Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, quản lý tài vụ đầu đầy mồ hôi đứng ở trước bàn làm việc, chỉ còn ba tháng là ông đã có thể về hưu rồi, ông có thể về nhà hưởng thụ Thiên Luân Chi Nhạc* rồi.Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
*: Hưởng thụ tuổi già với gia đình
Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
Nhưng một tuần lễ gần đây, vị nư tổng giám đốc giỏi giang này giống như là ăn thuốc nổ, trước sau đã có ba vị quản lý cao cấp bị đuổi.
Ông vâng vâng dạ dạ thận trọng nhìn chằm chằm sắc mặt của Lâm Mỹ Giai, chỉ sợ cô một biểu hiện thay đổi sắc mặt thì cố gắng vài chục năm nay của mình liền biến thành hư ảo rồi.
Quản lý Vương, ông tuổi cũng đã cao, làm việc không phân rõ nặng nhẹ sao? Tiền vốn cho hàng mới tại sao vẫn chưa đến nơi? Ông biết cứ như vậy, mỗi ngày tổn thất là bao nhiêu không? Khuôn mặt Lâm Mỹ Giai nghiêm nghị, cảm xúc rõ ràng sốt ruột.
Lâm tổng, gần đây bởi vì đầu tư dự án của Lục thị kia, một lượng lớn tiền bạc của chúng ta bị phân luồng, cho nên. . . . . . Ba ngày, Lâm tổng, cho tôi thời gian ba ngày, tôi nhất định làm cho tiền vốn của hàng mới đến nơi. Quản lý tài vụ âm thầm uất ức trong lòng.
Rõ ràng lúc rước là cô tự mình đồng ý đầu tư Lục thị trước, hiện tại lại sốt ruột đầu tư hàng mới hàng.
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nghe được quản lý tài vụ nhắc đến Lục thị, Lâm Mỹ Giai càng thêm căm tức.
Vừa nghĩ tới người đàn ông kia hiện tại lại không có ở công ty, nhất định là đi theo Lữ Duy Duy đó, cô liền tràn đầy lửa giận không có chỗ trút.
Quản lý Vương, ông. . . . . .
Lâm tổng, tôi có chuyện muốn báo cáo với cô, quản lý Vương, ông đi ra ngoài trước một lát. Ở cửa, tiểu Trang ôm một xấp tài liệu đi vào.
Quản lý Vương giống như là thấy được chúa cứu thế, cảm kích nhìn cô ta một cái, mau chóng bỏ đi ra ngoài. Chỉ sợ chậm một chút, vận rủi sẽ phủ xuống lần hai.
diendanlequydon.com
Thấy tiểu Trang đi vào, Lâm Mỹ Giai tức giận cầm báo cáo trên tay hung hăng quăng trên đất.
Tiểu Trang, tại sao? Em rốt cuộc có giúp tôi hay không? Tại sao người phụ nữ kia còn chưa rời đi? Tại sao?
Đáy mắt Lâm Mỹ Giai ngoại trừ tức giận chính là trách cứ, không mang theo một chút sắc thái tình cảm.
Tiểu Trang cảm thấy bi ai trong lòng?
Bởi vì nhân tố ban đầu có thể uy hiếp cô ta không tồn tại. Lục Tề Phong bây giờ là chồng của chị. Sau khi điều chỉnh tâm tình tiểu Trang thong thả ung dung nói.
Di●ễn đàn L●ê Quý Đ●ôn.
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ cô ấy không sợ chuyện xấu đó bị phơi bày ra sao? Lâm Mỹ Giai không hiểu hỏi.
Mỹ Giai, chị dám đem chuyện này công khai sao? Chị dám để cho Lục Tề Phong thấy những tấm ảnh kia sao? Nếu như anh ấy nhìn thấy rồi, anh ấy liền sẽ biết rõ ràng, ba năm trước đây, chân tướng Lữ Duy Duy rời đi, chị dám không? Tiểu Trang nhìn Lâm Mỹ Giai, nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Trang nói khiến Lâm Mỹ Giai tỉnh táo lại, rồi lại rơi vào một tình cảnh khốn khó khác, Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng chưa có biện pháp đối phó cô ta? Mặc cho cô ta cướp Tề Phong đi sao? Không, tôi không muốn? Tiểu Trang, em giúp tôi, em mau giúp tôi nha?
Mỹ Giai, chị có yêu em không?
diendanlequydon。com
Thấy Lâm Mỹ Giai kích động, trong con ngươi của tiểu Trangcó một tia đau đớn. Tâm tình của cô ấy vĩnh viễn đều chỉ dao động vì anh ta.
