Hàn Trạch Vũ bao xuống cả lầu ba, trong phòng ăn trống không không có một tia tạp âm. Bốn phía là ánh thủy tinh trong suốt, đi vào là các loại đèn nê ông đầy màu sắc.
Khúc nhạc Violin ưu nhã và triền miên, nến đỏ chập chờn rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Lãnh Tiếu Tiếu. Tất cả vẻ đẹp giống như không giống thật.
Lãnh Tiếu Tiếu liếc con ngươi si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt dễ nhìn của Hàn Trạch Vũ, trong lòng ngọt phải phát ngán.
Trạch Vũ, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
Ừ, em đoán xem? Đáy mắt Hàn Trạch Vũ là tia cười hài lòng.
Sinh nhật của anh? Lãnh Tiếu Tiếu đơn thuần nghiêng đầu nhỏ suy đoán theo lẽ thường, giống như bình thường đều là như vậy.
Hàn Trạch Vũ lắc lắc, ý bảo cô tiếp tục đoán.
Lãnh Tiếu Tiếu nhíu mày nghĩ một lát, nhưng một điểm đầu mối cũng không có, cô miễn cưỡng nhún nhún vai, nhẹ nhàng lắc đầu, Vậy sẽ là cái gì? Em đoán không ra, anh nói cho em biết đi?
Anh đoán chừng em là đoán không ra? Như vầy, anh cho em biết, em phải cho anh phần thưởng.
Được, vậy anh nói đi, muốn phần thưởng gì? Bộ dáng Hàn Trạch Vũ thần bí càng làm cho trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu tràn ngập tò mò.
Ở lại sẽ nói..., chỉ là, em bảo đảm đồng ý anh, không cho phép hối hận. Hàn Trạch Vũ bình thường có chút nghiêm túc lúc này một bộ như đứa trẻ, chỉ thiếu chút nữa muốn kéo câu.
Được, em bảo đảm đồng ý, chỉ là, cũng cần thiết phải cho em biết làm chuyện gì mới được, anh không thể làm khó em nha? Vẻ mặt Lãnh Tiếu Tiếu thành thật bảo đảm tốt.
Được, em nhất định có thể làm được, vậy anh nói nhé?
Hàn Trạch Vũ làm ra một bộ nét mặt rất long trọng, anh cố ý dừng lại khiến bản thân Lãnh Tiếu Tiếu có chút gấp gấp càng thêm vội vàng muốn biết.
Ai da, nói nhanh một chút?
Hôm nay là 258 ngày chúng ta quen biết? Mặt Hàn Trạch Vũ nghiêm chỉnh, tình thâm chân thành nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu.
Bộ mặt Lãnh Tiếu Tiếu mong đợi nghe thấy đáp án, thái độ ngây dại.
Cô không thể tin nhìn Hàn Trạch Vũ, theo lời cái người đàn ông này biết ngày đó chính là chỉ đêm mưa đó sao? Xem ra, anh cũng không nhớ, mình ở trước cái đêm mưa đó liền gặp qua anh rồi.
Anh cư nhiên cũng giống như mình, khắc sâu nhớ cái đêm mưa đó?
Vậy có phải anh cũng giống như mình, yêu cái người đêm đó cùng mình triền miên?
Thế nào? Rất kinh ngạc? Hàn Trạch Vũ có chút hả hê nhìn vẻ mặt khoa trương của Lãnh Tiếu Tiếu.
Đúng, rất kinh ngạc? Lãnh Tiếu Tiếu thành thật trả lời anh, đáy mắt bắt đầu tràn ngập sương mù.
Anh rất hoài niệm đêm ấy, hoài niệm cô gái đêm đó nhiệt tình nóng bỏng giống như mê hoặc. Ánh mắt của Hàn Trạch Vũ trần truồng chạy trên người Lãnh Tiếu Tiếu.
Ánh mắt của anh giống như xuyên thấu qua y phục của cô, nóng bỏng như lửa.
Nhớ em đồng ý phần thưởng với anh không? Anh muốn cùng em có một đêm nóng bỏng như thế?
