Lãnh Tiếu Tiếu và Lữ Duy Duy ngồi ở KFC một mực ăn khoai tây chiên.
Tình cảnh giống nhau, vẫn là hai người, nhưng không có không khí giống như trước kia rồi.
Vốn là hai cô gái hoạt bát vui vẻ, hiện tại cũng đều có tâm buồn bực không vui, không khí chung quanh họ cũng không giống trước, tràn đầy cười vui, mà là hiện đầy ưu thương.
Duy Duy, tại sao đột nhiên muốn rời khỏi? Cậu phải đi đâu?
Lãnh Tiếu Tiếu thật lâu cũng không gặp Lữ Duy Duy rồi, hôm nay đột nhiên phát hiện cô gầy đi rất nhiều, cặp mắt to sáng ngời kia cũng bị một loại tâm tình không rõ che phủ một tầng lo lắng.
Tớ muốn cùng Thiên Lỗi về nước Mỹ. Anh ấy sẽ chăm sóc tớ. Lữ Duy Duy bình tĩnh nói xong, trong lời nói vẫn còn có chút không thôi và không thể làm gì nồng nặc.
Thiên Lỗi là ai ? Tại sao trước đây không nghe cậu nói đến?
Lãnh Tiếu Tiếu giống như nhớ đến người đàn ông kia tên là Lục Tề Phong mà không phải tên Thiên Lỗi gì.
Thiên Lỗi là bạn trai bây giờ của tớ, một người rất tốt, đối với tớ cũng rất tốt. Sau khi đến nước Mỹ chúng tớ sẽ kết hôn, chỉ là quá xa, cũng không mời rồi. Đợi có cơ hội, tớ sẽ quay trở về gặp cậu. Lữ Duy Duy nói xong, uống một hớp Coca lạnh.
Một hồi lạnh lẽo từ trong miệng vẫn tiến vào trong lòng, cả người hoàn toàn lạnh.
Cô vẫn thích coca, lại uống cũng không ra mùi vị mình thích, có lẽ tâm tình thay đổi, tất cả liền cũng thay đổi?
Nhớ đến đêm hôm ấy, Lữ Duy Duy khổ sở nhắm mắt, từ đó, đem cô và hạnh phúc cách biệt, gắn bó làm bạn với khổ sở rồi.
Duy Duy, cậu rốt cuộc làm sao? Cậu và Lục Tề Phong cãi nhau sao? Loại chuyện như vậy không thể nói đùa được, cậu yêu Thiên Lỗi đó sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt Lữ Duy Duy khổ sở, cảm thấy chuyện này nhất định có nguyên nhân gì không muốn người khác biết.
Tiếu Tiếu, cậu đừng hỏi nữa, tớ và anh ấy đã kết thúc, cả đời này là không thể nào ở cùng một chỗ, nếu như có đời sau. . . . . .
Thanh âm Lữ Duy Duy nghẹn ngào không cách nào tiếp tục nói nữa, nước mắt cuối cùng không nhịn được, giống như nước lũ vỡ đê, mãnh liệt chảy xuống.
Lãnh Tiếu Tiếu bị Lữ Duy Duy khóc đến một hồi hốt hoảng, cô không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn đến nét mặt Duy Duy, Lãnh Tiếu Tiếu biết nhất định xảy ra chuyện lớn.
Duy Duy cậu đến lúc đó nói nha? Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu phải gấp chết tớ sao?
Tiếu Tiếu, tại sao phải như vậy? Tại sao vậy? Tại sao cố tình là tớ. . . . . . ? Lữ Duy Duy khổ sở không chịu nổi đem chuyện đã xảy ra đêm hôm đó nói cho Lãnh Tiếu Tiếu.
Duy Duy? Những chuyện này có thật không? Tại sao có thể như vậy? Cậu tại sao không báo cảnh sát?
Lãnh Tiếu Tiếu cảm nhận thật sâu cái loại vô dụng cùng khổ sở đó, may nhờ có Hàn Trạch Vũ và Giang Lâm cứu cô, nếu không, cả đời này cô đều không cách nào thuyết phục mình ở lại bên người Trạch Vũ rồi.
Ông trời có mắt. Cô đau lòng nắm tay Lữ Duy Duy, nước mắt tuôn ra.
Báo cảnh sát? Báo cảnh sát có tác dụng không? Chỉ sợ còn không bắt được bọn họ, những ảnh kia sẽ xuất hiện ở trang đầu mỗi tờ báo. Lữ Duy Duy lau nước mặt trên mặt một cái, khuôn mặt khổ sở.
