Lãnh Tiếu Tiếu đối với Hàn Trạch Vũ bài xích làm cho anh rất khó chịu.
Mà “ghê tởm” hai chữ kia càng thêm làm cho lửa giận của anh bộc phát, một ham muốn chinh phục cô dục vọng từ trong lòng dâng lên, anh một phát bế ngang Tiếu Tiếu, không để ý cô giãy giụa đi tới phòng nghỉ ngơi.
A. . . . . . Anh buông tôi ra, anh khốn kiếp, anh. . . . . . anh . .
Hành động của Hàn Trạch Vũ làm cho Lãnh Tiếu Tiếu sợ hãi, đầu lưỡi của cô có chút thắt, làm cô không nói được lời nào.
Giờ khắc này, Lãnh Tiếu Tiếu thật muốn tát mình hai bạt tai. Tại sao tỏ ra vẻ miệng lưỡi, để cho mình lâm vào tình cảnh khốn khổ như vậy? Cô biết rất rõ ràng trước mắt người đàn ông này đang ở trạng thái cực độ nguy hiểm.
Hàn Trạch Vũ đem cô nặng nề nhét lên trên giường, lấn người ngăn chặn cô, lửa giận đáy mắt bốc lên còn kèm theo một tia tình dục ẩn nhẫn.
Em làm sao rồi? Không phải mới vừa rất có thể nói sao? Em không phải là cảm thấy buồn nôn sao? Như vậy kế tiếp tôi muốn đến nhìn thân thể em một chút phản ứng chân thật nhất!
Anh nhảy qua giạng chân ngồi ở trên người của cô, kéo y phục của cô, bắt đầu cởi áo ngực của cô. Ý đồ của anh lộ ra ngoài làm Lãnh Tiếu Tiếu kinh hãi kêu lên!
Không! Đừng!
Hàn Trạch Vũ một cái tay thuần thục giải thoát áo lót của cô, bộ ngực trắng như tuyết mượt mà hiện ra. Vầng sáng dịu dàng đánh thẳng vào thị giác thần kinh của anh, hô hấp của anh có chút dồn dập, thanh âm có chút trở nên khàn khàn.
Phụ nữ đều ăn ở hai lòng, tạm thời thu hồi diễn xiếc của em đi, bởi vì, như em mong muốn, em đã thành công hấp dẫn chú ý của tôi. Hàn Trạch Vũ nhẫn tâm ở trước ngực của cô bóp một cái.
Cảm giác đau ở ngực hòa lẫn trong lời nói mỉa mai Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu thật sâu gượng gạo, đầu của cô bắt đầu nóng lên, lại bắt đầu không lựa lời nói.
Anh là tên khốn kiếp, anh buông tôi ra, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới muốn hấp dẫn chú ý của anh, cái loại đàn ông như anh, dù là tặng không tôi cũng sẽ không cần. . . . . .
Lời của Tiếu Tiếu vẫn chưa có hoàn toàn rơi xuống, cô liền hối hận.
Bởi vì cô thấy sắc mặt của Hàn trạch Vũ càng lúc càng khó coi.
Thật là họa là từ ở miệng mà ra. Vừa mới vì mình hối hận đây hiện tại Lãnh Tiếu Tiếu lại tái phát sai lầm tương tự.
Thật sao? Phụ nữ, tôi xem thân thể của em so với em thành thực hơn nhiều lắm, nụ hoa này cứng lên chính là chứng minh tốt nhất, một hồi, em sẽ hối hận, em sẽ cầu xin muốn tôi. Hàn Trạch Vũ lãnh khốc nói lời nói khêu gợi bên môi tràn ra.
Hàn Trạch Vũ tay nhẹ nhàng xẹt qua bộ ngực sữa của cô, con ngươi thâm thúy khóa chặt ở giữa hai vú của cô, anh buông lỏng Lãnh Tiếu Tiếu ra, bắt đầu cởi quần áo của chính mình.
Tạm thời lấy được tự do Lãnh Tiếu Tiếu giùng giằng ngồi dậy muốn thoát đi sự khống chế, nhưng còn chưa có đi tới bên giường liền bị Hàn Trạch Vũ lần nữa đặt ở phía dưới.
Loại bỏ đi trói buộc chính anh lúc này càng giống như một con sư tử vô cùng hùng dũng, anh giữ chặt đôi tay của Lãnh Tiếu Tiếu, đưa chúng nó cố định lên đỉnh đầu. Anh cúi người ngậm nụ hoa của cô, hung hăng cắn mút, một tay kia mò về phía dưới váy của cô.