“Duy Duy, đưa Tư Tề ra ngoài phơi nắng, có thể bổ sung canxi đấy.” Lục Tề Phong mở miệng cắt đứt lời Lữ Duy Duy chuẩn bị nói.
Cô nhìn hai người đàn ông này, ôm Tư Tề đi ra ngoài.
“Năm đó xảy ra chuyện gì, anh đã sớm biết, thật sao?” Lục Tề Phong thấy Duy Duy đi ra ngoài, trước tiên mở miệng nói.
“Đúng, chuyện năm đó tôi sớm biết, ba người đàn ông đó cần bị trừng phạt.”
Tề Thiên Lỗi đi tới bên giường ngồi xuống, sắc mắt của anh được ánh mặt trời chói, có vẻ tái nhợt.
“Thật sự là như vậy?”
Lục Tề Phong nghe Tề Thiên Lỗi xác nhận chuyện này, nghĩ tới chuyện Duy Duy trải qua chuyện này,anh cảm thấy cực kì đau lòng.
“Thế nào? Không chấp nhận được sao? Hừ, đây chính là tình yêu anh nói sao? Xem ra quyết định của Duy Duy là chính xác.” Tề Thiên Lỗi thấy vẻ mặt rối rắm trên mặt Lục Tề Phong, hiểu lầm suy nghĩ của anh.
“Không, không phải như anh nghĩ, tôi chỉ yêu cô ấy, thống hận chính mình, không bảo vệ cô ấy thật tốt.” Thấy Tề Thiên Lỗi hiểu lầm, Lục Tề Phong vội vàng giải thích.
“Thật sao? Anh không ngại sao?” Tề Thiên Lỗi dò xét Lục Tề Phong.
“Tôi không ngại, tôi càng thêm yêu cô ấy thêm thôi. Nhưng cô ấy hết sức để ý, có lẽ chuyện này vĩnh viễn ở trong lòng cô ấy, cô ấy vĩnh viễn không có cách nào thản nhiên đối mặt tôi.” Nghĩ đến đêm đó Lữ Duy Duy đau lòng khóc lóc kể lệ, Lục Tề Phong có chút lo âu nhăn mày lại.
“Tề Phong, tôi có thể nói cho anh biết chân tướng, nhưng, anh có thể bỏ qua cho Trang Uyển Nhi được không?”
“Trang Uyển Nhi, tiểu Trang? Duy Duy thiếu chút nữa chết trong tay cô ta, anh bảo tôi bỏ qua cho cô ta thế nào? Không thể nào! Sao vậy? anh biết cô ta? Chẳng lẽ ba năm trước đây……”
Tề Thiên Lỗi vì tiểu Trang cầu xin, khiến Lục Tề Phong liên tưởng đến chuyện ba năm trước đây, có lẽ liên quan với tiểu Trang.
“Tề Phong, anh hãy nghe tôi nói, ba năm trước đây, khi Duy Duy khóc tới tìm tôi, muốn tôi diễn một vở kịch để anh mất hi vọng, tôi cảm thấy chắc chắn có chuyện gì. Lúc tôi phát hiện ra chân tướng việc này, tôi nổi giận, thề nhất định phải tìm được thủ phạm, tôi không ngờ, sẽ là Uyển Nhi. Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, bởi vì mẹ cô ấy mất, khiến cô ấy mất lòng tin về đàn ông. Cô ấy yêu Lâm Mỹ Giai, vì cô ta, cô ấy tìm người làm chuyện kia. Nhưng mà, cô ấy có nói cho tôi biết, những tấm hình kia chỉ vì ép Duy Duy rời đi, cũng không xảy ra thực. Cô ấy muốn tôi đưa Duy Duy đi, không cần quay lại.”
