Đêm Không Thể Tẩm

Chương 8

Trước Sau

break
Từ chiến trường hỗn loạn trở về, Tả Nghiêm vẫn luôn phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ, dọc đường đi chỉ trầm mặc lái xe, không cùng cô ầm ỹ, ngay cả một câu cũng không nói.

Tả Nghiêm như vậy, rất khác thường! Nhưng bản thân cô giờ phút này cũng không biết phải làm gì.

“Đói à?” Hắn đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô một cái, “Muốn anh dừng lại ăn một chút không? Vừa nãy em đâu ăn gì.”

Hắn đang cười, hắn cư nhiên lại cười, giống như chưa phát sinh chuyện gì! Đây không phải nam nhân cô quen thuộc, đáng lẽ hắn đã sớm trong cơn giận dữ cùng cô tranh cãi ầm ĩ, đáng lẽ hắn phải ném này ném nọ, rống to phát hỏa mới là tác phong của hắn! Vậy mà tất cả đều không có.

“Hay em muốn về nhà rồi ăn?”

“Em không đói.”

“Ừ.”

Cứ như vậy trên một đoạn đường dài sau khi xảy ra chuyện kinh thiên động địa, bọn họ đối thoại lại chỉ ngắn ngủn vài câu như vậy là xong.

Cô cho rằng kiến thức của mình về việc Tả Nghiêm phát hỏa đã xem như kinh nghiệm phong phú, nhưng cho tới hôm nay cô mới phát hiện, thì ra vẫn là không đủ.

Hôm nay Tả mẫu cùng mẹ cô ở trên bàn cơm ra tay quá nặng, thật sự là trường hợp vớ vẩn đến không thể hiểu nổi.

Hai nữ nhân cộng lại tuổi đã trên một trăm mà tính tình vẫn hỏa bạo thê thảm như thế, câu chữ đối mắng cũng phấn khích làm cho quản lý khách sạn chạy vọt vào phải trợn mắt há hốc mồm.

Hai bà là vãn bối, cho nên trừ bỏ khuyên can thì không còn biện pháp gì khác, kéo ai cũng không tốt, hơn nữa trưởng bối duy nhất có thể động thủ đi khuyên, Tả phụ, lại quái dị khiến người ta không nói được lời nào.

Ông cư nhiên lại phi thường lạnh nhạt bảo quản lý bị dọa ngốc đem một ấm trà đến, còn chỉ đích danh trà ô long đông lạnh, sau đó kéo Tả Nghiêm ở một bên thản nhiên uống trà, thuận tiện còn tiếp đón cô: “Thu Thủy cũng đến đây đi, chúng ta cùng nhau uống trà.”

Đây thật sự là cái thế giới điên cuồng!

Điều may mắn duy nhất là, hai mẹ tuy rằng ầm ỹ là ầm ỹ, động thủ là động thủ, nhưng không làm bị thương người khác, chỉ là mọi thứ xung quanh đều bị phá nát bươm, cuối cùng ngay cả bàn trà của Tả phụ cũng bị ném bay.

Về phần hôn sự ra sao, tất nhiên là…

“Nếu cô không sinh con thì Tả gia chúng ta sẽ không muốn loại người như cô. Vậy nên đừng mơ tưởng có thể kết hôn!”

“Hừ, bà nghĩ Tả gia là hào môn vọng tộc, con gái tôi phải cầu, phải khóc để vào cửa chắc? Bà đừng có mộng tưởng hão huyền, không kết thì không kết, nɠɵạı trừ con bà vẫn còn một đống nam nhân đang cầu cưới nó!”

Vì thế tất cả đều trở lại điểm xuất phát.

“Anh đi tắm trước.” Sau khi đến phòng trọ nhỏ của cô, Tả Nghiêm nói xong những lời này rồi đi vào phòng tắm.

Y Thu Thủy nhìn cánh cửa dần đóng lại, đi đến bên sofa ngồi xuống, kéo gối ôm ôm vào trong ngực.