Tiểu Trang, em ở đây nói gì? Tôi yêu Tề Phong. Em cho tới bây giờ đều hiểu? Lâm Mỹ Giai không nghĩ tới tiểu Trang sẽ nói vấn đề trắng ra như vậy.
Những năm gần đây, hai người ngầm hiểu lẫn nhau ở cùng nhau, duy trì ràng buộc loại quan hệ giữa các cô này chính là Mỹ Giai đối với cô một ít chút cảm kích, còn có những bức ảnh kia chưa từng đến tay.
Đúng, em hiểu, em chỉ là yêu cầu xa vời, chị chính xác chỉ có một chút tình cảm đối với em. Tiểu Trang cô đơn nói, con ngươi ưu thương ảm đạm không có ánh sáng.
Nghe được lời tiểu Trang nói, ánh mắt của Lâm Mỹ Giai có chút bối rối, hiện tại cô ta cần tiểu Trang trợ giúp đỡ, cô ta không thể ở thời điểm này vứt bỏ cô ấy đi .
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Có, tiểu Trang, tôi có đối với em có tình cảm, thật sự, tôi sẽ không bỏ được em, nhưng hơn nữa là tôi không bỏ được Tề Phong, tiểu Trang, nếu ba năm trước đây, em chịu vì tôi đi đối phó Lữ Duy Duy đó, vậy bây giờ em cũng không thể bỏ lại tôi mặc kệ? Tiểu Trang? Lâm Mỹ Giai kích động ôm lấy tiểu Trang, ở trong lòng tiểu Trang, sâu kín lau nước mắt.
Ở chung một chỗ cũng lâu rồi, Lâm Mỹ Giai biết hành động như vậy tuyệt đối có thể đả động lòng của cô ấy, bởi vì, cô ấy sẽ không bỏ được thương cảm của bản thân.
Có thật không? Mỹ Giai, nếu như mà em rời đi, chị thật sự sẽ không bỏ phải không?
Trong mắt của tiểu Trang hàm chứa nước mắt bi thương, nhưng mà, trong âm thanh run rẩy lại xen lẫn một chút tâm tình phức tạp.
Sẽ, sẽ, tôi không chịu được em rời đi, tôi không muốn rời khỏi em, tôi cũng vậy không muốn xa cách Tề Phong, nếu không, tôi không sống nổi nữa, tiểu Trang, van cầu em...em cứu tôi, mất đi Tề Phong tôi thật sự không làm việc nổi nữa. Lâm Mỹ Giai ôm thật chặt không khổ sở khóc.
Kẻ tiểu nhân này hiểu rõ. Đừng khóc, Mỹ Giai, em sẽ không rời khỏi chị, em sẽ cứu chị. Tin tưởng em?
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tiểu Trang đau lòng nâng mặt của Lâm Mỹ Giai lên, nhẹ nhàng hôn khô nước mắt trên mặt cô.
Mỹ Giai, em không hy vọng xa vời tình yêu của chị, chỉ hy vọng chị có thể vĩnh viễn đem em ghi tạc trong đáy lòng?
Cô khẽ vuốt ve mặt của My Giai, trong mắt có một vẻ cực kỳ đau đớn?
Những năm gần đây, cô một thân một mình, bởi vì mẹ chết đi, cô hận đàn ông thấu xương. Cô cho là phụ ữn sẽ không làm tổn thương phụ nữ, nhưng không nghĩ đến, phụ nữ đem đến đau đớn cho mình hoàn toàn như vậy?
Cô cho là mình có thể không cầu mong kết quả, không cần hồi báo, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tốt rồi, nhưng cô sai lầm rồi, sai lầm rất lớn, sai lầm quá mức. . . . . .
Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn
Tình yêu không liên quan đến nam nữ, một khi đã yêu, yêu thật sâu đậm, vậy thì nhất định ván bài lật ngửa này chính xác là mình thua rồi. T7sh.
Có lẽ kỳ vọng nhỏ bé đó, thua lỗ và người và tinh thần, nếu như đánh cuộc lớn, sợ rằng còn phải bồi thêm cả tính mạng?
Mẹ không phải như thế sao?
Đoạn tình yêu không có kết quả này, phần chờ đợi vô vọng này, cô thật sự mệt mỏi, rất mệt, mệt quá. . . . . .
Mỹ Giai, để cho em làm một việc cuối cùng vì chị, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể vĩnh viễn dừng chân ở trong lòng của chị. . . . . .