Đối mặt với kiên quyết phản đối của mẹ, Hàn Trạch Vũ cũng có chút không hiểu, nhưng mà, anh cảm thấy mẹ không phải là phản đối vô lý.
Mẹ, con và Thi Dư không phải anh em, đây là sự thật?
Con biết cái gì? Sự thực là như thế nào, cha mẹ chân chính của cô ta là ai, hai người bất luận kẻ nào cũng không rõ ràng lắm. Bà Hàn nói chuyện đến đây, liền hết sức xúc động.
Mặc dù mình từ đáy lòng cũng không muốn kết hôn với Thi Dư, nhưng mà bây giờ mình và Tiếu Tiếu thành loại tình trạng này, anh cưới bất luận kẻ nào cũng không sao.
Mẹ, mẹ đừng cố tình gây sự như vậy có được không? Hàn Trạch Vũ đối với lời lẽ hết sức bén nhọn như vậy của mẹ hôm nay hết sức kinh ngạc.
Con nghe lời mẹ, hai người không thể kết hôn. Dù sao mẹ nói, mẹ không đồng ý?
Thấy bà Hàn kiên quyết như thế, Hàn Thi Dư uất ức khóc, cô che miệng chạy ra ngoài thật nhanh.
Tiểu Dư, tiểu Dư? Mỹ Huệ, cái người này là làm sao vậy chứ? Tiểu Dư có chỗ nào không tốt? Chúng ta nhìn nó lớn lên, nó gả cho Trạch Vũ, chúng ta cũng yên tâm? Hàn Á Minh nhìn bộ dáng Thi Dư thương tâm, hết sức đau lòng.
Hai người không cần khuyên tôi, tôi phản đối hai người bọn họ kết hôn, tôi sẽ không đồng ý, muốn tôi đồng ý, trừ phi tôi chết? Bà Hàn tức giận nói xong, xoay người rời khỏi phòng khách.
Hàn Trạch Vũ nhìn mọi người tan rã trong không vui, hướng Hàn Á Minh nhún vai một cái.
Cha, mẹ bên kia liền giao cho cha giải quyết, con đi xem Thi Dư một chút?
Đi đi, an ủi tiểu Dư tốt một chút, mẹ con cũng không biết là làm sao, những năm gần đây, chưa từng có không nói đạo lý như vậy. Hàn Á Minh gật đầu bất đắc dĩ, xoay người đi lên lầu hai.
Trong vườn hoa, Hàn Thi Dư đau lòng khóc.
Cô không biết mình là chọc phải bà Hàn ở chỗ nào, giống như từ khi mình đi tới cái gia đình này, bà chính là không muốn gặp mình như thế. Nếu như nói trước kia cô là bởi vì chính mình là thân phận con gái riêng, như vậy hiện tại thì sao?
Bà ấy tại sao còn phải phản đối mình gả cho anh Trạch Vũ?
Cũng là bởi vì thân phận mình không xứng với anh Trạch Vũ sao? T7sh.
Thi Dư?
Anh Trạch Vũ? Hàn Thi Dư thấy người phía sau, vội vàng uất ức nhào vào trong ngực của anh.
Tại sao mẹ không thích em? Em làm sai chỗ nào? Chẳng lẽ cũng là bởi vì em là cô nhi không có ai muốn sao? Hàn Thi Dư đau lòng khóc lóc kể lể.
Đừng nói mình như vậy, Thi Dư, mẹ có thể là có những nguyên nhân gì khác thôi? Em cũng đừng trách mẹ, ba sẽ thuyết phục mẹ. Hàn Trạch Vũ khuyên Thi Dư.
Anh Trạch Vũ, nếu là mẹ kiên quyết phản đối, vậy anh còn có thể lấy em không? Hàn Thi Dư nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sâu kín hỏi.
Nghe được lời Thi Dư nói, Hàn Trạch Vũ do dự.
Mẹ mới vừa phản ứng thật sự rất kịch liệt, cư nhiên lấy cái chết uy hiếptới cùng, nhưng mà, đây rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
Hàn Trạch Vũ do dự khiến Thi Dư nhìn thấy thất vọng.
