Nhìn dáng hình nhỏ nhắn trước mặt, đôi má trắng nõn thoáng chút ửng hồng, nốt ruồi duyên trên má trái ẩn hiện dưới bóng tóc.
Phó Hướng Hoàn khẽ đẩy nhẹ lưỡi lên răng nanh, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
“Chị, thử món mới mà em vừa sáng tạo nhé.” Anh mang một bát canh nóng hổi đến trước mặt Viên Vạn Phi.
“Thơm quá!”
Hương thơm đậm đà của thịt bò hòa quyện với hương thơm của củ ngưu bàng ngào ngạt lan tỏa.
Trong bát canh là một khối nhỏ sợi ngưu bàng màu nâu nhạt, bên dưới là vài miếng thịt bò, nước canh màu vàng nhạt khiến cả bát canh trông thanh tao, trang nhã.
Cô cầm thìa lên múc một ít canh, vừa chạm đến đầu lưỡi, hương thơm của ngưu bàng lập tức lan tỏa khắp vị giác, sau đó là vị ngọt ngào đậm đà của thịt bò, cùng chút cay nhẹ xuất hiện ở hậu vị.
Viên Vạn Phi bị bát canh làm cho kinh ngạc, mở to mắt đầy bất ngờ.
Biểu cảm ngạc nhiên của cô khiến Phó Hướng Hoàn vô cùng thỏa mãn, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
“Chị thử ăn miếng gân bò đi, em cố tình cắt to để nhai có cảm giác hơn.”
Gân bò đã được hầm mềm, vừa chạm vào miệng đã tan ra, kết hợp với sợi ngưu bàng vẫn giữ được độ giòn, tạo nên sự biến hóa đầy thú vị trong vị giác.
“Kazuya, món này do em nghĩ ra à? Giỏi quá!” Viên Vạn Phi khen ngợi từ tận đáy lòng.
Cô chỉ biết vài món ăn đơn giản hàng ngày, còn những món tinh tế như thế này, cả đời chắc cô không bao giờ nấu nổi.
Phó Hướng Hoàn gật đầu, bỗng anh nghiêng người lại gần, nhỏ giọng như đang nói một bí mật: “Chị, chị có thể gọi em là Hướng Hoàn, hoặc A Hoàn cũng được.”
Mùi hương thoang thoảng của gỗ từ anh phảng phất đến mũi cô.
Cô liếc nhìn tấm thẻ tên kim loại trên ngực anh ghi “Kazuya”, thắc mắc hỏi: “Hướng Hoàn? Là tên thật của em à?”
“Ừ, Phó Hướng Hoàn, chữ Hướng trong phương hướng, chữ Hoàn trong Mộc Hoàn,” anh thu người lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, “suỵt, chỉ nói bí mật này với mỗi chị thôi nhé.”
Viên Vạn Phi cúi đầu, im lặng uống canh, không có phản ứng gì quá lớn.
Nghe như là đang dùng chiêu trò để dụ dỗ con gái vậy…
Cậu em trai giỏi tán tỉnh như thế này chắc chắn đào hoa không ít, cô nhủ thầm phải tỉnh táo, đừng để mình dễ dãi như thế.
Lén liếc nhìn Phó Hướng Hoàn đang nghiêng người trò chuyện với đồng nghiệp, nhưng như cảm nhận được, anh quay lại và bắt gặp ánh mắt của cô. Anh khẽ nhướn mày, ánh mắt lấp lánh ánh sáng cùng nụ cười mỉm.
Vèo!
Như thể có một mũi tên nhắm trúng mục tiêu, bắn thẳng vào tim cô.
Không được… không được…
Cậu em này quá dễ thương, ai mà có thể cưỡng lại nổi sức quyến rũ của một người trẻ trung thế này?
Viên Vạn Phi trách bản thân không kiềm chế được, mê mẩn một cậu trai còn đang là sinh viên, dễ dàng bị vài nụ cười của cậu ta làm cho tim đập rộn ràng.
Cắn nhẹ đôi đũa, mắt cô không thể rời khỏi hình ảnh Phó Hướng Hoàn mặc đồng phục yukata Nhật màu xanh đậm bên trong quầy.
Anh cao ráo, tay dài, những ngón tay thon dài trắng trẻo với mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay, đúng chuẩn gu của cô. Từ cánh tay áo xắn lên, cô còn có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp ở tay anh.
Cô không thể không tự hỏi, cảm giác được đôi tay này ôm vào lòng sẽ thế nào nhỉ?
“Chị.”
“Ừ?” Giọng nói lười biếng đặc trưng kéo cô về thực tại.
Phó Hướng Hoàn nở một nụ cười ngượng ngùng, đôi mắt thoáng chút lúng túng nhìn cô.
Trời ơi, biểu cảm dễ thương và ngại ngùng này là sao chứ!
Cô cảm thấy mình vừa bị tấn công lần nữa, bắt đầu lo lắng không biết liệu có bị chảy máu mũi không.
Phó Hướng Hoàn rút điện thoại từ túi áo ra và lên tiếng: “Chị ơi, em có thể trao đổi đổi…”
“Chào mừng quý khách.”
Một nhóm nam nữ trẻ tuổi bước vào quán, chào hỏi Phó Hướng Hoàn đang đứng sau quầy: “Kazuya!”
Phó Hướng Hoàn còn chưa kịp nói hết câu thì bị cắt ngang, Viên Vạn Phi cùng anh nhìn về phía cửa.
