Một người đàn ông anh tuấn đẹp trai mị hoặc ở ngoài đường phố ôm hôn một cô gái tuyệt sắc.
Một màn này muốn không để người ta chú ý cũng khó khăn, tất cả mọi người rối rít đưa tới ánh mắt với hàm nghĩa bất đồng, có hâm mộ, có ghen tỵ. . . . . .
Khi thần chất Lữ Duy Duy có chút hoán tán, rốt cuộc Lục Tề Phong buông ra cô, nhìn gò má của hồng hào của cô, khóe môi anh nâng lên nụ cười vẻ hài lòng.
Anh cúi đầu, hôn vành tai của cô, Cái gì nước giếng không phạm nước sông? Chúng ta cũng đã máu nhũ giao dung ra rồi, làm sao có thể không liên hệ nhau đây?
Lục Tề Phong không để ý người đi đường ngắm nhìn, một thanh ôm lấy Lữ Duy Duy hướng xe anh đi tới, cử động đột ngột này khiến Lữ Duy Duy hét ầm lên.
Anh thả tôi xuống, anh làm gì đấy, đây là đường cái!
Lục Tề Phong nhìn cô gái không an phận trong ngực, lộ ra nụ cười tà tà, Yên lặng một chút, anh đương nhiên biết đây là trên đường cái, nếu không, hiện tại anh liền nhắm ngay em rồi!
Cô mới vừa khơi lên cái trận hỏa đương nhiên là muốn tự cô tới diệt? Hiện tại anh sẽ phải mang cô trở về, giảm nhiệt thật tốt! Cũng làm cho cô gái nhỏ này bớt giận thật tốt.
Anh? Khốn kiếp, nghĩ hay quá nhỉ, anh mau buông tôi xuống! Nhanh lên một chút!
Lữ Duy Duy từ đáy mắt của Lục Tề Phong, biết kế tiếp anh muốn làm gì, cô xấu hổ đánh anh, một bộ dáng thề không theo.
Đừng có gấp, lên xe trước! Bảo bối, ngoan nhé!
Lục Tề Phong không để ý đến phản kháng của cô, đem cô mạnh mẽ áp vào trong xe thể thao hào hoa, như một làn khói biến mất ở trước ánh mắt của mọi người.
Trong đám người, cửa sổ một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi hạ xuống, một người đàn ông trung niên nhìn chiếc xe thể thao kia đi mất, móc điện thoại di động ra.
————– tử tiết thu phân cắt ———-
Lãnh Tiếu Tiếu rũ cụp đầu, một vẻ mặt khó chịu, thật vất vả xe rốt cuộc cũng dừng lại, cô chợt xông xuống xe đứng ở ven đường ói như điên.
Vốn là hai giờ mà có thể đến lộ trình, hôm nay dám đi ba giờ rưỡi. Cái quốc lộ kia lại tu sửa, sửa đào, đào lại tu sửa. Khiến Lãnh Tiếu Tiếu say xe hôm nay xem như chịu nhiều đau khổ.
Đoán chừng trong dạ dày có chừng một chút đồ vật cũng ói sạch sẽ rồi, cô mới mềm nhũn đứng lên, kéo hai cái giống như bông vải chân giống nhau hướng về phía viện mồ côi đi tới.
Xa xa liền thấy cửa chính sơn hồng.
Một cỗ cảm giác ấm áp quen thuộc khiến lỗ mũi Lãnh Tiếu Tiếu đau xót, mặc dù là Viện Phúc Lợi, nhưng nơi này khắp nơi đều tràn đầy tiếng cười vui tuổi thơ của cô đáng nhớ lại!
Cô hình như lại nhớ lại mười ba năm trước chính là sáng sớm hôm đó.
Năm ấy cô mười tuổi, viện trưởng Tần tặng cho cô cái bánh ngọt, khiến tất cả các bạn nhỏ cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô.
Một bé trai đẹp trai mặc tây trang sạch sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, nâng lên một tia cười ấm áp, đưa cho cô một kẹp tóc bươm buớm xinh đẹp.
Anh nói: ba bảo hôm nay nơi này có người bạn nhỏ sinh nhật, cho nên anh mua quà tặng tới, đưa cho em nè! Một ngày nào đó, em sẽ giống như con bươm buớm, cánh dài ra xinh đẹp, có thể bay đi đến những nơi mà em muốn đến!
Cô kích động nhìn anh, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Cô ở trong lòng yên lặng đáp trả: nếu như mà em có cánh, em nhất định có thể bay đến bên cạnh anh!
Nghĩ đến chỗ này, hai hàng lệ không nhịn được từ khóe mắt cô trợt xuống!
Em đã mọc ra cánh, nhưng vĩnh viễn cũng không đến phiên em bay đến bên cạnh anh, bởi vì, bên cạnh của anh đã có cô gái khác. . .