Cô rất hiểu rõ Trạch Vũ, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn rất nghe lời mẹ nói, nếu như mẹ không đồng ý, anh nhất định sẽ không làm trái với ý của bà.
Nghĩ đến mình thật vất vả có ngày hôm nay, khổ cực như vậy mới có tất cả mọi thứ ở hiện tại, sang tháng mình mà có thể trở thành vợ của anh Trạch Vũ, hiện tại bởi vì một câu nói của bà, có thể đạp tan mơ ước nhiều năm của cô?
Không được, cô tuyệt đối không cho phép?
Không có ai có thể ngăn cản cô gả cho anh Trạch Vũ, ai cũng có thể, bất luận kẻ nào muốn phá hư tất cả này, cô đều sẽ không bỏ qua?
Tuyệt đối không bỏ qua cho?
Hàn Thi Dư nằm ở trong ngực Trạch Vũ, đáy mắt lộ ra ánh sáng ác độc.
Thi Dư, được rồi, anh Trạch Vũ hai ngày nay có chuyện rất quan trọng đang bận, hết thời gian bận này, anh sẽ đả thông tư tưởng của mẹ thật tốt, em đừng suy nghĩ nhiều quá. Hàn Trạch Vũ vỗ đầu Thi Dư , nhẹ giọng an ủi.
Cám ơn anh, anh Trạch Vũ ?
Hàn Trạch Vũ dịu dàng khiến trong lòng Thi Dư ấm áp, cô càng phát ra ở trong lòng cho rằng, cả đời này, cô nhất định gả cho anh?
Bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản?
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Thiếu gia Trạch Vũ, có vị Giang tiên sinh gọi điện thoại tìm cậu.
Cách đó không xa, một người thanh âm giúp việc đột nhiên truyền đến, cắt đứt nháy mắt ôn tồn này của Thi Dư.
Giang tiên sinh? Giang tiên sinh nào? Trạch Vũ nghe được có người gọi điện thoại về đến trong nhà tìm anh, rất kỳ quái.
Giang tiên sinh ở trung tâm y tế huyện, anh ấy nói điện thoại của ngài không gọi được. Người giúp việc cung kính đáp trả.
Tế huyện? Giang Lâm?
Chẳng lẽ là chuyện tình lần trước của Tiếu Tiếu có manh mối?
Nghĩ tới đây, Hàn Trạch Vũ mau nhanh chóng chạy về phía phòng khách.
Hàn Thi Dư nghe được hai chữ tế huyện, trong lòng hoảng sợ? Cô nhìn bóng lưng Hàn Trạch Vũ, nhanh chóng đi theo.
Alo?
Này, là Hàn Trạch Vũ sao? Tôi là giang lâm? Điện thoại đầu kia truyền tới một thanh âm trong sáng.
Là tôi, Giang Lâm, là chuyện Tiếu Tiếu kia có manh mối mới sao?
Đúng, trong điện thoại di động ở hiện trường, tìm được manh mối mới, có một số việc chứng thực với anh, trong điện thoại không tiện, chúng ta hẹn gặp mặt ở một chỗ đi?
Tốt, anh bây giờ thì sao?
Tôi đang ở phúc hi đường Tú Ngọc?
Anh chờ tôi, tôi lập tức tới đây?
Đúng rồi, cái đó. . . . . . Tôi có thể gặp Tiếu Tiếu không? Anh có thể mang cô ấy cùng đến không? Tôi rất lâu không nhìn thấy cô ấy. Giang lâm có chút do dự nói.
. . . . . .
Thật xin lỗi, hiện tại tôi không cách nào mang cô ấy tới đây, cô ấy ở bệnh viện, tình huống cụ thể chờ tôi đến rồi nói? Trầm mặc một hồi, Hàn Trạch Vũ than nhẹ một tiếng, có chút xin lỗi nói xong.
Hàn Trạch Vũ cúp xong điện thoại, nhanh chóng xông ra ngoài.
Không thấy Trạch Vũ nói gì. Sau tấm rèm che ở phòng khách, Hàn Thi Dư đi ra, sắc mặt của cô tái nhợt, cái trán hiện đầy mồ hôi lạnh.