Thẩm Trúc Bạch cùng Trạch Khiết Long đi dạo chán chê rồi cũng về đến nhà. Hai người bọn họ vừa bước vào trong thì người làm đã ra đón.
" Cậu Thẩm, đi chơi có vui không ?"
Thẩm Trúc Bạch nhìn bác trai có vẻ ngoài mũm mỉm ở trước mặt, nụ cười của bác trông rất hiền từ. Ngay lập tức chiếm được cảm tình trong lòng cậu, cậu gật đầu đáp.
" Rất vui ạ, con còn sắm rất nhiều đồ cho Trạch Khiết Long"
nɠɵạı trừ gặp phải một ma nữ đanh đá thích nhảy lầu và quỷ một giò dở hơi ra thì mọi thứ vẫn ổn.
Thẩm Trúc Bạch bỗng dưng rất được lòng người làm trong nhà này. Bác trai kia thấy cậu cũng thân thiện nên đánh bạo hỏi.
" Vậy...cậu Thẩm biết cậu chủ đang đứng ở đâu không ? Chúng tôi muốn chào cậu ấy"
Thẩm Trúc Bạch nhìn Trạch Khiết Long, ngụ ý hỏi.
" Có được không ?"
Trạch Khiết Long nhún vai, tỏ thái độ tùy ý cậu muốn trả lời gì thì trả lời.
Thẩm Trúc Bạch thấy vậy liền chỉ sang bên trái, nhìn người béo béo kia rồi nói.
" Anh ấy đang đứng đây, ngay sát con ạ"
Bác trai nghe vậy liền cười tươi cúi đầu chào.
" Cậu chủ, chào mừng cậu về nhà. Tôi lập tức đi chuẩn bị thức ăn cho hai người nhé"
Trạch Khiết Long dẫu sao cũng là hồn ma, chẳng ai có thể thấy được nɠɵạı trừ Trúc Bạch. Hắn không có động thái gì, người bên cạnh lại thêm mắm thêm muối.
" Được ạ, vậy phiền bác quá. Bác nấu những món Khiết Long thích rồi mang lên phòng giúp con. Con sẽ thắp hương cho anh ấy, sẵn tiện ăn trên đó luôn "
Bác trai vui vẻ gật đầu, liên tục đồng ý .
" Được, dù sao hôm nay sau khi bà chủ đi dự tiệc thì cũng gặp bạn bè. Chắc là chơi mạc chược đến khuya mới về, cậu cứ tự nhiên ạ"
Thẩm Trúc Bạch gật đầu, sau đó cùng Trạch Khiết Long đi lên lầu.
Chỉ là lúc đi đến cậu thang, cậu lại nhìn bác trai kia rồi hỏi.
" Bác ơi, nhà mình có thùng đốt đồ giấy không ạ? Sẵn tiện có dầu lửa không? Cháu cần một chút"
Bác trai tò mò hỏi.
" Để làm gì vậy ?"
" Cháu mới mua cho Khiết Long vài bộ độ. Để anh ấy mặc vest mãi cũng không dễ chịu gì..."
Người kia như đã hiểu, liền không nói gì thêm. Nhanh chóng chỉ đa͙σ những người làm khác chuẩn bị đồ cho Trúc Bạch.
Hai người vừa lên đến phòng, Thẩm Trúc Bạch đã hì hụi lấy trong bao đồ mình vừa đi mua sắm ra mười lon bia, cùng hộp nhẫn.
Trạch Khiết Long nhìn thấy mà khó hiểu, tò mò hỏi.
" Mua bia với mua nhẫn làm gì thế ?"
Thẩm Trúc Bạch cười hi hi, đặt năm lon bia cùng một chiếc nhẫn lên bàn thờ của Khiết Long. Sau đó thắp hương cho hắn, chẳng bao lâu sau... Trạch Khiết Long đã có thể chạm vào năm lon bia đó cùng chiếc nhẫn kia.
Lúc này, Thẩm Trúc Bạch mới cười hì hì đáp.
" Dẫu sao cũng là lần đầu tiên tôi có chồng. Phải thật trịnh trọng chứ, hôm kia say sỉn nên không tính... Hôm nay hai chúng ta mừng ngày nên đôi đi"
Con người trước mắt dễ tiếp nhận sự thật một cách quá nhanh chóng, đến cả chuyện cưới một hồn ma mà vẫn tỉnh bơ như ruồi thế này thì thật sự không thể nói nổi.
Trạch Khiết Long không thể kìm lòng được, lại hỏi.
" Tôi tưởng cậu sẽ khó tiếp nhận được chuyện này cơ chứ ? Tại sao lại dễ dàng như vậy ?"
Thẩm Trúc Bạch không suy nghĩ nhiều, vừa hí hoay soạn áo quần chuẩn bị đốt cho Khiết Long vừa nói.
" Khi trước ông nội tôi có bảo, cái gì nó xảy ra với bản thân nhưng không có hại thì cứ vui vẻ tiếp nhận nó, bởi vì nó không đau lòng mà ngược lại chính bản thân chúng ta cùng tìm ra được vài niềm vui mới. Tôi ở cạnh anh thấy rất tốt, anh lại không làm hại tôi. Hai đứa chúng ta cũng hợp, vậy tội gì tôi phải xa lánh anh ? Ma cỏ có gì mà phải sợ, đến quỷ tôi cũng đánh được huống gì là anh"
Nét mặt của Thẩm Trúc Bạch thuần khiết, không hề mang theo tia ác ý nào. Hắn cũng cảm thấy ở với cậu rất vui, cho nên không ý kiến gì.
" Tôi xếp đồ xong rồi, một lát nữa sẽ đốt cho anh. Đến lúc đó nhớ thay ra nhé?"
Trạch Khiết Long ừ một tiếng, sau đó nhìn một bộ đồ có vóc dáng nhỏ hơn mình được Trúc Bạch cất gọn vào trong túi liền hỏi.
" Cái đó cậu mua cho ai à ?"
Thẩm Trúc Bạch nhìn theo hướng nam nhân kia chỉ tay, sau đó khẽ à một tiếng rồi đáp.
" Ngày mai rãnh rỗi anh đưa tôi đến chỗ Đổng Du ở đi. Tôi đốt cái này xuống cho cậu ta, dù sao một con quỷ ăn mặt rách rưới thế nhìn cũng không thuận mắt. Với lại tôi đánh cậu ta hơi nhiều, xem như quà tạ lỗi vậy. Cậu ta không có ai chăm lo nên mới trở nên lưu manh, thật tội nghiệp"
Trạch Khiết Long cười cười, giả vờ trách Trúc Bạch.
" Thật không hiểu nổi cậu, đánh quỷ cho đã tay rồi đi mua quà chuộc lỗi. Còn là dùng tiền của chồng để mua mới hay chứ"
Trúc Bạch bĩu môi đáp.
" Kệ tui, của chồng công vợ. Chồng chết vợ xài tiền..."
Sau đó, hai người nhìn nhau rồi cười ha ha một cách thỏa mái.
Còn nhân vật chính xuất hiện trong cuộc nói chuyện của hai kẻ kia bên này bỗng dưng hắt xì hơi một tiếng