Lục Tề Phong oán hận nhìn chằm chằm cô gái trước mặt bĩu môi bôi thuốc cho anh, chân mày bởi vì đau đớn mà hơi nhíu lên.
O o, rất đau sao? Lữ Duy Duy nhìn vẻ mặt anh khó chịu, vừa bôi thuốc cho anh vừa thổi một chút.
Cô gái chết tiệt, em nói đi? Đổi là em bị đá thử nhìn một chút? Lục Tề Phong tức giận bĩu môi.
Trên mặt Lữ Duy Duy khó được lộ ra một tia áy náy, Được rồi, em lại không biết là anh, ai bảo anh không có việc gì làm tới dọa em?
Không phải anh chỉ đùa một chút thôi sao?
Có loại đùa giỡn thế sao? Thế nào, gặp phải cướp sắc, chẳng lẽ em không cần phản kích sao? Chẳng lẽ muốn giạng hai chân nghênh đón anh sao? Giọng nói của Lữ Duy Duy bất tri bất giác đề cao.
Nếu không phải là cô đá đả thương bộ vị mấu chốt của anh, cô mới sẽ không có lòng tốt như vậy giúp anh bôi thuốc, tốt nhất là đau chết anh.
Cô gái, em không thể dịu dàng một chút sao? Nói một câu cũng thô lỗ như vậy. Lục Tề Phong báo oán, dầu gì hiện tại anh cũng một người bị thương. Dịu dàng một chút sẽ chết à.
Muốn dịu dàng thì anh tìm những thứ oanh oanh yến yến kia đi? Bản tiểu thư cũng không rảnh rỗi phục vụ anh. Lữ Duy Duy nói thì đứng dậy.
Lục Tề Phong một thanh túm cô, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, Đem anh bị thương thành như vậy rồi còn muốn đi? Không được, em phải bồi thường cho anh?
Vậy anh còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho em, anh làm em bị sợ quá mức? Lữ Duy Duy không phân thân ra được, chỉ mặc cho anh ôm, hình như chính mình hai ngày còn hết sức nhớ nhung cái ôm trong ngực này đấy.
Cần tổn thất tinh thần, hình như em muốn đem cả người em bồi thường cho anh. Em mới vừa đá một cước kia đối với thân thể anh cùng trong lòng cũng đã tạo thành tổn thương cực độ, anh đoán chừng tiểu đệ của anh về sau liền vô dụng, anh đây cả đời tính phúc liền hủy ở trên chân em rồi. Em nói xem có phải em nên bồi thường anh hay không? Lục Tề Phong lại bắt đầu ăn vạ.
Diện mạo tốt, vết sẹo quên đau, đôi tay lại bắt đầu ăn ở xấu ở trên người của cô sờ trên mò dưới.
Lữ Duy Duy đẩy anh ra có chút tức giận bừng bừng, nói, Vậy em bởi vì nguyên nhân của anh, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi, anh làm sao bồi thường cho em đây?
Lục Tề Phong nhìn Lữ Duy Duy, mặt nghiêm nghị, không có ý đùa giỡn, Lời này là có ý gì?
Chính là em suýt chút nữa bị đụng chết? Đều là bởi vì anh?
Lữ Duy Duy không có tức giận trừng mắt liếc anh một cái, Có nhiều cô gái cực phẩm chờ anh, làm gì không có việc gì trêu chọc em? Em còn muốn sống thêm vài năm đây?
Để cho cô đến. Thương thế của em sao rồi? Cho anh nhìn xem. Lục Tề Phong xác định Lữ Duy Duy không có nói láo, mặt anh khẩn trương ngồi dậy, quan sát toàn thân cô.
Anh vội vàng, khẩn trương cái gì đây? May nhờ em phúc lớn, ném tới bên bồn hoa, nếu không bây giờ anh đã có thể thấy. . . . . .
Không có việc gì là tốt? Không có việc gì là tốt?
Lời nói của Lữ Duy Duy vẫn chưa nói hết, Lục Tề Phong liền đem cô ôm thật chặt ở trong ngực, thân thể của anh hình như còn có chút run rẩy, trái tim nhảy loạn trong ngực biểu hiện hiện tại tâm tình của anh khẩn trương.
