“Lúc đó, tiểu công chúa nhà ta, còn chưa kịp rời khỏi thiên điện đúng không?”
Nàng kéo sợi tóc ra khỏi ngón tay hắn, khẽ hừ: “Mì chín rồi phải ăn ngay, để lâu sẽ nát, ta cần căn cứ theo thời gian chàng trở về để nấu mì chín, làm sao có thời gian chạy ra khỏi Đông cung nhanh như vậy.”
“Thì ra là do Vãn Vãn nhà ta tự tay làm.” Hắn cởi bỏ bộ y phục cuối cùng trên người nàng.
“Chàng cho rằng là ai?”
“Cô còn tưởng là tiểu công chúa nhà ta sai người đưa đến.”
Nhiệt độ trong điện dần dần tăng cao, kèm theo tiếng nói chuyện nhẹ nhàng lúc cao lúc thấp.
“… Tự nhiên là tự tay làm, thành ý hơn.”
Màn lụa buông xuống, che đi cảnh xuân vô tận.
Ngọn nến đỏ vui vẻ lay động, gió thu bên ngoài cửa sổ lùa vào qua khe cửa sổ hé mở.
Cuốn theo một câu nói dịu dàng quyến luyến:
“Để bày tỏ thành ý, tiểu công chúa, gọi một tiếng phu quân nghe thử.”
Chương 242: Khi nào thành thân?
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tẩm điện triền miên không dứt.
Đến khi mọi thứ lắng xuống, đã gần giờ Dần.
Du Thính Vãn toàn thân không còn chút sức lực.
Eo như muốn gãy ra, mặc cho hắn ôm nàng vào lòng, ôm chặt.
Đến khi nàng mơ màng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Nàng từ từ mở mắt, liếc nhìn ánh nắng chói chang xuyên qua khe hỏa màn.
Quay đầu lại, nhìn người đàn ông vẫn còn ở bên cạnh, nàng xoay người về phía hắn, lông mày lười biếng, dường như vẫn muốn ngủ tiếp.