy mới trở nên bình thản như thế.
An Diệc Thành cả người đứng hẳn lại, vốn là mệt mỏi nhưng hình như toàn bộ lại biến mất, anh không dám tin vào âm thanh mình vừa nghe, cảm thấy là mình đang nghe nhầm, nhưng trước mắt anh một bóng đen từ từ nhích lại gần mình, chẳng lẽ là mình bị ảo giác?
Anh vội vàng mở đèn.
Sau đó lập tức nhìn thấy Trình Vũ Phỉ đi về phía mình, là cô, cô vừa đi về phía anh vừa cười với anh.
Chỉ là khi cô nhìn thấy trên quần áo anh có chút vết máu thì khẽ nhíu mày.
Cô đứng ở trước mặt anh, "Cuối cùng anh đã trở lại."
Cô cũng biết anh sẽ trở về, cô biết.
Cho nên, cô vẫn luôn trong tư thế chờ đợi, cho dù là nghe tiếng xe hay nghe được tiếng bước chân, thì ngồi ở bên giường chờ, cho đến khi anh mở cửa mà vào, thì có thể thấy được anh, có như vậy cô mới có thể xác định đó là anh, và như vậy cô mới để bản thân mình không thất vọng.
Trên mặt cô đang hiện lên nụ cười.
Anh không nhịn được đưa tay ra sờ mặt cô, ừ, là cô, chính là cô.
Anh ôm cô vào lòng.
Cô cũng ôm anh thật chặc , "Anh là tên khốn kiếp."
Anh cười cười, vốn là muốn giải thích thêm vài điều, nghe được lời của cô..., nhưng cũng không biết phải nói từ đâu, "Anh khốn kiếp, em còn không mau buông anh ra?"
"Em không buông ra."
"Không ngại hôi sao?"
"Đáng ghét, anh mau đi tắm đi."
Anh đưa tay chuẩn bị đẩy ra cô ra, anh biết trên người mình bây giờ có nhiều mùi khó chịu.
Cô lại không để anh buông ra, cô cất tiếng nói giống như mang theo một chút thỉnh cầu, "Để em ôm anh thêm một chút nữa."
Anh ôm chặt lấy cô, một lúc lâu mới mở miệng, "Tại sao em không hỏi gi?"
"Không hỏi." Cô từ trong ngực anh nói vọng ra, "Chỉ cần anh trở lại, như vậy là món quà ý nghĩa nhất rồi, những thứ khác không quan trọng."
Anh run rẩy đưa tay, lau nước mắt của cô đang chảy xuống, trong lòng anh ở một chỗ nào đó cũng đau vô cùng .
Từ nay về sau, anh không muốn khiến cô chảy nước mắt, anh cũng sẽ không khiến người phụ nữ của anh khóc thêm lần nào nữa.
Bọn họ đều không thể hiểu Hạng Thiên Dật tại sao lại quyết định như vậy muốn giành quyền xử tử của Cố Trường Dạ về tay mình, hơn nữa lại muốn giết Tô Bắc Tương chết với tư thế đứng trước mặt của Cố Trường Dạ, bọn họ đều cảm thấy đây là mưu kế của Hạng Thiên Dật, nhưng mà anh biết được, đó chính là Hạng Thiên Dật có suy nghĩ chân thành nhất, nếu như một người phụ nữ có nuôi ý đồ bên trong, đụng vào sẽ không rút ra được, chạm vào sẽ rất đau, rút ra mọi bí mật sẽ đổ máu mà chết, vậy cũng chỉ có thể để cho cô ấy vẫn sống trong lòng, cùng chết sống với nhau, cô sống, anh sống, cô chết, anh chết.
Anh có thể hiểu.
Giống như bây giờ, nước mắt của cô, là có thể khiến anh đau lòng như thế.
Trình Vũ Phỉ lại cười, dù là khóe mắt vẫn đầy nước mắt, lúc này nhìn cô có chút buốn cười
"Đi tắm." Cô thúc giục anh, "Em thật sự rất ghét anh."
An Diệc Thành nhìn lại bản thân, "Ừ, tranh thủ về sau không khiến em ghét bỏ anh nữa."
Cô nhìn anh đi vào phòng tắm, nước mắt vừa trơn rơi xuống, chỉ là lần này, là vui vẻ, là hạnh phúc, là đã được như ý muốn, cô cũng biết, cô nhất định sẽ đợi được anh, giống như những gì cô hy vọng.