Hắn đang tức giận? Hắn hẳn tức giận đế phát điên rồi mới đúng. Mọi chuyện hắn vất vả sắp xếp đều hỏng sạch, với tính tình kém như Tả Nghiêm lúc này không phát giận được sao?

Nhưng, như vậy thì sao? Có một số chuyện đã sớm đoán trước được, không phải sao? Không để cô chuẩn bị đã bắt cô đối mặt, kết quả không thuận lợi cũng có thể nghĩ.

Một đôi bàn tay to đột nhiên bế cô dậy, cô giật mình từ chối, “Tả Nghiêm, anh làm gì vậy?”

“Anh nghĩ, cùng nhau tắm sẽ tiết kiệm thời gian.”

“Muốn tiết kiệm thời gian làm gì a!”

Làm gì? Vấn đề này thật sự là có chút ngốc.

“Sao lại ẩm ướt chậm như vậy?” Ngón tay hắn sờ soạng ở đùi cô xong, miệng liền mang theo vài phần oán giận.

Cái gì chậm a! Cái nam nhân này, rõ ràng bọn họ mới đi vào phòng tắm có được không? Vừa vào đã cởi quần áo cô ra để giở trò! Tắm rửa gì chứ, đúng là gạt người!

“Ngại chậm thì không cần làm.” Cô tức giận trừng hắn một cái, cô cũng không phải … nói có cảm giác là có cảm giác.

Hắn hừ lạnh một tiếng, lấy vòi hoa sen xuống, điều chỉnh nước đến độ ấm vừa phải, sau đó …

“Uy, Tả Nghiêm, không được!”

“Em muốn trách chỉ có thể tự trách mình phản ứng quá chậm.” Hắn ôm chặt cô, mở rộng hai đùi, đem vòi hoa sen nhắm ngay nơi đó của cô…

“Ngô… không được… ” Sự kháng nghị của cô bị hắn nuốt vào trong miệng, cảm giác dưới thân bị nước đánh sâu vào thật sự rất quái dị. Cô không thoải mái vặn vẹo, lại trốn không thoát miệng lưỡi của hắn.

Dòng nước rất nhỏ nhưng lại rất có lực cọ rửa nhụy hoa mềm mại của cô, người nào đó còn càng ác liệt đem cô đặt lên vách tường, mở rộng hai chân hơn, lấy ngón tay ý xấu sờ sờ.

“A!” Cô run run thét chói tai, muốn tránh né lại bị ngực hắn ngăn chặn, đầu ngón tay của hắn ở nơi mẫn cảm nhất kìm nén vo vê, mãi cho đến kia châu ngọc xinh đẹp e lệ nhếch lên mới bị hắn hung hăng trừu cắm.

kɧoáı ©ảʍ như điện lưu bừa bãi lẻn vào làm cô không khống chế được thẳng lưng, ở dưới động tác ngón tay của hắn mà vặn vẹo đứng lên.

“Ẩm ướt, ân?” Hắn rút ngón tay giơ lên trước mắt cô, ép cô xem rõ mình có bao nhiêu ẩm ướt, “Chúng ta thử xem đây là của em, hay là của nó?” Sau đó một phen vứt vòi hoa sen đi.

Cô… cô làm sao mà biết, cô chỉ biết là hiện tại cô không muốn hắn dừng lại…

“Tả Nghiêm… Tả Nghiêm… ” Cô nôn nóng ở dưới thân hắn vội vàng cọ sát.

“Nóng nảy? Ân?” Bên môi hắn tà khí cười, than thở lắc đầu, “Ngoan, không thể nóng vội như vậy, đáp lại thì mới có đường ăn.”

Hắn lấy du͙© vọиɠ đứng thẳng để ở nơi riêng tư của cô, thoáng dùng sức đâm vào một chút, ở lúc cô rêи ɾỉ nâng thắt lưng đón ý hùa theo lại trượt ra.

“Tả Nghiêm… Không… ” Loại cảm giác cho một chút này so với không cho còn tệ hơn, thân mình cô tê mỏi càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức sắp ép cô phát điên.