Tiếu Tiếu, thật quý trọng những gì cậu có, cậu nhất định phải hạnh phúc, mang theo một phần của tớ.
Lữ Duy Duy hít một hơi thật sâu, đây tất cả đều đã thành kết cục đã định, cô không cách nào thay đổi, chỉ có thể tiếp nhận.
Thật may là còn có Thiên Lỗi, nếu như không có anh, mình thật không cách nào vượt qua cửa ải này, cũng không phải lấy cớ đi đối mặt Tề Phong, nếu như anh biết chuyện này, hậu quả thật không dám tưởng tượng, mình không muốn vì chuyện này mà phá hủy anh?
Duy Duy, Lục Tề Phong anh ấy có thể tiếp nhận quyết định như vậy của cậu?
Lãnh Tiếu Tiếu vẫn là hi vọng Lữ Duy Duy có thể đối mặt với anh, dù sao, cô nhìn được rất rõ ràng, Lữ Duy Duy yêu anh thật sâu.
Không, anh ấy cũng không biết chuyện này, tớ không muốn để cho anh ấy biết, anh ấy biết duy nhất chính là tớ thay lòng, yêu Thiên Lỗi so với anh ấy còn có tiền hơn, cho nên tớ lựa chọn buông tha anhấy. Anh ấy chỉ cần phải biết những chuyện này là đủ rồi.
Trái tim Lữ Duy Duy đang rỉ máu, trời mới biết cô đưa ra quyết định như vậy có bao nhiêu khổ sở?
Tại sao muốn uất ức mìnhnhư vậy? Duy Duy, cậu nói cho anh ấy biết đi? Có lẽ anh ấy sẽ không để ý?
Lãnh Tiếu Tiếu nhớ đến Trạch Vũ nói với mình, bất kể xảy ra chuyện gì, mình ở trong lòng anh cũng vẫn như cũ sẽ không thay đổi. Mặc dù không xảy ra chuyện gì, thế nhưng lời nói khiến cho cô quá cảm động, chỉ mong bạn của anh cũng như anh bình thường có tấm lòng rộng rãi, dù sao đây không phải là lỗi của Duy Duy.
Không? Không cần? Coi như anh ấy không thèm để ý, nhưng tự tớ cũng để ý? Tớ không cách nào đối mặt với anh ấy, hơn nữa tớ cũng không thể để cho những bức ảnh kia xuất hiện ở trước mặt mọi người, như vậy sẽ phá hủy tớ, cũng sẽ phá hủy anh ấy.
Lữ Duy Duy đầu lắc giống như trống bỏi, lông mày nhỏ nhắn kia nhíu chặt, khuôn mặt kia bi thương tái nhợt, nhìn cũng làm người ta đau lòng.
Lữ Duy Duy kiên trì giống y như mình ban đầu, Lãnh Tiếu Tiếu hiểu lòng của cô, quyết định không ở đây khuyên cô, có lẽ đây chính là duyên phận của hai người đi?
Có duyên không có phận, dù là thật lòng yêu nhau, cuối cùng cũng không cách nào đến được với nhau.
Được rồi, Thiên Lỗi đó có thể tin được không? Anh ta đối với cậu tốt không?
Anh ấy rất tốt, cũng rất yêu tớ, nếu như có thể, anh ấy nguyện ý cho tớ tất cả anh ấy đang có, chỉ là. . . . . . Lữ Duy Duy không nói tiếp, cô lắc đầu, cảm thán thật sâu.
Tại sao người tốt lại không được báo đáp tốt?
Thiên Lỗi tốt như vậy, tại sao. . . . . . ?
Duy Duy? Chỉ là cái gì, anh ta kết hôn? Lãnh Tiếu Tiếu nghe Lữ Duy Duy nói một nửa hết sức khẩn trương.
Không, không có, chẳng có cái gì cả, Tiếu Tiếu, giữa tuần này tớ liền muốn đi, về sau có thể rất khó gặp lại cậu, hôm nay, chúng ta đi đi dạo phố đi? Rất lâu không cùng cậu cùng nhau đổ máu rồi? Lữ Duy Duy hít hít lỗ mũi, cố nén bi thương, nâng lên một nụ cười làm cho người ta đau lòng, cắt đứt tò mò của Lãnh Tiếu Tiếu.
Được, tớ cũng vậy rất lâu không đi dạo phố rồi, đi thôi, hôm nay là thuộc về hai người chúng ta?
Lãnh Tiếu Tiếu bị Lữ Duy Duy làm lây, tâm tình dâng cao, cô tắt điện thoại di động, lôi kéo tay của Duy Duy, hai người ôm nhau đi về phía siêu thị.