Tề Thiên Lỗi nói xong, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi thừa nhận tôi có phần tư lợi. Tôi cho rằng tôi không còn nhiều thời gian nữa,tôi yêu cô ấy, tôi hi vọng ngày cuối cùng trên đời có cô ấy làm bạn, cho nên tôi che giấu sự thật. Tôi không ngờ lần này để cô ấy về, thiếu chút nữa hại cô ấy. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện thật, tôi không sống nổi. Tề Phong, thật may mắn là cô ấy vẫn còn sống. Về sau, Duy Duy liền giao cho anh, hi vọng anh có thể bảo vệ cô ấy thật tốt, không để cô ấy bị thương nữa. Tôi tin bản tính của Uyển Nhi là thiện lương, nếu không ba năm trước kia những thứ kia chỉ là giả, thật ra cô ấy rất đáng thương, cho nên, xin anh tha thứ cho cô ấy, được không?”
Lữ Duy Duy vẫn núp ở ngoài cửa không nhịn được, kích động đi vào.
“Đây là sự thật sao? Năm đó chẳng có gì xảy ra? Đây là sự thật sao? Thiên Lỗi? anh không dối em chứ?”
“Là thật Duy Duy, bất kể chân tướng như thế nào, anh vẫn yêu em, không thay đổi. Cho nên, Duy Duy, tin anh, không cần từ chối anh nữa…. anh đã bỏ qua lâu rồi, được không?”
Lục Tề Phong thầm tình nỉ non bên tai Duy Duy, Lữ Duy Duy cảm động ôm Tề Phong lên tiếng khóc.
Cô muốn đem thống khổ ba năm này bỏ qua hết đi.
Ngoài cửa sổ, hoa tươi nở rộ, ánh mặt trời chiếu sáng, một ít mây đen bị gió thổi tan, trong nhà ngoài nhà, một mảnh tình yêu, rất ấm áp……
Nửa năm sau.
“Bố? trong bụng mẹ là em gái hay là em trai vậy?” Tư Tề nằm trong ngực mẹ, nhẹ nhàng vuốt bụng nhô ra của mẹ.
“Cái này thì bố không biết, Tư Tề muốn em trai hay là em gái?” Đang nắn vai cho vợ thì Lục Tề Phong nghiêm túc lắc đầu một cái.
“Con muốn có em trai.”
Tư Tề năm tuổi rưỡi đặc biệt, mang theo khí quý tộc.
“Chú Tề Phong, cháu muốn có em gái, em ấy chắc chắn sẽ xinh giống cô Duy Duy, tương lai cháu muốn cưới em ấy làm vợ.” Thiên Hữu đang chơi đột nhiên nói.
“Tên tiểu tử này, cái này phải xem bản lĩnh của cháu, con gái chú không cần cứ phải để ý tới cháu. Ha ha” Lục Tề Phong nghĩ tới con gái mình còn chưa ra đời, đã được ưa chuộng như vậy, hả hê cười lớn.
“Cháu muốn kết hôn với em ấy, nhất định phải cưới em ấy. Hừ.” Thiên Hữu tức mà quay người bỏ chạy.
Bốn người lớn nhìn nhau một hồi, trên trán có 3 đường vạch đen……
Đến tiếp sau…..
Không bị sao nữa. Tề Thiên Lỗi phẫu thuật thành công, vì sự nghiệp, có lẽ để mình hết hi vọng, anh cưới con gái một nhà chính trị.
Tiểu Trang vì Lữ Duy Duy cầu cạnh quan tòa, giảm án xuống năm năm.
Lâm Mỹ Giai kết thúc Hàng Mỹ, đau lòng chuyển sang Canada ở.
Ba tháng sau, Duy Duy sinh con gái, da trắng nõn nà, mắt ngọc mày ngài. Lấy tên là Ngưng Giai, hiển nhiện là một mỹ nhân nhỏ bại hoại.
Mãn Nguyệt Tửu ngày đó, Thiên Lỗi phát ngưới đưa tới một phần hậu lễ --- cổ phần 5% Tề thị, nhận Ngưng Giai làm con gái nuôi.