Lần thứ ba trong ngày từ khi cưới chồng Thẩm Trúc Bạch khai khẩu. Mà khai khẩu thì cũng thôi đi, hà cớ gì cậu phải đi khai khẩu với người âm. Hết ma nữ tự sát giờ đến con quỷ một giò này ?
Nhưng ma nữ Tử Giai còn đỡ, tuy đanh đá nhưng lại đáng yêu. Còn cái con quỷ này... Vừa xấu lại vừa hôi, cái mùi tử khí nồng nặc này như là muốn ám quẻ cậu vậy.
Trạch Khiết Long còn không ngờ Thẩm Trúc Bạch còn có thể đánh cả quỷ, bình thường... Cái tên quỷ một giò Đổng Du này rất mạnh, sức lực của cái chết khiến y đã đánh gục không biết bao khiêu thầy pháp. Thậm chí, còn có người chết dưới tay y. Vậy mà Thẩm Trúc Bạch lại không sợ, chỉ một cú đánh cũng có thể hạ đo ván con quỷ nổi tiếng hung ác này. Cuối cùng, con người họ Thẩm là linh lực là từ ai duy truyền cơ chứ ?
Chẳng lẽ là một trong những con cháu của Ngũ Đại Pháp Sư khi trước sao?
Tuy nhiên, Trạch Khiết Long còn chưa nghĩ thông thì Thẩm Trúc Bạch lại ra tay trừng trị con quỷ kia.
Quỷ một giò Đổng Du lồm cồm đứng lên, trông sắc mặt rất dữ tợn. Dường như bị chọc điên, y gầm gừ nhìn Thẩm Trúc Bạch. Xung quanh đằng đằng sát khí.
" Lũ người hạ đẳng, xem tao giết mày như nào."
Nói rồi, một lần nữa... Đổng Du nhảy lò cò với một tốc độ cực nhanh đến chỗ Trúc Bạch. Vươn tay định bóp cổ cậu... Chỉ là....
Bốp!
Lại thêm một cú trời giáng nên xuống đầu y, tốc độ đánh quỷ của Thẩm Trúc Bạch còn nhanh hơn tốc độ cào thẻ may mắn. Con quỷ kia một lần nữa ngã sõng ra đất than trời.
Thẩm Trúc Bạch còn chưa thấy đã, liền ngồi xuống nắm đầu con quỷ kia như đánh ghen. Tóc của nó chỉ còn mấy cọng cũng bị cậu xách lên, Trúc Bạch mắng .
" Con quỷ này, nghe mà không hiểu tiếng người hả ? Mẹ nó! Mồm thì thúi như ăn phải phân mà cứ đưa sát vào mặt người ta. Có biết ông đây ghét nhất cái mùi này không hả ? Làm ma quỷ cũng phải biết sạch sẽ. Bộ mày ở với lợn hay gì mà miệng mồm thúi thế ? Còn nữa, dám đánh ông à? Mày đừng có mà giang hồ. Ông đây tẩn mày khỏi đầu thai luôn đấy. Mày có tin không ?"
Trạch Khiết Long cùng Tử Giai đứng ở bên xem người trị quỷ. Cảm thấy Thẩm Trúc Bạch vẫn an toàn thì thôi không nhúng tay vào nữa. Thậm chí còn có chung suy nghĩ.
" Không biết ai mới là giang hồ nữa? Xem ra Đổng Du gặp phải kẻ dữ thứ thiệt rồi"
Đổng Du là con quỷ một giò oai phong nhất vùng này. Vậy mà chẳng hiểu sao, khi tới gần Thẩm Trúc Bạch...bao nhiêu tà khí và sức mạnh đều mất hết.
Y cảm thấy tủi thân, nước mắt rưng rưng nhìn Trúc Bạch đáp.
" Tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi"
Thẩm Trúc Bạch dường như vẫn tức lắm, cậu tiếp tục buông lời cay đắng.
" Tưởng làm quỷ là mạnh lắm sao. Ông đây cấm mày ăn hiếp mấy con ma khác. Người ta cũng là người âm như mày, cớ gì mà ăn hiếp người ta. Còn nữa, mày chửi ai là lũ người hạ đẳng. Làm quỷ lâu quá quên mất cội nguồn hả ? Trước khi mày làm quỷ thì mày cũng là một con người đấy. Đừng có giở thói lưu manh ra ở đây. Cẩn thận ông đây bẻ cái chân còn lại của mày"
Tử Giai trong lòng thầm vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi cho họ Thẩm.
" Ngầu quá xá"
Đồng Du bỗng nhiên bị ấm ức,y khóc lóc kêu to.
" Tôi...tôi cũng đâu muốn thế. Năm xưa làm người, chỉ vì gia đình thiếu nợ, người ta lừa đảo. Sau đó còn bị chém đứt mất một chân. Vì mất máu quá nhiều nên chết không can tâm. Tôi hóa ma cũng bị mấy cô hồn kia ăn hiếp. Bữa đói bữa nó, lòng nhiều oán hận nên mới thành quỷ đấy chứ. Anh tưởng làm quỷ sướиɠ lắm sao? Làm quỷ xấu xí lắm, nhưng được cái mạnh thôi"
Đổng Du cũng có nổi khổ riêng của mình. Hóa ra là do cuộc đời đưa đẩy, lại còn có khi làm ma bữa đói bữa no nên mới thành như thế... Thấy Đổng Du tội nghiệp, Trạch Khiết Long cũng không nói gì nữa. Tử Giai cũng không sợ hắn, Thẩm Trúc Bạch cũng buông tay ra.
Đổng Du ngồi khóc hu hu, mất hết dáng vẻ của một anh đại trong giới quỷ. Lần này, Thẩm Trúc Bạch mới cảm thấy mình như người ăn hiếp kẻ yếu. Cậu ngồi xuống, vỗ vai an ủi cọ quỷ kia.
" Thôi, nín đi đừng khóc... Mặt đã xấu. Khóc còn xấu hơn đó."
Nghe đến đây, con quỷ kia nín khóc. Sau đó, y ôm chân Thẩm Trúc Bạch. Thành khẩn nói.