Lãnh Tiếu Tiếu chợt đỏ mặt, cô có chút ngượng ngùng cúi đầu, lông mi đen nhánh che đáy mắt tràn đầy ngượng ngùng. Tay nhỏ bé không an phận vặn xoắn khăn trải bàn.
Hàn Trạch Vũ cười xấu xa, hết sức hài lòng thưởng thức khuôn mặt của Lãnh Tiếu Tiếu, trên mặt thay đổi nhiều nét mặt phong phú.
Không khí vừa mập mờ, tất cả như nước chảy trên mương, nhưng mà, hay là tại cửa khẩu như vậy, một người đàn ông siêu cấp siêu cấp như làn gió nhanh đi vào.
Bảo vệ cửa đều không thể ngăn anh lại.
Trạch Vũ? Lãnh Tiếu Tiếu? Các người thật ở chung một chỗ, thật tốt quá? Lục Tề Phong thấy Lãnh Tiếu Tiếu, gương mặt kích động, giống như tìm cô lâu rồi.
Thật xin lỗi, Hàn tiên sinh, chúng tôi thật sự không ngăn được vị tiên sinh này. An ninh sợ hãi cúi đầu nói xin lỗi.
Hàn Trạch Vũ biết tính khí của Lục Tề Phong, nếu như an ninh có thể ngăn anh ta lại, vậy anh ta cũng không gọi là Lục Tề Phong rồi, làm khó an ninh cũng không có điểm hữu dụng.
Được rồi, không sao, các người đi xuống? Hàn Trạch Vũ hướng đám an ninh phất phất tay.
Sao anh lại tới đây?
Trong cảnh lãng mạn tuyệt hảo như vậy, bị anh ta xông vào làm hỏng rồi, Hàn Trạch Vũ cũng không có sắc mặt tốt cho anh ta, huống chi anh ta nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu thì bộ dáng mừng rỡ như điên, để cho anh cảm thấy rất chướng mắt.
Ai cho em tắt máy điện thoại di động? Anh chính là tốn khá nhiều công phu mới tìm được em. Lục Tề Phong không nhìn Hàn Trạch Vũ trở nên đen mặt hơn, làm Trư Bát Giới báo oán.
Có chuyện gì sao? Hàn Trạch Vũ nhìn cái người không thức thời này, hận không thể một cước đạp anh ta đi.
Tôi muốn tìm Lãnh Tiếu Tiếu, cũng đành phải trước tìm anh rồi. Thấy bộ dáng Hàn Trạch Vũ hết sức nhẫn nại, Lục Tề Phong vẫn không quên kích thích anh.
Quả nhiên, vừa nghe nói anh muốn tìm Lãnh Tiếu Tiếu, khuông mặt còn hơi cố nén đã trở thành khoảng không gian đen kịt.
Cảm thấy độ sâu kích thích không sai biệt lắm, Lục Tề Phong vội vàng tiếp tục nói nốt lời mới vừa rồi không có nói hết, Dĩ nhiên, tôi tìm Lãnh Tiếu Tiếu không vì cái gì khác, chỉ vì tìm được Duy Duy nhà chúng tôi?
Duy Duy nhà anh?
Lãnh Tiếu Tiếu nghe Lục Tề Phong gọi thân mật như vậy, rất là kinh ngạc, cô gái nhỏ này, ý tứ thật đúng là chặt, cư nhiên một chữ cũng không có tiết lộ cho mình.
Đúng vậy, chẳng lẽ cô ấy còn không có nói cho em? Vậy các người ở chung một chỗ đều nói những thứ gì? Cô ấy đâu? Còn chơi trò mất tích tắt máy chứ?
Thấy vẻ mặt Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc, ở trong lòng Lục Tề Phong có chút buồn bực. Anh cứ như vậy người không nhận ra sao? Ngay cả chị em tốt của cô cũng không biết thân phận của mình.
Rất nhiều ngày rồi chúng tôi không có gặp mặt. Có thể cô ấy không có cơ hội nói cho tôi biết? Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên nhớ đến ngày ấy Duy Duy nói có chuyện phải nói cho mình, có thể là cái này?
Cái gì? Em nói hai ngày nay hai người không có ở cùng nhau? Lục Tề Phong nghe Lãnh Tiếu Tiếu nói, sắc mặt đại biến.