Trong ngăn kéo phía dưới cùng, là một tấm ga giường đơn lớn, ga giường đã cũ, hơn nữa hình dạng đã rất xấu xí, thậm chí bởi vì thời gian quá lâu, màu trắng ga giường đã trở thành xám trắng, có vài chỗ nhìn qua cảm thấy chúng đã quá cũ kĩ..
Nhưng lúc cô bắt đầu mở ga giường ra thì thấy được ở phía trên còn lưu lại vết máu. . . . . .
Những kí ức ngày xưa lại quay trở lại trong đầu cô, khiến cô thật lâu vẫn không thể bình tâm lại. Nhiều năm trước khi thi tốt nghiệp trung học xong, lúc ăn tiệc chia tay, cô đem thứ mà cô cho là quý giá nhất, thứ mà cô luôn trân trọng đem đến một nhà trọ không tên, một nam một nữ còn trẻ đã có một đêm bên nhau, sau đó người con gái đó vội vàng rời đi. . . . . .
Cô không biết, vật cô trân quý nhất, cô đã đem cho người kia, thì cũng là vật quý giá nhất mà người đó luôn luôn gìn giữ.
Tấm lòng chân tình, hao phí cả đời, đối với rất nhiều người mà nói, có lẽ quá ngu ngốc, có lẽ quá mức ngu xuẩn, nếu như tấm tình thật lòng này có người báo đáp lại người đó một cách chân thánh nhất, đó chính là hạnh phúc.
Trình Vũ Phỉ không biết năm đó thiếu niên kia lại có ý định trộm mất ga giường của khách sạn, cũng như việc nhiều năm qua vẫn cất giữ, nhưng cô lại biết, khi cô thấy điều này trên tấm ga giường, bất kể trong quá khứ đã trãi qua những gì, bất kể cô từng phải khổ sở, khó chịu, đau đớn như thế nào, khi thấy sự hồi đáp này toàn bộ đều đáng giá.
Cô nguyện ý dùng tất cả đau khổ, để đổi lấy một sự hồi đáp thật lòng từ người đàn ông kia..
Thậm chí, cô nghĩ cô đã may mắn dường nào, mới có thể gặp được một người xuất chúng như vậy..
Tình yêu, phải gặp đúng người, mới có thể hái được bông hoa hạnh phúc.
Cô chỉ vì muốn nghe hương thơm của đóa hoa này, mà đổ vào đó tất cả mọi thứ, cô có thể xem nhẹ mọi thứ, bởi vì cô chỉ muốn mình được hạnh phúc.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, người phụ nữ bên trong nhà khóe miệng nâng lên thành một nụ cười cực kì ngọt ngào.
Tương lai sẽ đẹp hơn, mà bọn họ sẽ có vô số ngày mai.
( Hết chính truyện )
Tác giả có lời muốn nói: truyện kết thúc, mỗi một lần kết thúc một truyện, tôi cũng muốn viết chút gì đó. Nói thật, tôi thật sự không nghĩ tới tôi sẽ viết xong truyện này, viết truyện này cảm giác không được tốt lắm, cảm thấy xử lý không tốt giữa kiểu nhân vật nam nữ đó ... Cảm giác, cho nên tóm lại vẫn không muốn viết, nhưng phát hiện rất nhiều rất nhiều thứ đều là khi viết mới có cảm giác, vì vậy mà viết từng chút, từng chút một, kịch tính cũng từ từ xuất hiện. . . . . . . . . . . . Cái kết cục này, là đã nghĩ ra từ lúc bắt đầu viết, vì vậy viết thế này, chẳng qua là lúc đó vẫn còn rất khó khăn, không biết nên xử lý như thế nào sự việc cuối cùng mà An Diệc Thành phải làm, cho nên chính tôi lại hóa mơ hồ đoạn này, nếu có người muốn biết, có thể thấy bản gốc có đến hai đoạn ngắn, về Hạng Thiên Dật và Lục Trạm Giang, còn trong truyện chỉ là sự kiện nhỏ thôi. . . . . .
Viết xong truyện này, tôi nghĩ tôi muốn cảm ơn rất nhiều người. Những người kia đã nhắc nhở tôi để truyện này có thể tồn tại, hỏi tại sao lại ngưng, hỏi tôi khi nào thì bắt đầu tải truyện lên. Thậm chí đến giờ tôi vẫn còn nhớ, có một độc giả dùng giọng điệu trách cứ tôi chỉ trích tôi không tải truyện lên, hơn nữa nói hay lắm nhưng giống như gẩn nửa năm sau vẫn chưa tải truyện lên. Tôi thấy được cái tin nhắn kia, lại cảm thấy rất xấu hổ. . . . . . Bây giờ mặc dù đã tải lên kết thúc truyện không tính là giữ lời nói, nhưng ta cuối cùng không có áy náy như vậy. Cám ơn các bạn vẫn yêu thích trang truyện của tôi, cám ơn các bạn đã luôn đợi truyện của tôi, cảm ơn các bạn, đó chính là động lực để tôi có dũng khí kiên trì đi được tới bây giờ.