“Đến đây, nói cho anh.” Ngón tay hắn đưa vào không ngừng kéo thủy dịch ra ngoài, sợi chỉ bạc dưới ánh đèn vàng phòng tắm hết mức tình sắc.

Hắn cố ý! Cô không chịu thua hờn dỗi kéo tay hắn đâm sâu vào bên trong, đầu lưỡi vòng liếʍ môi hắn, làm cho đồng tử tối đen của hắn mạnh mẽ co rút, ngón tay không tự chủ được co rúm trong cơ thể cô.

“Ngô…”

Ngón tay hắn rút từ trong cơ thể cô ra, dùng môi ái muội nhè nhẹ mơn mớn từng đợt từng đợt không ngừng, bàn tay lần lên xoa nắn bộ ngực tuyết trắng no đủ, tinh tế vuốt ve, “Muốn sao? Ân?”

“Muốn.” Thắt lưng mảnh khảnh hơi động, ở trước mặt hắn, cô không cần che giấu du͙© vọиɠ của mình, mà cũng không muốn che giấu.

“Muốn thì cho em!” Hắn đột nhiên trở nên có vài phần thô bạo ép cô lên tường phòng tắm, xoay người cô lại lưng đưa về phía hắn, đỉnh đầu gối mở rộng đùi cô, mạnh mẽ thẳng tiến đâm vào.

“Ngô… nhẹ một chút… ” Cô nhăn mi khó khăn tiếp nhận sự xâm nhập của hắn, cho dù cô đã ẩm ướt nhưng nam nhân này thật sự rất cường tráng…

“Em không phải thích như vậy sao, ân?” Hắn cúi đầu cắn cổ cô, động tác dưới thân vừa nặng lại vừa mau.

Đây chính là loại cấp tốc đánh sâu mà không ai có thể chịu nổi, nhưng thân thể của cô đã có thói quen với hắn, cho nên chất lỏng mềm nhẵn nhanh chóng chảy đều thấm ướt đỉnh đầu của hắn, cũng mang đến khoải cảm mãnh liệt cho cô.

“A… Tả Nghiêm… ” Đôi mắt cô long lanh như nước, thân mình liên tục mềm nhũn chảy xuống như xuân dược cường đại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân.

“Hôn em… ” Cô quay đầu muốn đụng vào môi hắn.

Tay hắn đặt ở gáy cô, hoàn toàn chế trụ cô không thể nhúc nhích, động tác dưới thân càng ngày càng điên cuồng cũng càng ngày càng hung mãnh, trong phòng tắm tràn ngập âm thanh thân thể va vào nhau, vang dội mà rõ ràng.

Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại rất thống khoái, cô rất nhanh liền thét chói tai xông lên cao trào, thân mình mềm yếu trượt xuống khỏi lớp gạch men sứ.

Hắn ôm thắt lưng cô, du͙© vọиɠ nóng rực cứng rắn ở trong hoa huyệt điên cuồng co rút, ở chỗ tối nộn mềm mại nhất dùng sức nghiền nát, “Chỉ như vậy đã đến, ân?”

“Không… ” Cô sẽ bị nam nhân này ép đến điên mất! Nơi riêng tư một trận lại một trận bị ma sát đâm sâu, thủy dịch trơn ướt như nước suối tràn ra bị hắn ngăn chặn. Cảm giác căng trướng làm cô không chịu nổi.

“Còn chưa xong, Y Thu Thủy.”

Quả nhiên không để yên.

Mãi cho đến bốn giờ sáng, ngoài rèm cửa đã ẩn ẩn sáng, hắn mới thô suyễn nằm trên thân thể cô, ánh mắt tĩnh lặng hưởng thụ từng đợt bao vây cùng co rút nhanh chóng của cô, cuối cùng thật sâu thở dài rút bao cao su ra.

Cả đêm không biết mỏi mệt ép buộc mà hắn vẫn thấy không đủ, mãi cho đến tận lúc ôm giai nhân ngủ say trong lòng mà bàn tay nóng rực vẫn lả lướt lưu luyến trên thân thể cô.

