Tiếu Tiếu, cám ơn con, đừng gọi dì là dì Hàn, dì và nhà họ Hàn cũng không có quan hệ gì rồi, con gọi dì là dì Mỹ Huệ được rồi. Sơn Mỹ Huệ vỗ vỗ tay Lãnh Tiếu Tiếu, tự giễu nói xong.
Sẽ không, ba sẽ nghĩ thông suốt, đây tất cả đều đã qua rồi, đã qua cũng không cần ở đi so đo tính toán rồi.
Tiếu Tiếu, con thật sự không hận dì sao? Ban đầu nếu không phải là dì ép mẹ con rời đi, bà ấy cũng không biết. . . . . .
Hận có tác dụng không? Con hận dì mẹ con có thể sống lại sao? Con hận dì, tất cả những năm gần đây liền cũng có thể làm lại sao? Dì Hàn, phút chốc biết sự thật kia, thật sự là con vô cùng hận. Nhưng mà, ở trên người Trạch Vũ, con học được chịu đựng và bao dung. Vì Trạch Vũ, vì đứa bé con nguyện ý buông xuống.
Nếu như Tần Phi không phải buông xuống, anh ấy có thể có hạnh phúc hôm nay sao? Nếu như anh ấy không buông xuống, anh ấy làm sao lại hiểu, yêu một người so với hận một người hạnh phúc hơn nhiều?
Lãnh Tiếu Tiếu chân thành nhìn Sơn Mỹ Huệ, vì bà có thể có được tha thứ của Tần Phi mà cảm thấy vui mừng, vì bà có thể lần nữa phải bỏ lỡ tình thân mà cảm thấy vui mừng.
Tiếu Tiếu, cám ơn con, con thật sự là cô gái tốt, Trạch Vũ có thể gặp được được con, thật là quá may mắn. Mặc dù GEN bỏ lỡ con, tin tưởng Trạch Vũ sẽ cho con nhiều hơn. Con nhất định phải làm con dâu của dì. Thiếu mẹ con, dì nhất định sẽ bồi thường con thật tốt, cám ơn con đã cho dì cơ hội này.
Sơn Mỹ Huệ bị Lãnh Tiếu Tiếu cảm động một phen đến mức lệ nóng quanh tròng, ở trước mặt cô, nhớ tới mình đã từng làm đối với cô và mẹ mẹ dễ dàng cho qua tất cả, bà càng thêm hổ thẹn với bản thân.
Dì Hàn, con may mắn hơn con gặp được Trạch Vũ, thật? Hôm nay, con hẹn mẹ Tần đi gặp Thi Dư, hiện tại cũng phải đi, Trạch Vũ liền nhờ dì Hàn ngài?
Tốt, tốt, không có vấn đề, dì mỗi ngày đều không có chuyện gì.
Sơn Mỹ Huệ đau lòng Lãnh Tiếu Tiếu khéo hiểu lòng người, bà những ngày này đều không dám đến nhìn Trạch Vũ, bà thật sự có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Thi Dư co lại đang ngồi góc giường, đôi mắt đẹp kia đã sớm không có sáng rỡ, xuyên thấu một loại trầm mặc tĩnh mịch.
Một đầu tóc đen nhu thuận xõa ở trên vai, khiến thân thể gầy yếu này, càng lộ vẻ mảnh mai, giống như tùy lúc đều có thể phiêu tán như một luồng khói xanh, sâu kín lơ lửng ở trong không khí.
Tiếu Tiếu, mẹ không có cách nào, bọn họ nói con bé cũng đã ba ngày không ăn cái gì, làm sao cho ăn đều không mở miệng? Hốc mắt Tần Tuệ chứa đầy nước mắt, đau lòng nói.
Có thật không? Vẫn là như vậy? Như vậy sao được? Cô ấy vẫn là một câu cũng không nói sao? Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời Tần Tuệ nói, có chút nóng nảy .
Đây có hận. Sau khi Thi Dư bị bắt đi, từ lúc ở trong đồn cảnh sát vẫn cự tuyệt ăn cơm.
Khi Tần Tuệ tìm đến mình, thời điểm cầu xin mình, cô ấy đã bởi vì mất nước nghiêm trọng mà hôn mê được đưa vào bệnh viện.
Sau khi tỉnh lại cũng chưa có nói ra một câu nào.
Hàn Á Minh không chống lại được khẩn cầu của Lãnh Tiếu Tiếu, cộng thêm nhiều năm tình cha con như vậy, ông vận dụng một chút thủ đoạn, lấy lý do tinh thần thất thường đem cô đến trại an dưỡng.