Cũng cám ơn đóng góp của các bạn độc giả, tôi thật sự vô cùng cám ơn các bạn, truyện này đạt kết quả không được tốt lắm, nhưng tóm lại không tính là kém đến mức khiến tôi buồn, vì vậy lúc viết truyện này tôi cảm thấy rất xứng đáng, các bạn chính là lý do để tôi tiếp tục kiên trì tới cùng.
Thật ra thì trong lòng tôi sợ nhất là chuyện, tôi viết xong thì không có ai xem, những thứ tôi viết tất cả đều là tâm huyết, không có bất kì lời hắn nào gửi lại hoặc không ai chú ý. Trong lòng tôi sợ tôi phải một mình viết ra truyện này, sau đó đã từng người xem rồi bỏ đi, rồi sau đó cuối cùng không ai đọc truyện này.
Cám ơn các bạn, khiến tôi cảm thấy tôi có chút giá trị, khiến cho tôi cảm thấy mình không đến nổi thê thảm, rất cám ơn.
Nếu các bạn vẫn còn yêu thích tôi, nếu như có thể, hi vọng hành trình tiếp theo, chúng ta vẫn làm bạn như cũ.
Tôi thích học văn, đôi khi có cái tôi rất riêng, nên cũng có xảy ra những tình huống khó xử trong lúc viết.
Đối với những độc gải không thể tiếp tục làm bạn thì cũng cảm ơn các bạn đã đi củng một đường, bất kể có gì xấu vẫn là chúng ta đã cùng vượt qua hành trình này.
Cuối cùng, tặng kèm ngoại truyện ngắn thứ nhất, tạm biệt..
Lúc An Diệc Thành cùng Trình Vũ Phỉ cử hành hôn lễ.
Ngày đó tới khách quý đếm không xuể. . . . . . ( chỗ này tỉnh lược 1vạn chữ )
Hôn lễ hào nhoáng . . . . . . ( nơi này tỉnh lược hai vạn chữ )
Sau đó, cô dâu chú rể xuất hiện, Tiểu Gia là hôm ấy hoa đồng.
Hạ Tư Tư đứng ở bên cạnh Nguyễn Ngộ Minh, cũng mới nhìn về phía cô dâu .
Hạ Tư Tư bĩu môi, "Hừ, em mặc áo cưới vào, còn đẹp hơn cô ta."
Hạ Tư Tư đối với vóc dáng của mình thì cực kỳ vô cùng tự tin .
Nguyễn Ngộ Minh không ngừng gật đầu, tỏ vẻ ra đã hiểu, hơn nữa còn nhân tiện đi an ủi vợ mình, "Cô ấy có vận khí tốt mà thôi, một lần liền mang thai, anh Tư của anh để cô ấy sinh con xong mới cưới, nếu không thì đến chừng nào mới tới lượt cô ấy . . . . ."
Hạ Tư Tư đôi tay ôm ngực, sau đó hếch lên Nguyễn Ngộ Minh, "Anh còn biết anh Tư là chỉ một lần đã khiến chị dâu mang thai sao."
"Ừ, anh Tư tương đối lợi hại."
Hạ Tư Tư ánh mắt rơi vào vị trí phần eo trở xuống của Nguyễn Ngộ Minh, "Anh còn biết anh Tư của anh rất lợi hại sao."
"Dĩ nhiên biết anh Tư rất lợi hại."
Mẹ nó, so với anh là đương nhiên rồi
Hạ Tư Tư liếc mắt nhìn mình bụng vẫn còn rất đều, vươn tay liền hung hăng nắm Nguyễn Ngộ Minh nhéo một cái, thấy Nguyễn Ngộ Minh sắc mặt trắng bệch, mới thả tay.
Ngu ngốc!
Nguyễn Ngộ Minh đáng thương, cảm giác rất đau đớn, không phải anh thấy vợ mình mê mẫn anh Tư mới khen anh ấy nha, tại sao lại phản ứng như vậy, anh đều khéo hiểu lòng người như thế lòng dạ mở rộng, người đàn ông nào có thể giống anh chịu đựng bộ dạng vợ mình khen người đàn ông mà cô ấy thấm mến nhiều năm? Anh vĩ đại như vậy rồi, vậy sao người bị thương luôn là anh!