“Đến thăm cậu đây!” Nam sinh dẫn đầu bước vào nở nụ cười với người bên trong quầy bar.
Cô gái tóc ngắn đi cùng chỉ vào chiếc bàn vuông hỏi: “Chúng tôi có thể ngồi ở bàn vuông kia không?”
Một cô gái tóc dài khác nhìn về phía ghế quầy bar: “Tôi muốn ngồi ở quầy, có được không?”
“Xin lỗi, nếu năm người thì không ngồi vừa ở quầy bar... nhưng bàn vuông thì được.” Cô nhân viên ngại ngùng nhìn cả nhóm.
Phó Hướng Hoàn bước ra khỏi quầy chào hỏi: “Lão Nhân, sao các cậu lại đến đây?”
La Nhân Quốc khoác tay lên vai anh: “Nghe Chí Văn nói cậu hôm nay làm việc, nên rủ vài người đến thăm.”
Những người khác kéo ghế ngồi xuống, mấy cô gái cứ chằm chằm nhìn Phó Hướng Hoàn, ánh mắt không rời khỏi người anh.
“Anh à, có món đặc biệt nào không?” Giọng cô gái nhỏ nhẹ, tha thiết nhìn Phó Hướng Hoàn.
Nụ cười trên khóe miệng Phó Hướng Hoàn dần tắt, gương mặt hơi lạnh lùng.
Chậc chậc...
Anh nén sự khó chịu khi nghe giọng nói nhỏ nhẹ đó, bình thản nói: “Xin lỗi, không có món đặc biệt nào cả.”
Anh không muốn làm mất mặt Lão Nhân, dù gì cũng là khách mà cậu ấy dẫn đến.
Anh vỗ vai La Nhân Quốc: “Cứ ngồi đi, lát nữa tôi mang trà nóng lên cho các cậu.”
Mấy cô gái luyến tiếc nhìn theo bóng lưng anh, Viên Vạn Phi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt có phần oán thán từ các cô gái, vì nếu cô không ngồi ở đây, quầy bar vừa đúng năm chỗ ngồi.
Cô không để ý, thu ánh mắt lại và tập trung ăn uống.
Liên tục có vài nhóm khách khác đến, công việc vốn rảnh rỗi bỗng trở nên bận rộn.
Khi Phó Hướng Hoàn quay lại nhìn về phía quầy bar, anh mới phát hiện Viên Vạn Phi đã rời đi từ lúc nào không hay.
Để xóa bỏ cảm giác tội lỗi khi ăn đêm, cô cố ý đi xe đạp YouBike về nhà thay vì gọi Uber.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa và làm các bước dưỡng da thường ngày, đã hơn mười hai giờ đêm.
“Phù... cuối cùng cũng có thể nằm lên giường.” Chiếc váy ngủ lụa dây mỏng ôm sát lấy những đường cong, cô tùy ý ngả người vào đống chăn mềm mại trên giường.
Từ khi lên đại học, cô cũng đã từng hẹn hò với vài bạn trai, không biết do vận xui hay cô có khả năng chọn người quá đặc biệt, đều chọn trúng những người không ra gì.
Cô không phủ nhận rằng mình thích những người đàn em nhỏ tuổi hơn.
Năm ba đại học, có một đàn em theo đuổi cô nhiệt tình, sau khi đồng ý hẹn hò mới phát hiện ra người đó là một kẻ vô dụng.
Từ dọn dẹp ký túc xá, giặt giũ, gấp chăn, thậm chí đến cả bài báo cáo cuối kỳ cũng tìm cô viết, hẹn hò được nửa năm cô không chịu nổi và chia tay.
Có lẽ không cam tâm bị bỏ rơi, bạn trai cũ đã đi khắp nơi phát tán tin đồn không đúng sự thật, nói rằng cô là người hay kiểm soát, có tính cách của một ŧıểυ thư, kiêu ngạo, không coi anh ta ra gì, không thể nào “cung phụng” nổi.
Khi cô nghe tin này qua lời bạn cùng phòng, cô chỉ muốn đảo mắt lên trời.
Sau khi ra trường và bị mẹ thúc giục, cô mới bắt đầu tìm kiếm một đối tượng.
Vài năm trước, qua giới thiệu của đồng nghiệp, cô đã gặp một chàng trai trẻ tuổi hơn, mới tốt nghiệp đại học.
Sau ba, bốn tháng yêu nhau, cô cảm thấy hai người không hợp về quan điểm sống, tính cách và nhiều mặt khác, nên chủ động đề nghị chia tay. Sau đó, cô không còn mấy hứng thú với việc tìm bạn trai nữa.
Sống trong thời đại này thật tiện lợi, dù cảm thấy “cô đơn”, trên mạng có bán đủ loại đồ chơi để xoa dịu nỗi cô đơn, thậm chí có thể giao hàng 24 giờ.
Cô thực sự không có động lực để tìm một nửa còn lại, phải hòa nhập và sống chung với một người lạ… chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phiền phức.
Gương mặt e thẹn của Phó Hướng Hoàn cứ mãi ám ảnh trong đầu cô, cô đưa tay lên che mắt: “Cách nhau quá nhiều tuổi rồi.”
“Haiz, đi ngủ thôi!”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô vang lên giọng nói lười biếng và đầy sức hấp dẫn của anh: “Tỷ tỷ…”