“Ngô… Không… Tả Nghiêm… ” Mặc dù đang ngủ nhưng thân thể cô dưới sự vuốt ve của hắn vẫn không nhịn được run run cầu xin.

Bàn tay hắn phủ lên giữa hai chân cô, tách ra tinh tế đánh giá một phen… Ai, cô thật sự quá non mềm, mà hắn cũng thật sự quá mất khống chế, chỉ đành đứng dậy lấy thuốc mỡ bôi cho cô.

Cảm giác vuốt ve kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Y Thu Thủy từ từ tỉnh giấc, dần dần ý thức được hắn đang làm cái gì…

“Không được phép nhúc nhích!” Hắn trầm giọng ngăn cản bản năng né tránh của cô, nữ nhân này thật là, lúc làʍ t̠ìиɦ thì kiểu phóng đãng gì cũng có thể, nhưng khi làm xong thì luôn xấu hổ, chẳng lẽ chuyện quá đáng hơn bọn họ còn làm chưa đủ nhiều?

Bôi thuốc mà cũng trốn… Ngô, nhưng mà thật sự thủy nộn…

“Tả Nghiêm!” Thanh âm kiều giận đánh gãy động tác của hắn.

Hắn lại thất thần đưa ngón tay thâm nhập sâu vào bên trong, tiếc hận thở dài, tình huống cô như vậy, xem ra mấy ngày nữa lại không thể làm rồi… Cất thuốc mỡ đi, hắn trèo lên giường ôm cô oán giận: “Rất mảnh mai.”

“Hừ!” Nam nhân này dám chê cô, cũng không nhìn xem là ai vừa mới lên giường đã nổi điên.

Bất quá tối hôm qua hắn thật sự quá mất khống chế, rất khác thường làm cô mệt chết, nơi riêng tư vừa chua xót lại vừa nhuyễn.

Mệt mỏi không muốn cùng hắn ầm ỹ, khuôn mặt cô cọ cọ lên lồng ngực rắn chắc, tìm được vị trí quen thuộc rồi chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Hắn ôm cô, ôn nhu vuốt tóc, nhìn dung nhan cô an ổn ngủ mà rất nhẹ rất nhẹ ở bên tai cô nói nhỏ: “Y Thu Thủy, chúng ta cứ trực tiếp kết hôn đi.”

Thân thể của cô ở trong lòng hắn cứng đờ, không mở to mắt, cũng không nói chuyện.

“Anh biết em nghe được.”

Không thể trốn tránh, cô chậm rãi mở mắt, “Tả Nghiêm, anh điên rồi.”

“Đúng.” Hắn thẳng thắn thừa nhận, “Anh điên rồi, trước kia chỉ cần nghĩ đến kết hôn là cảm thấy phiền, nhưng hôm nay anh lại rất muốn kết hôn, không phải đã điên rồi sao?”

Cô không biết nên tức giận hay nên cảm thấy buồn cười, nam nhân này luôn thẳng thắn vô câu vô thúc.

“Y Thu Thủy, chúng ta không cần quan tâm đến cha mẹ, không cần quan tâm đến hôn lễ, cứ thế này mà trực tiếp kết hôn đi, ngày mai lập tức đi.”

Lòng cô điên cuồng mà nhảy lên.

“Không phải em luôn sợ hãi sao? Chúng ta bây giờ trực tiếp đi đăng ký, không cần ai biết, chỉ cần chúng ta là đủ.”

Hắn ôm chặt cô, trong giọng nói có sự cuồng nhiệt quen thuộc: “Làm như vậy cuộc sống của chúng ta sẽ không có gì thay đổi, trừ bỏ quan hệ pháp luật thay đổi, những cái khác đều không khác, thậm chí còn không ai biết, và em vẫn là Y Thu Thủy trước kia.”

“Như vậy… cũng có thể?”