Không có, từ lúc đi vào cũng chưa nói câu nào, chính là ngốc ngốc ngồi đó như vậy ai cũng không để ý, cũng không chịu ăn gì. Cũng ba ngày rồi, Tiếu Tiếu, mẹ thật sự sợ con bé lại giống như lần trước, làm thế nào? Con bé vẫn không ăn như vậy sẽ chết. Tiếu Tiếu, mẹ thật sự không có cách nào. Nước mắt bi thương của Tần Tuệ rốt cuộc chảy xuống.
Đối mặt với Thi Dư, bà thật sự cảm thấy mình thiếu con né quá nhiều, con bé sở dĩ phải biến thành bộ dáng hôm nay này, đều là bởi vì chính mình. Nếu như không phải là mình ích kỷ, ban đầu đưa con bé vào nhà họ Hàn, con bé cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Sẽ không, mẹ Tần, để cho con đi khuyên nhủ cô ấy, có lẽ sẽ có tác dụng một chút.
Lãnh Tiếu Tiếu không có một chút hận ý đối với Tần Tuệ, ngược lại, cô thậm chí cảm thấy may mắn mình ở lại viện Phúc Lợi.
Nếu như ban đầu trở lại nhà họ Hàn chính là mình, như vậy cả đời này, điều bí mật này cũng sẽ không bị vạch trần, mình và Trạch Vũ liền căn bản không thể ở chung một chỗ.
Cho nên, cô tin tưởng, tất cả này cũng tự có sô mệnh. Duyên phận đã sớm nhất định tốt?
Trong mệnh có lúc, cuối cùng ắt sẽ có hậu?
Trong mệnh không lúc, chớ cưỡng cầu?
Rất dễ nhận thấy, Thi Dư cô ấy không hiểu điều này?
Đi tới trước phòng bệnh của Thi Dư, Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ nhàng gõ cửa, người ở góc giường hình như vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thi Dư? Tôi là Tiếu Tiếu, tôi có thể ngồi một chút không? Lãnh Tiếu Tiếu đi vào đứng ở bên giường, nhẹ giọng hỏi thăm tin.
Tiếu Tiếu? ?
Hai chữ này giống như kim châm, ở trong phòng bệnh yên tĩnh, đột nhiên đâm vào đáy lòng Hàn Thi Dư.
Lãnh Tiếu Tiếu thấy cô không lên tiếng, chậm rãi ngồi xuống dọc theo bên giường.
Cô mới vừa ngồi vững vàng, Hàn Thi Dư đột nhiên giống như nổi điên hét lớn một tiếng, đem chăn trên giường vén lên, Lãnh Tiếu Tiếu trọng tâm không vững bị vén lên sang một bên, thật may là Lãnh Tiếu Tiếu nhanh tay, đỡ cạnh giường một bên thật chặt thân thể đứng vững vàng.
Lãnh Tiếu Tiếu, cô đem Trạch Vũ trả lại cho tôi, trả lại cho tôi? Là cô hại chết anh ấy, là cô hại anh ấy chết rồi, tôi hận cô, cô tại sao phải xuất hiện? Cô cướp đi tất cả của tôi, cô trả cho tôi, trả lại cho tôi?
Hàn Thi Dư đột nhiên xông về phía Lãnh Tiếu Tiếu, gắt gao bóp cổ của cô, trong con ngươi trầm tĩnh ảm đạm lúc trước kia, tràn đầy sát khí khát máu.
Thi. . . . . . Thi Dư, cô để. . . . . . Buông tôi, khụ. . . . . . Cô tỉnh táo một chút, Thi. . . . . .
Lãnh Tiếu Tiếu, tôi muốn cô chết, tôi muốn giết chết cô, tại sao mỗi lần đều có người cứu cô? Hiện tại anh Trạch Vũ chết rồi, tôi xem còn ai ra cứu cô, tôi hận chết cô..., Lãnh Tiếu Tiếu, cô xuất hiện hủy đi tất cả của tôi, tất cả? Cô hiểu không?
Hàn Thi Dư giống như dư tử cái cuồng nộ, gắt gao cắn cổ kẻ địch, Lãnh Tiếu Tiếu không có sức giằng co, vẻ mặt khổ sở trong đó có một tia đau lòng và bất đắc dĩ.
Không khí có thể hít vào càng ngày càng ít, khuôn mặt Lãnh Tiếu Tiếu bị nén đến đỏ bừng, nhìn khuôn mặt Hàn Thi Dư vặn vẹo, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.