Đối mặt với anh khẩn trương, Lữ Duy Duy giật mình. Anh thật quan tâm mình sao? Bị người quan tâm là một loại cảm giác như vậy à? Rất ngọt rất cảm động nha?
Lòng của Lữ Duy Duy trong một nháy mắt trở nên mềm mại, cô hết sức dịu ngoan nằm ở trong ngực của anh, hưởng thụ yên tĩnh này.
Lục Tề Phong khó nhìn thấy Lữ Duy Duy dịu ngoan như vậy, anh nghi ngờ cúi đầu, vừa hay nhìn thấy vết sẹo trên trán cô.
Đây là làm sao vậy? Đụng bị thương sao? Thế nào lưu sẹo rồi hả? Nói qua tay nhẹ nhàng mơn trớn, mang cho Lữ Duy Duy một tia ấm áp.
Ừ, đúng, may mà không sâu, tóc có thể che kín? Lữ Duy Duy vội vàng quay đầu, không muốn làm cho anh nhìn thấy một vết sẹo vì chính anh.
Trước em nói là bởi vì anh mới bị đụng thương sao? Đây là chuyện gì xảy ra? Lục Tề Phong đột nhiên nghĩ tới trước đó Lữ Duy Duy nói muốn anh phụ trách.
Trước là em nói lung tung á..., là một cô gái điên uống rượu quá nhiều, coi em như tình địch của cô ta, lái xe liền hướng em đụng tới.
Lữ Duy Duy tùy ý lấy cớ, mình cũng không biết tại sao mình muốn giấu giếm chân tướng, chỉ là theo bản năng không muốn lại đi chọc cô gái kia, quả thật điên cuồng đến bệnh hoạn.
Chỉ đơn giản như vậy? Lục Tề Phong cầm mặt của cô, để cho cô nhìn thẳng mình.
Hiếm khi thấy Lữ Duy Duy yên tĩnh như vậy, đối với lời nói của cô cũng hoài nghi lớn.
Chỉ đơn giản như vậy, có tin hay không là tùy anh? Lữ Duy Duy có chút không nhịn được đẩy tay của anh ra, chuẩn bị đứng lên.
Được rồi, anh tin tưởng, chỉ cần em nói anh liền tin tưởng? Lục Tề Phong thâm tình nói xong, trong con ngươi thâm thúy lộ ra một tia khác thường.
Trong lòng anh âm thầm nói, tin em mới là lạ, chút chuyện nhỏ này khó khăn không tới anh...anh không biết chuyện gì xảy ra hay sao?
Lữ Duy Duy nhìn con ngươi Lục Tề Phong chuyển loạn, trong lòng vô cùng rõ ràng anh lại đang có ý định gì. Cô xoay tròn thoát khỏi sự kiềm chế giữa hai cánh tay của anh, đứng lên, Xú đàn ông, anh đi đi? Đúng rồi, làm sao anh biết nhà em?
Đến bây giờ lúc muốn đuổi anh đi, Lữ Duy Duy mới nhớ tới, mình chưa từng nói với anh địa chỉ nhà mình? Làm sao anh tìm được?
Chút chuyện nhỏ này có thể khó sao? Em quên thân phận mình?
Mặt Lục Tề Phong hả hê trêu chọc, nói chuyện đồng thời hướng Lữ Duy Duy liếc mắt đưa tình, mặt mày đều là vô hạn phong tình, quả thật lẳng lơ.
Em cảnh cáo anh, không cho phép anh tùy ý dòm ngó bí ẩn của anh, anh như vậy quá không đạo đức? Lữ Duy Duy nắm chặt thành nắm đấm hung hăng nâng lên.
Lục Tề Phong cũng đứng lên, hướng cô đến gần, Yên tâm, anh bảo đảm em không tắm đi nhà cầu là tốt rồi?
Vô lại? Anh cách em xa một chút? Lục Tề Phong dịu dàng làn điệu khiến Lữ Duy Duy quả thật muốn điên rồi.
Nhìn dục vọng rõ rành rành dưới đáy mắt anh khiến Lữ Duy Duy chợt xoay người muốn chạy, Lục Tề Phong đã sớm hiểu rõ cô, giống như con ác lang nhanh chóng bổ nhào lên phía trước, đem Lữ Duy Duy đặt ở trên ghế sa lon.