“Có thể, nɠɵạı trừ tờ giấy, nɠɵạı trừ giấy chứng minh phối ngẫu, chúng ta không khác gì trước kia.” Đồng tử màu đen tràn đầy nghiêm túc cùng hưng phấn, “Không có hôn lễ, không có người khác, chỉ có chúng ta, tất cả đều như trước kia, không phải tốt lắm sao?”

“Em cảm thấy như vậy không tốt lắm…” Sự cuồng nhiệt của hắn có chút dọa cô.

“Chỗ nào không tốt?”

“Cha mẹ anh cùng mẹ em sẽ không đồng ý.”

“Đây là chuyện của chúng ta, liên quan gì đến bọn họ?”

Thật ích kỷ, thật tùy hứng, nhưng lại làm cô không thể phản bác một câu.

“Em cho anh một lý do không tốt, chỉ cần một, anh sẽ không nhắc lại chuyện này.”

“Em chưa chuẩn bị tốt.”

“Em vĩnh viễn cũng không có ngày chuẩn bị tốt, Y Thu Thủy, không phải sao?”

Đúng.

“Cho nên cứ như vậy đi, một chút xúc động, một chút tùy hứng, chúng ta trở thành vợ chồng trên pháp luật, có được không?” Hắn ôm mặt cô, ôn nhu nhẹ nhàng hiếm thấy nhìn cô. “Nghĩ lại xem, anh sẽ không tổn thương em, bảo vệ em, cố gắng đối tốt với em. Vĩnh viễn đều ở bên cạnh em…”

Cô cho rằng, mình sẽ không bao giờ thấy hứng thú với lời ngon tiếng ngọt của nam nhân, cô cũng cho rằng Tả Nghiêm vĩnh viễn sẽ không ôn nhu như vậy nói với cô. Nhưng hôm nay sau khi trải qua tranh cãi hỗn loạn cùng làʍ t̠ìиɦ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn lại ôm cô vào trong ngực, nói với cô những lời này…

Giờ phút này cô mới phát hiện, thì ra không phải cô không hứng thú với lời ngon tiếng ngọt, mà là cô chỉ có thể động lòng bởi người nào đó…

“Anh… sẽ không rời xa em?”

“Đúng, cho dù có chết cũng chết cùng nhau.”

“Sẽ không… phản bội em?”

“Đúng.”

“Sẽ rất tốt với em?”

“Đúng.”

Đáy mắt cô dâng lên một cỗ nóng ẩm xa lạ, nhưng khóe môi lại không nhịn được nhướn lên, phảng phất như đầy trời rắc một mảnh đường phấn ngọt ngào thấm nhập vào đáy lòng, vừa ngọt lại vừa chua chát.

“Vậy sẽ không … nổi giận với em?”

Hắn nhăn mày, trầm mặc thật lâu, nửa ngày sau mới miễn cưỡng mở miệng, “Ngẫu nhiên tức giận có thể chứ?”

“Không thể.”

Lần này trầm mặc càng lâu, lâu đến mức cô sắp không nhịn được cười to.

“Vậy… được… ”

Lời này thật miễn cưỡng! Cô nhịn không được bật cười.

“Em!” Người nào đó lập tức thẹn quá hóa giận, phủ tay lên hông cô, nhược điểm của cô hắn phi thường rõ ràng.

“A!” Cô kinh hô cuộn tròn giãy dụa.

Hai người quấn quýt cùng nhau, cười nháo như những đứa nhỏ vui đùa, mãi cho đến khi cô thở dốc cầu xin tha thứ, hắn mới ôm lấy cô, thỏa mãn than thở.

Cô thật vất vả mới ổn định hô hấp, tâm tình lại đột nhiên trượt dốc, lấy tay đẩy hắn, “Đã vậy tối hôm nay anh về nhà đi.”

“Vì sao?” Tâm tình tốt đẹp trăm năm khó có lập tức biến mất, hắn trừng mắt không vui gầm nhẹ.

“Anh không biết trước khi kết hôn không được gặp mặt sao?”

“Quy định chó má ở…” Dưới ánh mắt uy hiếp của cô, hắn không cam lòng thu lời thô tục, “Anh không tin mấy tập tục ấy.”

