Trước cửa dạ yến, Tiếu Lãng nhìn bóng dáng của Lãnh Tiếu Tiếu biến mất ở trong phòng lớn, khuôn mặt lãnh khốc, rốt cuộc có một chút biểu tình.
Anh cau mày móc điện thoại di động ra, do dự chốc lát, vẫn là bấm mã số của Hàn trạch Vũ.
Hàn trạch Vũ ngồi ở phòng làm việc nhận được điện thoại của Tiếu Lãng, một phen từ trên ghế nhảy lên, trên mặt có tức giận áp chế không nổi.
Cậu nói cái gì? Cô ấy đi đâu?
Dạ yến! Tiếu Lãng thật sự là tiếc chữ như vàng, có thể hai chữ trả lời vấn đề, tuyệt đối không nói ba chữ.
Được, tôi biết rồi! Cậu trước tiên trở lại đi!
Tay Hàn trạch Vũ nắm thật chặt thành quả đấm, đáy mắt lộ ra khí âm u lạnh lẽo kinh người.
Lãnh Tiếu Tiếu, em thật đúng là dám làm! Tình nguyện đi đến đó cũng không cúi đầu trước tôi? Thật không biết khối quật cường trong óc của em đích thì là cái gì.
Hàn tổng?
Tiếu Lãng nghe được lời nói của Hàn trạch Vũ, có chút không hiểu. Anh cho là Hàn Trạch Vũ sẽ ra lệnh anh mạnh mẽ đem cô mang về.
Cậu không có nghe lầm, không cần đi theo cô ấy nữa, cậu trở về đi! Hàn Trạch Vũ hiểu rõ tâm tư của Tiếu Lãng, anh lần nữa lặp lạo lời vừa mới nói qua.
Tốt!
Cúp điện thoại, Tiếu Lãng lần nữa liếc mắt nhìn cửa chính dạ yến, yên lặng xoay người rời khỏi.
———– phân cắt Tiết Tử Thu ————
Lãnh Tiếu Tiếu ngồi ở trước gương trang điểm, xuyên thấu qua gương cô nhìn thấy mama vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, cô quay đầu lộ ra một nụ cười buồn bã, Tối nay, muốn tôi gọi cô là mẹ sao?
Cô gọi tôi là dì Vân đi! Cô căn bản cũng không thích hợp nơi này, qua tối nay, tôi liền cho cô đi xa thật xa! Dì Vân thu hồi kinh ngạc hiện lên này, lạnh lùng nói qua.
Dì Vân lần này dường như lạnh lùng, nhưng ở trong mắt của Lãnh Tiếu Tiếu ngược lại là loại bảo vệ và đau lòng. Vẻ mặt của dì Vân lơ đãng tiết lộ cảm xúc bất đắc dĩ, khiến Lãnh Tiếu Tiếu sinh ra một loại cảm xúc thân thiết không rõ đối với cô.
Dì Vân, cám ơn dì! Lãnh Tiếu Tiếu lôi kéo tay của dì Vân, vẻ mặt cảm kích.
Bởi vì không có lời nói giới thiệu của cô, cứ như vậy nhanh chóng một đêm, mình cũng chưa chắc có thể gặp được kim chủ có thể giải quyết vấn đề khó khăn của cô.
Cô là kẻ ngu sao? Tôi đây là đẩy cô vào hố lửa, cô còn cám ơn tôi? Dì Vân chau chau mày, làm bộ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu.
Hiện tại xã hội này, dù là dì muốn tự nguyện vào hố lửa, nếu như không ai đẩy một cái, đó cũng là rất khó! Lãnh Tiếu Tiếu bất đắc dĩ giương lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười khổ.
Hừ, không ngờ, cô tuổi còn trẻ, vẫn thấy còn vô cùng thấu đáo đấy! Tốt lắm, cô nói một chút cần bao nhiêu tiền chứ? Dì Vân thấy Lãnh Tiếu Tiếu hiện lên cười khổ này, đột nhiên cảm thấy có chút ít đau lòng.
Năm trăm vạn!
Bao nhiêu? Rất dễ nhận thấy Lãnh Tiếu Tiếu nói ra con số làm hoảng sợ đến cô.
Ít nhất muốn năm trăm vạn, nếu không, hôm nay tôi làm tất cả sẽ không có ý nghĩa!
Thấy nét mặt của dì Vân kinh hãi, trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu nhiều hơn một chút lo lắng, xem ra, muốn tìm đến kim chủ ra tay hào phóng như vậy còn là rất khó.
Cô phải hiểu được, đây không phải là cái số lượng nhỏ, trừ phi. . . . . .
Dì Vân, tôi hiểu, chỉ cần anh xuất ra được cái giá này, trong vòng ba tháng, tất cả của tôi đều nghe anh. Lãnh Tiếu Tiếu cắn răng, hung ác quyết tâm tăng thêm lợi thế bán mình.