Vào một mùa xuân lạnh giá, khi quyền lực triều đình nằm trong tay Đại tư mã Yến Ôn, lời đồn về mối quan hệ giữa hắn và Hoàng thái hậu lan khắp nơi. Thế nhưng, người đang nằm trên giường ta lại chính là hắn. Từng bị xem là không xứng đáng khi gả cho Yến Ôn và bị chê cười khi hòa ly, ta chỉ mỉm cười chấp nhận, bởi trong tình yêu, chẳng phải ai cũng chọn người khiến mình thấy vừa lòng hay sao?
Những năm tháng không có hắn, ta sống dựa vào ký ức, hiểu rằng tình yêu của chúng ta không phải là thiếu đi, mà là vì quá sâu đậm. Nhớ lại cha ta, một người từng yêu mẹ sâu sắc đến mức ôm trọn mọi kỷ niệm vào trái tim. Ông nói rằng tình yêu là hành trình tu hành của riêng mỗi người, không thể cân đo đúng sai. Ta nhận ra, tình yêu thật sự không cần sự hoàn hảo, chỉ cần đủ sâu sắc để khiến ký ức trở thành một phần không thể thay thế trong đời. Và như thế, ta biết, Yến Ôn yêu ta, cũng như ta yêu hắn. Chúng ta không phải không yêu, chỉ là yêu quá nhiều.