“Nhưng em tin.” Cô đẩy hắn,“Anh mau về đi a.”

“Sắp sáng rồi, còn quan trọng sao?” Hiện tại đã sắp 5giờ.

“Em sẽ giận nha.” Cô không đẩy nữa, chỉ im lặng nhìn hắn.

Hắn trừng mắt cùng cô hồi lâu mới không kiên nhẫn nhíu mày, “Nữ nhân đúng là phiền toái.”

Hắn thỏa hiệp, nhưng tâm tình cô vẫn không khá lên được, “Ngoan.” Cô ngẩng đầu hôn nhanh lên môi hắn một cái.

“Em thật là.” Hắn như trước hung ác trừng cô, nhưng khóe môi lại thong thả nhướn lên.

Đánh một cái tát rồi cho một cái kẹo, cô nhất định là đang dùng chiêu này để đối phó với hắn. Nhưng hắn cam tâm tình nguyện, vì cái kẹo kia, vất vả hơn hắn cũng thấy đáng.

Động tác của hắn luôn rất nhanh chóng, chớp mắt đã mặc xong quần áo, “Anh về trước, chín giờ… ” Tạm dừng một chút, “Quên đi, em ngủ nhiều chút, mười anh tới đón em.”

“Không cần, trước khi kết hôn không được gặp mặt, em sẽ tự đi.”

“Sao em lại phiền toái như vậy?” Hắn trừng cô, thập phần khó chịu.

“Em chính là phiền toái như vậy đấy, anh không thích thì em không gả nữa.”

Hắn giận đến cắn răng, nữ nhân này luôn không đáng yêu như vậy!

“Được rồi, đừng giận.” Cô khẽ vuốt lên mặt hắn, ôn nhu lại ngọt ngào cười, “Tức giận sẽ nhanh già, em không muốn kết hôn cùng lão nhân.”

Cô đáng giận như thế, nhưng sao lại khiến hắn động lòng a?!

Hắn ôm chặt cô, kịch liệt mạnh mẽ hôn cô, vạn phần không muốn bỏ, vạn phần không cam lòng, sau đó từ từ thả chậm tốc độ…

Môi cùng lưỡi quấn quýt, tâm cùng tâm triền miên, hắn lần đầu tiên ôn nhu như vậy hôn cô, tinh tế mυ"ŧ, thật sâu đảo… Nụ hôn này làm cô cảm nhận được tình yêu của hắn, tình cảm của hắn… tất cả đều làm cô đau.

Lả lướt không muốn tách ra, hắn ở bên môi thủ thỉ: “Anh đi đây.”

Cô ôm chặt hắn không muốn nới lỏng tay.

“Ngoan.” Tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt, cúi đầu trấn an mà ngắn ngủi lại hôn cô một chút, bàn tay kéo tay cô ra, ý bảo cô buông.

Cô không tình nguyện buông tay, “Đi đường cẩn thận, không được lái xe quá nhanh.” Cô biết tính tình của hắn, nếu không có ngồi trên xe thì chiếc xe thể ȶᏂασ kia quả thực rất xứng với hắn… Ai…

“Được.”

Hắn xoay người đi được vài bước lại đột nhiên xoay người trở về, cúi người gắt gao chăm chú nhìn cô, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc, “Y Thu Thủy.”

“Làm sao?” Ánh mắt của hắn làm tim cô đập nhanh.

“Em sẽ đến, đúng không?”

“Đúng.”

Hắn yên lặng nhìn cô như muốn đem ngũ quan của cô khắc sâu trong đầu, vô cùng nghiêm túc, lúc lâu sau mới lại mở miệng: “Nếu em không đến, vậy… vĩnh viễn đều không cần đến.” Nói xong câu này, hắn đứng dậy trực tiếp bước đi, không quay đầu, cũng không chờ cô trả lời.

Tiếng đóng cửa thanh thúy truyền đến làm lòng cô như trầm xuống một chút, tựa hồ không có tận cùng…
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc