Lãnh Tiếu Tiếu trở lại phòng làm việc, gương mặt rối rắm cực độ tức giận, vừa mới xảy ra một màn kia khiến cho cô xấu hổ không thôi.
Nhớ đến mới vừa rồi bị Hàn trạch Vũ đắm đuối chiếm tiện nghi như vậy, Lãnh Tiếu Tiếu liền nôn phải hơn hộc máu!
Cô cúi đầu nhìn qua cái áo đầm ngắn trên người này, bộ dạng này quá thảm hại đã không cách nào gặp người rồi, ai! Vẫn là gọi điện thoại cho Duy Duy, để cho cậu ấy đi đến cứu tế mình một chút đi!
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Hàn trạch Vũ một bộ dáng mất hồn, yên tĩnh ngồi, Hàn Thi Dư ở một bên len lén nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng của Hàn trạch Vũ, trong lòng đối với Lãnh Tiếu Tiếu hận nghiến răng nghiến lợi.
Giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hàn trạch Vũ bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt quét về Hàn Thi Dư ở một bên, từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát.
Hàn Thi Dư tiếp thu được ánh mắt của anh, thu hồi hận ý của mình không để lại dấu vết, bày ra một bộ dáng như như thỏ nhỏ đáng yêu khéo léo, Anh Trạch Vũ, làm sao anh lại nhìn người ta như vậy? Làm cho người ta ngượng ngùng!
Thi Dư, giúp anh một chuyện đi! Hàn trạch Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn đồng hồ.
Cái gì nha?
Đi, cùng anh đi mua bộ quần áo! Hàn trạch Vũ nói qua cầm chìa khóa xe lên, bỏ qua khuôn mặt nghi vấn của Hàn Thi Dư vội vã rời khỏi công ty!
Đi đến Công Ti Bách Hóa, anh kéo Hàn Thi Dư trực tiếp đến lầu ba khu trang phục nữ mới!
Không phải anh Trạch Vũ muốn mua quần áo sao? Tại sao xem trang phục nữ? Hàn Thi Dư kiềm chế vui sướng trong lòng, cố ý hỏi.
Ừ, trước tùy tiện xem một chút đi, hai người con gái bình thường cũng thích chính là kiểu dáng gì? Em giúp anh xem một chút? Hàn trạch Vũ vỗ vỗ vai của cô, lộ ra một bộ đầu rất lớn bộ dáng.
Trong lòng Hàn Thi Dư có chút đắc chí, anh Trạch Vũ là muốn tặng quần áo cho mình sao?
Anh Trạch Vũ? Là chọn thứ em thích sao? Hàn Thi Dư trên mặt hiện ra một vẻ ngọt ngào kiều mỵ.
Ừ, đúng, chọn em thích, anh nghĩ không sai biệt lắm! Nhưng là phải nhanh! Hàn Trạch Vũ tự nhiên nói xong, toàn bộ hoàn thành ngâm ở trong suy nghĩ của mình, cũng không có để ý đến Thi Dư kích động.
Anh Trạch Vũ, anh xem cái này có được không? Không bao lâu, Hàn Thi Dư mặc một bộ áo đầm ngắn màu hồng, giống như một đóa hoa tường vi hé nở, thanh thuần động lòng người!
Hàn trạch Vũ quan sát cô, ở trong lòng thán phục một tiếng, cái tiểu oa nhi này luôn là đi theo phía sau đít mình rốt cuộc trưởng thành.
Ừ, đẹp mắt! Liền bộ này đi! Hàn trạch Vũ hết sức hài lòng gật đầu!
Sau khi lấy được Hàn trạch Vũ đồng ý, Hàn Thi Dư giống như con chim khoái lạc một dạng, bay trở về gian thay đồ.
Đem bộ quần áo vừa rồi kia tôi lấy màu thủy lam, chính là màu sắc trên người các cô các! Đơn độc bọc lại! Hàn trạch Vũ lấy ra thẻ vàng, đưa cho cô bán hàng.
Tốt! Cô bán hàng thấy tấm thẻ vàng, cười đến mắt cũng híp lại thành một đường chỉ
Hàn trạch Vũ thấy Thi Dư từ gian thay đồ đi ra ngoài, Thi Dư, còn có cái gì cần phải mua không?
Không có rồi, cám ơn anh Trạch Vũ! Hàn Thi Dư vui vẻ nói xong, cô còn muốn cùng anh cùng nhau ăn cơm tối, mới không cần đem thời gian cũng lãng phí ở trong thương trường!
Tốt! Thi Dư, anh còn có việc, phải về công ty một chuyến, anh gọi điện thoại để tài xế đến, hai người về trước đi!
Hàn trạch Vũ nhận lấy túi đồ cô bán hàng đưa đến, vỗ vỗ vai Hàn Thi Dư, xoay người vội vã rời đi!
Nghe được anh nói , Hàn Thi Dư phát hiện một túi anh cầm trên tay cùng bản thân giống nhau, cô rốt cuộc hiểu rõ, anh muốn về công ty làm gì rồi !
Một cỗ nhiệt huyết xông thẳng đỉnh đầu của cô, cặp mắt kia trước xem ra dịu dàng động lòng người, giờ phút này bắn ra ánh sắng âm trầm lạnh lẽo!
Ở cô bán hàng nhìn soi mói khác thường, cô phẫn hận đem túi cầm trong tay nặng nề ném xuống trên đất!
Lãnh Tiếu Tiếu, tôi nhất định sẽ khiến cho cô trả giá thật lớn!