Vào lúc 3 giờ 30 chiều, khi giờ trà chiều vừa đến, mọi người trong văn phòng đồng loạt dừng công việc lại và bắt đầu thưởng thức bánh su kem.
Gần đây, cả bộ phận đều cuồng việc mua bánh su kem qua mạng, thậm chí Viên Vạn Phi cũng bị một số đồng nghiệp rủ rê đặt một hộp. Sau khi chờ đợi suốt một tháng rưỡi, cuối cùng hàng cũng đã về.
“Chị Vạn Phi.”
“Ừm?” Viên Vạn Phi vừa cúi đầu ăn su kem vừa nhanh tay viết những ý tưởng vụt qua trong đầu vào cuốn sổ tay.
Trong lúc nhai bánh, Kiều Linh hỏi một cách khó khăn: “Chị... có phải là... có bạn trai rồi không?”
Viên Vạn Phi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kiều Linh.
“Sao em hỏi thế?” Nhìn thấy miệng Kiều Linh đầy bột đường, cô lấy một tờ giấy ăn đưa cho cô ấy.
“Em chỉ đoán vậy thôi mà. Dạo gần đây, chị cứ nhìn điện thoại và cười hoài, hơn nữa...” Kiều Linh đẩy ghế ra sau hai bước, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân, “Chị gần đây trông khác lắm!”
“Khác ở chỗ nào? Chẳng lẽ là em nhận ra chị mập lên rồi à?”
Gần đây, Phó Hướng Hoàn nếu không đi làm thì tối nào cũng nấu ăn cho cô, có lúc anh mang nguyên liệu đến nhà cô, có lúc anh nấu sẵn rồi mang đến. Cô bị anh nuôi cho mập ra không ít, nhưng anh thì cứ khăng khăng rằng không nhìn ra được, thậm chí còn kiên nhẫn tiếp tục cho cô ăn.
Biết rằng cô phải đi làm vào ngày hôm sau, anh cũng không ở lại quá muộn, luôn rời đi rất đúng giờ, thậm chí còn đúng giờ hơn cả Lọ Lem phải về nhà trước nửa đêm.
Phó Hướng Hoàn gần như không hề có hành động nào quá mức, cả hai cứ duy trì mối quan hệ ngọt ngào, thuần khiết như vậy.
Viên Vạn Phi bắt đầu tự hỏi, có phải mình quá khao khát không, khi cô nhìn vào anh, đầu óc toàn nghĩ đến cơ bụng sáu múi ẩn sau lớp áo của anh.
“Không phải là chị mập đâu... Ừm, nói thế nào nhỉ?” Kiều Linh nhìn Viên Vạn Phi kỹ hơn, “Có lẽ là chị trông ‘rạng rỡ’ hơn thì đúng hơn.”
Kiều Linh không thể nói chính xác Viên Vạn Phi đã thay đổi ở chỗ nào, nhưng gần đây cô thường xuyên thấy Viên Vạn Phi nở nụ cười dịu dàng trên môi, khiến cô ấy trông rất khác so với trước kia.
“Chị Vạn Phi, em nói thật đấy, không phải đùa đâu.”
Viên Vạn Phi cười nhẹ chỉ vào bánh su kem trong tay Kiều Linh: “Bánh su kem của em sắp rơi ra ngoài rồi, ăn nhanh đi.”
Tại một góc cầu thang...
“Hừm... ha.”
Một làn khói trắng theo hơi thở của người đàn ông từ từ phả ra, dần tan biến trong không khí.
Trì Lôi dựa vào bức tường thấp ở ban công, cảm thấy bực bội, anh kéo lỏng cà vạt, ngón tay dài kẹp điếu thuốc đưa lên môi hút một hơi.
“Chậc.” Anh cau mày nhìn vào màn hình điện thoại, nơi các tin nhắn trong nhóm chat của công ty đang nhảy lên liên tục.
“Trì Lôi! Cậu cũng ở đây à.”
Trì Lôi liếc mắt nhìn đồng nghiệp đang tiến lại gần mình, khẽ giơ tay lên chào: “Sao giờ này cậu còn ở công ty? Tôi tưởng cậu đi gặp khách hàng rồi chứ.”
“Vừa mới về, may là dự án này đã chuyển cho Vạn Phi phụ trách, cuối cùng khách hàng cũng hài lòng với bản thảo.”
“Cậu không biết đâu... nếu không thì kế hoạch trước đó đã bị bác bỏ cả trăm lần rồi, đau đầu lắm.” Anh ta vò đầu bứt tóc, cũng rút ra một điếu thuốc và hút một hơi sâu.
“Này, Trì Lôi, cậu có nghe mấy người trong bộ phận kế hoạch nói không? Nghe nói Vạn Phi có bạn trai rồi, cậu có biết không?”
Trong mắt Trì Lôi thoáng hiện lên một chút cảm xúc, đôi mắt nửa khép lại, khó nhìn rõ tâm trạng của anh. Sau khi nhả ra làn khói trắng, anh mới từ từ lên tiếng: “Khi nào vậy? Bộ phận kế hoạch nói gì?”
Người đồng nghiệp nhún vai đáp: “Tôi vừa nghe thấy họ nói chuyện phiếm khi đi ngang qua, tưởng là cậu biết rồi chứ.”
“Tôi chưa nghe thấy tin này.” Ánh mắt Trì Lôi hướng về màn hình, ngón tay lướt nhẹ mở to bức ảnh đại diện lên.
Trong ảnh, cô gái nghiêng mặt, nở nụ cười dịu dàng, cúi đầu ngửi bó hoa trên tay. Mái tóc nâu dài rủ xuống, khẽ che đi chiếc nốt ruồi duyên trên má trái.
Một tia nắng chiếu nhẹ lên người cô, khung cảnh ấy như được dừng lại trong một khoảnh khắc hoàn mỹ. Viên Vạn Phi trong bức ảnh trông yên bình và xinh đẹp đến lạ.
“Không ngờ dạo này tôi cũng thấy cô ấy có chút khác lạ, hóa ra là đã yêu... Không biết ai mà giỏi thế, chinh phục được mỹ nhân rồi.”
Những câu nói tiếp theo của người đồng nghiệp, Trì Lôi chẳng nghe lọt tai câu nào, anh chỉ lặng lẽ nhìn vào màn hình, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
F.huan: “Em đến rồi, đang đợi chị ở dưới lầu.”
Anh đã nhắn tin cho cô từ sớm báo rằng mình đã đến, nhưng cuộc họp lúc đó kéo dài quá lâu, làm trễ mất nửa tiếng.
Vạn Phi: “Xin lỗi, cuộc họp kéo dài quá, giờ tôi mới chuẩn bị xong để về đây.”
Viên Vạn Phi vừa thu dọn túi xách vừa nhắn tin cho Phó Hướng Hoàn, không để ý rằng Trì Lôi đang đứng từ xa nhìn cô.
“Cô nói trong cuộc họp rất nghiêm túc, phê bình tổ kế hoạch hai thiếu tích cực, thế mà giờ lại vội vàng tan làm là sao?” Trì Lôi dựa vào vách ngăn, cố ý nói với giọng khiêu khích.
Cô dừng động tác, không chút khách sáo đáp lại: “Trì Lôi, anh đến đây kiếm chuyện cãi nhau à?”
“Tôi chỉ thấy lạ thôi, chẳng phải trưởng nhóm Viên nên ‘tích cực’ ở lại tăng ca, tranh thủ thể hiện với cấp trên hay sao?”
F.huan: “Không cần vội, cứ từ từ mà xuống.”
“Không muốn đôi co với anh.” Viên Vạn Phi lườm màn hình điện thoại rồi nhanh chóng lờ đi, chẳng buồn tranh cãi thêm với Trì Lôi, cô cầm túi xách lên, lướt qua anh và bước ra khỏi văn phòng.
Trì Lôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô hôm nay cột tóc đuôi ngựa trông thật năng động, ánh mắt anh thoáng lộ vẻ trầm lắng nhưng nhanh chóng biến mất.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi tan làm muộn quá, để cậu phải chờ lâu.” Viên Vạn Phi nhanh chân bước đến chỗ Phó Hướng Hoàn đang ngồi trên bậc thềm bên đường.
Giờ đã là 6 giờ 40, cô muộn mất 40 phút so với giờ tan làm, để Phó Hướng Hoàn phải đợi một cách vô ích.
Anh khẽ cười, giơ tay lên vuốt lại phần tóc mái bị gió thổi rối: “Em biết chị đang họp, không sao mà.”
Động tác có phần thân mật này khiến Viên Vạn Phi cảm thấy ngượng ngùng, dù đã hết giờ làm nhưng đây vẫn là dưới công ty cô, có khả năng sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy.
Nhận lấy chiếc túi giấy từ tay cô, Phó Hướng Hoàn tò mò hỏi: “Cái này là gì?”
“Đồng nghiệp rủ đặt bánh su kem, để đủ số lượng mua với giá ưu đãi nên tôi mua một hộp... À, cậu đi sai hướng rồi, trạm tàu điện ngầm ở phía kia mà, chúng ta không đi tàu điện sao?”
“Hôm nay em lái xe đến. Ở đây không được đỗ xe tạm nên em gửi xe ở bãi đậu bên kia.”
Phó Hướng Hoàn dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe cách đó không xa, hai người một trước một sau, cách nhau nửa bước chân.
“Cậu lái xe à?” Viên Vạn Phi khẽ quay đầu nhìn anh đang đi bên ngoài, ánh đèn đường từ trên cao chiếu xuống người anh.
“Ừ, buổi chiều em chở đồ đến xưởng, thấy thời gian cũng gần, nên tiện thể đến đón chị tan làm luôn. Hơn nữa—“
“Hơn nữa gì?”
Anh dừng bước, ánh mắt nhìn Viên Vạn Phi bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Lần đầu tiên đón chị tan làm, tất nhiên phải thể hiện một chút, biết đâu chị đồng ý làm bạn gái em thì sao.”
Ánh mắt chân thành và thẳng thắn của Phó Hướng Hoàn khiến mặt cô nóng lên, cố giả vờ như không có gì: “Xe cậu đâu? Nhanh lên, tôi đói quá, tối nay ăn gì?”
Bộ dạng giả vờ bình tĩnh của cô khiến Phó Hướng Hoàn không nhịn được bật cười.
Tiếng cười trầm ấm của anh vang vào tai, làm mặt Viên Vạn Phi càng đỏ hơn. Cô chống nạnh, quay đầu trừng anh: “Phó Hướng Hoàn, nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ tự về nhà đấy.”
“Đừng giận mà, không trêu chị nữa, chiếc xe màu đen 8211 phía trước là của em.”
Hai người lên xe, chiếc xe đen lăn bánh trên đường, Phó Hướng Hoàn mới lên tiếng hỏi: “Em mua được ít hải sản từ cửa hàng, tối nay đến nhà em nhé? Ăn mì Ý được không?”
“Ừ, được thôi.”
Nghe nói sẽ đến nhà anh, trong đầu Viên Vạn Phi không kiềm được mà nghĩ đến ký ức của buổi tối lần trước, thậm chí có một chút mong đợi âm ỉ lan tỏa trong lòng.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Ngôn tình Sắc, Sủng