- Chương Mở Đầu
Gió đêm thổi qua ngọn cây, bóng lá dưới ánh đèn chiếu lay động, con đường theo nhịp đêm dần trở nên yên tĩnh.
Nhưng góc quán nhậu Izakaya ở góc phố lại càng về khuya càng náo nhiệt.
Những chiếc lồng đèn đỏ, trắng treo dưới mái hiên đung đưa theo gió, ánh sáng vàng mờ ảo xa xa trông vừa ấm áp vừa có không khí.
Sau giờ làm việc, không ít nhân viên văn phòng thường ghé qua đây để nhấm nháp một ly.
Cửa kéo kiểu Nhật được mở ra--
Cô nhân viên dễ thương sẽ thân thiện chào to: “いらっしゃいませ, ăn tại quán hả? Mời vào trong.”
Bên trong là bầu không khí vui vẻ, tiếng trò chuyện và cười đùa của khách hàng tràn ngập trong quán, thỉnh thoảng là tiếng ly thủy tinh va chạm cụng ly, và tiếng nhân viên dọn món.
Cô nhân viên gửi phiếu gọi món vào bếp, rồi quay đầu về phía quầy bar gọi: “Kazuya, bàn số 4 gọi thêm món.”
“Được.” Người đứng sau tấm rèm ngắn đáp lại, rồi vén rèm bước về phía quầy.
Nhiều khách nữ không khỏi hướng ánh mắt về phía anh ta.
Anh cúi đầu chăm chú xử lý nguyên liệu, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt anh, đường nét rõ ràng và đẹp trai.
Một nhóm khách nữ ngồi không xa, không ngừng thì thầm trêu chọc.
“Cậu nghĩ nếu tôi xin LINE của anh ấy có thành công không?”
“Trời ơi, cậu em dễ thương quá!”
“Dù mình đã kết hôn rồi, nhưng cậu em này vẫn khiến tim mình rung động!”
Những đồng nghiệp nam ngồi cùng bàn chỉ biết lắc đầu bất lực, nhìn đồng nghiệp nữ mê mẩn mà chẳng còn sức để trêu.
Một đồng nghiệp nam đẩy gọng kính, dũng cảm mở lời: “Các cô mà sinh con sớm chút thì có khi đã làm mẹ cậu ta rồi, còn dám mê mẩn một sinh viên đại học?”
Câu nói này lập tức bị tất cả nữ giới trên bàn phản pháo dữ dội.
“Anh nói cái gì vậy, sao lại bảo chúng tôi làm mẹ cậu ấy?” “Đáng đời anh không có bạn gái, không biết cách ăn nói à?” “Anh nghĩ mình còn trẻ chắc!”
Những người khác cười khoái chí khi thấy anh chàng dại dột kia bị mắng, tiếng cười đùa lại càng làm không khí trong quán thêm phần sôi động.
Cuối cùng, sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng ra về, hầu hết đèn trong quán được tắt, nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm, tháo đồng phục ra và trò chuyện, chuẩn bị ra về.
Phó Hướng Hoàn suốt cả đêm đều chú ý đến cửa ra vào, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc. Anh cởi bộ đồng phục yukata màu xanh đậm bên ngoài chiếc áo thun, cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt.
Từ Huy bước đến quầy bar đùa cợt hỏi: “Cỏ của quán chúng ta hôm nay sao lại cả buổi rầu rĩ, thiếu sức sống vậy?”
Anh mỉm cười với Từ Huy: “Đâu có, anh Huy, tôi tan ca trước, mai gặp nhé.”
“Tạm biệt, mai cậu có làm không?”
“Có, mai gặp.” Anh xách balo đi ra cửa sau.
Những người đứng trò chuyện ở cửa khi anh đi ngang qua, đúng lúc những lời nói lọt vào tai anh--
“Dạo này có phải không thấy vị khách quen đó nữa không?”
“Ai cơ?”
Cô nhân viên ngoài sân hỏi: “Anh nói người con gái xinh đẹp đó à?”
Dạo gần đây, cô đi làm đúng là không gặp lại chị ấy.
“Tiếc thật... Tôi còn định bắt chuyện với cô ấy.”
Phó Hướng Hoàn không dừng bước, anh dắt chiếc xe đạp dựng ở cửa sau, vắt chân dài qua và đạp ra đường.
Dừng lại khi gặp đèn đỏ, anh nhìn về phía người con gái tóc dài nâu đậm bước ra từ cửa hàng tiện lợi ở góc đường, thì thầm tự nói: “Không biết khi nào cô ấy sẽ lại đến nữa...”
Nhớ lại nụ cười dịu dàng của cô đêm ấy, như có chiếc lông vũ khẽ chạm vào tim anh.